Lúc trước khi đối mặt với Thương Xu Hòa, khí tràng ngăn cách này của hắn vẫn tồn tại.
Mà giờ phút này lại tan biến.
Lúc hai người gần nhau, khí tức cũng tiếp xúc khăng khít.
Nụ cười nhẹ nơi khóe môi Thương Xu Hòa vẫn rất dịu dàng xinh đẹp, cũng thêm một chút tươi sáng cực kỳ động lòng người.
“Đi đâu chơi vậy?” Vân Triệt ngẩng đầu nhìn nàng. Thật ra, linh giác của hắn vẫn đi theo Vân Vô Tâm, quả thật là quan tâm bảo vệ quá mức.
“Y phục của Thương Lan Giới thật sự đều rất đẹp, ta không kìm được lòng mà thử hết một lượt, hơn nữa ta thật sự rất muốn nhìn dáng vẻ Xu Hòa a di mặc chúng một chút.”
Nói xong, nàng lại không có suy nghĩ sẽ cho phụ thân xem Huyễn Thủy Lan Y trên người, đôi mắt sáng ngời nhìn qua nhìn lại trên người Vân Triệt và Thương Xu Hòa, sau đó yếu ớt nói: “Có phải ta... không nên quay lại?”
Vân Triệt vừa liếc mắt đã hiểu ngay suy nghĩ của nữ nhi: “Mau lại đây, không được chạy lung tung nữa.”
Có thể thấy tuy chỉ là lần đầu gặp mặt, nhưng Vân Vô Tâm rất thích Thương Xu Hòa.
“Nhụy Y, ngươi cũng vào đi.” Thương Xu Hòa cũng nhẹ giọng gọi.
Nhụy Y ở phía sau không cảm nhận được tầm mắt của Vân Triệt, cũng không cảm nhận được sát khí của hắn. Nghe được lời của Thương Xu Hòa, cuối cùng nàng cũng nhấc bước, cúi đầu, rất từ tốn đi về phía trước.
Lúc này, Vân Triệt đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng Nhụy Y: “Cho ngươi một cơ hội nhận tội, quỳ xuống.”
Nhụy Y cắn chặt môi, nàng cảm nhận được ánh mắt dịu dàng của Thương Xu Hòa, cũng không muốn phụ ý tốt của Vân Vô Tâm, cuối cùng chậm rãi quỳ xuống, cúi đầu nói: “Tỳ nữ ăn nói lỗ mãng thất lễ, mong Vân Đế bao dung tha thứ.”
“Lỗ mãng thất lễ? Có nghĩa là ngươi hoàn toàn không thừa nhận mình nói sai chỗ nào sao?" Ánh mắt Vân Triệt lạnh đi.
“…” Nhụy Y cúi đầu cắn môi, không phủ nhận, không cầu xin tha thứ.
“Nhận tội không tình nguyện như vậy, còn không tốt bằng mãi mãi câm miệng.” Tầm mắt Vân Triệt sắc bén: “Ngươi thực sự nghĩ mình cứng cỏi, chữ nào cũng không sai phải không? Vậy ta cũng không ngại nói cho ngươi một chuyện.”
“Ngươi nói, trong khi ta kết hợp Thương Lan Thần Lục cho Hòa Phi cũng tổn hại nghiêm trọng đến thọ nguyên của nàng, đúng chứ?”
“Vậy sao ngươi biết ta không có bản lĩnh kéo dài mạng sống cho nàng!?”
Một câu ngắn gọn khiến Nhụy y đối mặt với sát ý của Vân Triệt cũng không chịu thua mạnh mẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt run rẩy như ánh sao vỡ vụn.
“Ngươi… Ngươi nói cái gì?” Nàng kích động, kinh ngạc, không dám tin: “Ngươi… Ngươi thật sự có cách?”
“Hừ! Phi tần Vân Đế ta, nếu chết quá sớm chẳng phải sẽ khiến người đời chê cười ta bất tài sao!” Vân Triệt hừ lạnh nói: “Dù sao ngươi cũng là Thần Chủ trung kỳ, vậy mà lại lấy hiểu biết nông cạn của mình để đánh giá uy năng của ta, ngu xuẩn nực cười!”
