Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1996 - Chương 2088. Hành Trình (14)

Chương 2088. Hành trình (14)
Chương 2088. Hành trình (14)

Nhụy Y đối mặt với sát khí của Vân Triệt cũng quật cường không sợ, lúc này thực sự muốn khóc.

Dù rằng Thương Xu Hòa đã được sắc phong làm Hòa Phi hơn một năm, nhưng chưa bao giờ cộng tẩm với Vân Triệt.

Nếu nàng được Vân Triệt sủng hạnh trước Thương Xu Hòa... Sau này phải đối mặt với Thương Xu Hòa như thế nào đây?

“Vân Đế, ngươi... ngươi muốn trừng phạt tỳ nữ ra sao cũng được, chỉ riêng... chỉ riêng chuyện này... thật sự không thể... thật sự không thể!”

Nàng liều mạng lắc đầu, cuối cùng trong mắt cũng ngấn những giọt lệ hoảng sợ.

“Đế thượng, nàng đã biết sai, tạm thời bỏ qua cho nàng đi.” Thương Xu Hòa nói, khẽ khàng khuyên nhủ.

“Hừ, tự chuốc lấy.” Vân Triệt hừ nhẹ một tiếng, liếc nhìn dáng vẻ nước mắt lưng tròng của Nhụy Y, trong lòng vô cùng thoải mái.

Nữ nhân càng mạnh mẽ thường có điểm yếu càng lớn. Điểm yếu của Nhụy Y chắc chắn là Thương Xu Hòa... Quả thật đúng là vừa chọc đã khóc.

“Nhụy Y, ngươi lui ra trước đi.”

Một câu nhẹ nhàng của Thương Xu Hòa khiến Nhụy Y như được đại xá. Nàng vội vàng cáo lui, sau đó bỏ đi như chạy trốn.

Chẳng qua mãi đến khi rời khỏi tẩm cung, nàng cũng không dám nhìn vào mắt của Thương Xu Hòa.

Vân Vô Tâm nhìn bóng dáng trốn chạy của Nhụy Y... đồng tình sâu sắc.

“Nữ tử tính tình càng bướng bỉnh càng dễ khơi dậy ham muốn bắt nạt của nam nhân, hóa ra ngay cả đế thượng cũng không phải ngoại lệ.” Thương Xu Hòa cười nói.

Từ nàng dùng không phải là “trừng phạt”, mà là “bắt nạt”, có chút ý vị tế nhị.

“Chỉ dựa vào nàng?” Vẻ mặt Vân Triệt khinh thường: “Nàng có mạnh mẽ hơn nữa thì có thể mạnh mẽ hơn Thiên Ảnh sao?”

“Nói đến Ảnh Phi, thiếp thân lại có một chuyện khá tò mò.” Khuôn mặt xinh đẹp của Thương Xu Hòa quay lại, trong mắt là vẻ tìm tòi: “Đế thượng và Ảnh Phi, rốt cuộc ai là thợ săn, ai là con mồi?”

“Chuyện này còn cần phải hỏi, đương nhiên là…”

Nói được một nửa, Vân Triệt đột nhiên ngừng lại, sau đó sững sờ tại chỗ, đột nhiên rơi vào suy tư, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Không đợi đáp án của Vân Triệt, Thương Xu Hòa đã vươn tay bưng một cái bát ngọc nhỏ nhắn được đậy lại, đưa mắt nhìn về phía Vân Vô Tâm: “Vô Tâm, đến nếm thử bát canh này đi.”

Vân Vô Tâm lập tức nhận lấy, trong mong đợi hiện lên hưng phấn khó kiềm ném: “Xu Hòa a di vừa mới nấu sao? Vừa rồi Nhụy Y a di còn nói, canh do Xu Hòa a di nấu ngon đến mức có thể trôi mất linh hồn.”