Lời chế giễu trách mắng đổ ập xuống này của Vân Triệt lại hoàn toàn không khiến Nhụy Y cảm thấy tức giận hay nhục nhã, trong mắt nàng ầng ậng nước mắt, điệu bộ và lời nói cũng không còn bướng bỉnh nữa: “Tỳ nữ biết sai… Nếu đế thượng có thể khiến tiểu thư bình an dài lâu, tỳ nữ sẽ để tùy ý đế thượng xử trí!”
“Nực cười, ta đương nhiên có thể tùy ý xử trí ngươi!” Vân Triệt lạnh lùng nhìn xuống.
Nhụy Y giật mình ngay tại chỗ, nhìn vẻ mặt tức giận của Vân Triệt, nàng sợ cơn tức giận vì mình mà ra này sẽ liên lụy đến Thương Xu Hòa. Sau đó, vẻ mặt nàng kiên quyết nói: “Tỳ nữ vô tri lỗ mãng, tự cho là đúng, phạm phải sai lầm không thể tha thứ... Chỉ cần có thể làm nguôi cơn giận của đế thượng, muốn tỳ nữ chịu trừng phạt nhận tội như thế nào, tù nữ cũng không oán hận một câu.”
“Thật không!”
Giọng nói của Vân Triệt vẫn lạnh như băng đâm vào xương tủy: “Ngươi làm bạn với Hòa Phi trong vạn năm, tội lỗi hôm nay cũng là bất bình vì nàng, nếu ta giết ngươi, sợ là sẽ khiến trái tim Hòa Phi lạnh lẽo, vì một tỳ nữ như ngươi có chút không đáng.”
“Ta thay đổi ý định, chuẩn bị ở lại Thương Lan một thời gian, tạm thời ở lại Thương Lan Cung.”
“Ngươi đã muốn nhận tội như vậy.” Hắn chậm rãi nâng tay, đầu ngón tay khẽ chỉ về phía Nhụy Y: “Vậy tối nay do ngươi thị tẩm.”
Một câu ngắn gọn khiến Nhụy Y lập tức sững sờ tại chỗ, sự kiên quyết vốn tràn đầy trên khuôn mặt như ngọc nhanh chóng biến thành kinh ngạc và ngỡ ngàng.
Vân Vô Tâm đang nghĩ cách cầu xin giúp Nhụy Y cũng lập tức ngơ ngác, sau đó trong lòng nàng bỗng nhiên vô cớ bắt đầu mong đợi và hăng hái...
Đến rồi đến rồi!
“Một mặt kia” của phụ thân!
Ngược lại Thương Xu Hòa nén ý cười, khẽ lắc đầu.
“Việc này... Ta... ta... làm sao… có thể...”
Nhụy Y trước kia nhanh mồm nhanh miệng, rõ ràng chưa từng đối mặt với tình huống như vậy, giờ đây đã hoàn toàn không biết phải làm sao, nói năng lộn xộn.
“Đây không phải hỏi ý, mà là mệnh lệnh. Ngươi không có muốn hay không muốn, chỉ có theo hay không theo.” Vân Triệt trầm giọng nói.
Nhụy Y miễn cưỡng hoàn hồn sau cơn bối rối, không dám chạm vào ánh mắt Thương Xu Hòa, gắng sức lắc đầu: “Không được... không được! Tiểu thư còn chưa cùng ngươi… Sao ta có thể… sao có thể…”
“A! Vừa rồi còn nói vì tiểu thư nhà ngươi, xử lý như thế nào cũng không hề oán hận. Mà cái gọi là trừng phạt này, thật ra là sủng hạnh ban ân, ngươi lại chống cự lo sợ đến vậy. Đây là cái ngươi gọi là nhận tội, là trung thành với Hòa Phi sao!?”
Giọng nói của Vân Triệt sắc bén.
Hết chương 2087.