Đôi môi hồng nhẹ nhàng cong thành một đường cung xinh đẹp, Thương Xu Hòa mỉm cười nói: “Cảm nhận chân thật như thế nào thì vẫn tự mình nếm mới biết được, phải từ từ uống đấy.”

Vân Vô Tâm nóng lòng cầm bát ngọc lên, lúc sắp chạm vào môi, nàng cảm nhận được ánh mắt của phụ thân nhìn sang, mang theo một chút sốt ruột không bình thường và… căng thẳng?

“…” Động tác của Vân Vô Tâm khẽ đình trệ, sau đó chiếc bát ngọc khẽ nghiêng, dòng nước ấm trào vào miệng.

Vân Triệt vừa định hỏi mùi vị như thế nào, lại phát hiện sau khi Vân Vô Tâm nếm thử lại chưa dừng lại, mà cần cổ như tuyết hơi ngửa lên, chậm rãi uống hết.

Chẳng qua sau khi uống xong, bát ngọc dừng lại trên môi nàng một lát mới chậm rãi đặt xuống.

Trong bát ngọc không sót lại một giọt.

“Ừm…” Ánh mắt Vân Triệt thản nhiên, vẻ mặt bình tĩnh, vô cùng tự nhiên hỏi: “Mùi vị thế nào?”

Vân Vô Tâm khẽ mím khóe môi, như có dư vị: “Rất ngon, nhưng lại có... vị lạ lạ.”

“Vị lạ lạ?” Lông mày của Vân Triệt run lên: “Vị lạ gì?”

“Ta nghĩ một chút...” Vân Vô Tâm rất nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó đột nhiên nở nụ cười: “Gọi là... vị của phụ thân đi.”

Vân Triệt kinh ngạc, sau đó cũng bật cười: “Ha ha, quả nhiên. Khác biệt lớn như vậy, thoáng cái đã bị đoán ra.”

“Không” Thương Xu Hòa mỉm cười nói: “Chẳng qua chỉ thử hai ba canh giờ đã làm được trình độ như thế, đế thượng không hổ là nam tử giỏi nhất thế gian.”

“…” Vân Vô Tâm vẫn nở nụ cười, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói ra, nhưng một câu cũng không nói ra được.

Trong bát canh ấy, ngoại trừ “vị của phụ thân”, còn có một chút… vị mặn chát nhàn nhạt đến từ chính nàng.

Nàng biết phụ thân cưng chiều mình, càng biết trong lòng hắn vẫn còn áy này và tự trách sâu sắc.

Biết được tất cả những gì phụ thân đã trải qua trong những năm đó, sao nàng có thể có chút trách móc và oán giận nào, chỉ có thương tiếc sâu đậm... Nhưng bản thân hắn lại luôn không chịu buông tha và tự tha thứ cho chính mình.

Rõ ràng đã là Đế Vương tối cao, nhưng để bù đắp, để trở thành một phụ thân hoàn hảo hơn, hắn không ngại đủ loại thử nghiệm và trả giá.

Phụ thân, ta đã là nữ nhi may mắn hạnh phúc nhất trên đời... Toàn cảnh thế gian ta chưa thể nhìn thấy, nhưng chỉ riêng điều này ta vô cùng tin tưởng.

Đông Thần Vực, Phạm Đế Thần Giới.

Một tầng kết giới kim sắc bị tách ra, Thiên Diệp Ảnh Nhi bước ra từ phía bên trong, ánh sáng phản chiếu hàn hồn lạnh lùng của nàng, rồi lại đến khuôn mặt xinh đẹp như tiên, mái tóc vàng thật dài theo chuyển động của vòng eo nàng mà phe phẩy tôn lên đường cong tinh xảo, cả người tuyệt mỹ đến hư ảo, ngay cả ánh mặt trời cũng trở nên ảm đạm lúc nàng xuất hiện.

Một thiếu nữ áo vàng vội vàng tiến đến, cúi đầu hành lễ: “Cung nghênh chủ nhân xuất quan.”
Hết chương 2088.
Bình Luận (0)
Comment