“Phụ thân, khi Xu Hoà a di đưa tiễn chúng ta, rốt cuộc nàng đã lặng lẽ tặng cái gì cho ngươi vậy?” Vân Vô Tâm tò mò hỏi.
“Không có gì, một cuốn sách dạy nấu ăn bản thân nàng tự viết mà thôi.” Nói xong, Vân Triệt thuận miệng trêu chọc một câu: “Rõ ràng có thể dùng ấn kí linh hồn trực tiếp truyền cho ta, vậy mà cứ phải dùng cách thức phiền phức này.”
Vân Vô Tâm hơi bĩu cánh môi: “Ta không tin ngay cả tâm tư đơn giản như vậy của nữ nhân ngươi cũng không hiểu đấy.”
“Ài.” Vân Triệt sâu xa thở ra một hơi: “Nữ nhi đã lớn rồi, đôi khi đúng thật là khiến người ta có hơi ưu sầu.”
Vân Vô Tâm duỗi bàn tay ra phía hắn: “Mặc kệ, ta muốn xem.”
“Xem đi xem đi.” Vân Triệt cũng không do dự gì lắm, bàn tay chợt đẩy một thứ ra. Một cuốn sách phóng thích ánh sáng lam nhạt, dùng chất liệu kì dị bay phấp phới trong lòng bàn tay Vân Vô Tâm.
Vân Vô Tâm cẩn thận từng li từng tí lật mở, chỉ trong nháy mắt, đôi mắt xinh đẹp của nàng đã sáng lên, giữa môi phát ra tiếng kinh thán khó nén: “Đẹp quá, chỉ nhìn mỗi những nét chữ này thôi cũng là một loại hưởng thụ cảnh đẹp ý vui.”
Đâu chỉ là nét chữ... Mặc dù Vân Triệt nhìn giống như không để ý đến cuốn sách dạy nấu ăn này, nhưng trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, mỗi một món ăn ghi chép ở đây đều là tinh tuý mà Thương Xu Hoà đã dùng trọn vẹn vạn năm ngưng đọng lại.
Vô số lần thử nghiệm, vô số lần điều chỉnh, vô số lần dốc lòng... mà mỗi một món ăn đều chưa từng hiện thế.
Đặc biệt là trong một tháng này, trù đạo của Vân Triệt tiến cảnh vùn vụt, hắn cũng ngày càng biết trình độ trân quý của cuốn sách dạy nấu ăn này... Quả thực là có thể so sánh được với Sinh Mệnh Thần Tích của y đạo.
“Xu Hoà a di xinh đẹp, lại là Thần Đế, mặt nào cũng đều tốt ngoài mức tưởng tượng, quả thực là hoàn mỹ đến không chân thực.”
Đây đã không biết là lần thứ mấy nàng cảm thán về Thương Xu Hoà rồi.
Ánh mắt nàng lưu luyến bin rịn rời khỏi nét chữ của Thương Xu Hoà, nhìn Vân Triệt nói: “Phụ thân, ta càng ngày càng cảm thấy nữ tử tốt nhất trên đời này đều đã bị ngươi chiếm giữ rồi.”
“Chứ sao nữa?” Vân Triệt ngẩng đầu lên, hiên ngang nói: “Không thử nghĩ xem phụ thân ngươi là nhân vật thế nào.”
“Có điều những lời ngươi khen ngợi Xu Hoà a di của ngươi này, tuyệt đối đừng nhắc đến ở trước mặt Thiên Ảnh a di của ngươi.”
“Hả? Tại sao?” Vừa mới hỏi, Vân Vô Tâm đã hiểu rõ, nàng nháy mắt một cái với phụ thân: “À... chuyện này ta đương nhiên biết rõ!”
“Cũng đừng để nàng biết cuốn sách dạy nấu ăn này.” Vân Triệt duỗi tay đỡ trán, giọng điệu hơi mang theo bất lực: “Nếu không nàng nhất định sẽ đòi xem, sau đó nói không chừng sẽ làm ra chuyện kì quái gì đó.”
“Biết rồi biết rồi.”
Vân Triệt chưa từng cố ý che giấu hành tung. Khi đến Tây Thần Vực, Kỳ Lân Đế đã sớm đợi ở đó, vừa thấy Vân Triệt đã dẫn theo một đám Kỳ Lân nhanh chóng nghênh đón.
“Kỳ Thiên Lý cung nghênh Vân Đế tôn lâm, cung ngênh tiểu công chúa.” Kỳ Thiên Lý dẫn đầu thăm hỏi, khi ánh mắt nhìn về phía Vân Vô Tâm, hắn khắc ghi kĩ tướng mạo và khí tức của nàng ở trong lòng.
“Biết ngay ngươi sẽ đến một chuyến mà.”
Vân Triệt đi ngang qua người hắn, nhưng không hề trực tiếp đuổi hắn đi, mà là thản nhiên nói: “Thiên Lý, nói về tình hình hiện tai của Tây Vực một chút đi, chọn điều quan trọng mà nói.”
“Vâng!”
Kỳ Thiên Lý hơi cúi thân trên đi theo phía sau Vân Triệt, cố hết sức rút gọn câu từ nói: “Tội Long Giới đã do Đế Hậu tự mình sắp sếp mọi thứ, toàn bộ ấu thú Long Thần dưới sự tha thứ cũng đã thu xếp ‘thoả đáng’...”
“Ly Long - yếu tố bất an của mọi vật, đã quét sạch hết, Huỷ Long Giới cũng đã nằm hết trong tay Thanh Long... Thanh Phi.” Kỳ Lân Đế thầm lau mồ hôi lạnh trong nháy mắt tuôn ra khắp trán, tiếp tục nói: “Duy Tự Thự do Thanh Nhược dẫn dắt cũng đã ở tinh giới thượng vị mở rộng tám phần, tinh giới trung vị mở rộng sáu phần...”
Long Bạch chết, Kỳ Thiên Lý chính là Thần Đế lai lịch tối cao của Tây Thần Vực, hiểu biết đối với Tây Thần Vực của hắn có thể nói là vượt qua tất cả mọi người đương thời, làm việc cũng cực kì thoả đáng chu toàn, cẩn thận chặt chẽ.
Vân Triệt không nói lời nào nghe Kỳ Thiên Lý rút gọn trần thuật rõ ràng xong, dường như rất hài lòng gật đầu: “Tốt lắm, các ngươi đi đi.”
“Đế thượng,” Kỳ Thiên Lý không lập tức rời đi mà khom người nói: “Trên cả đường đi ngươi chưa từng che giấu hành tung, lão hủ lo lắng sẽ có người vì kính mộ Đế Tôn mà đến gần quấy rầy, ngoài ra cũng có vài người không biết trời cao đất dày sẽ thừa cơ liều lĩnh ám sát.”
“Với thần uy của đế thượng thì ắt hẳn không ai có thể đến gần, chỉ là sợ làm tiểu công chúa hoảng sợ. Nếu đế thượng không chê thì xin cho biết chỗ đi, lão hủ sẽ lập tức sai người dẹp yên đường đi trước.”
“Không cần.” Vẻ mặt Vân Triệt không thay đổi chút nào: “Chuyến đi lần này của ta chính là vì mang nữ nhi ngắm nhìn trăm vẻ của thế gian, những kẻ ám sát nực cười kia đã gặp mười mấy lần, nàng cũng nhìn đến chán ngấy rồi.”
“À... Vậy... xin hỏi khi nào đế thượng tới Thanh Long Giới... ở lại?” Kỳ Thiên Lý thăm dò.
Hắn rất rõ, trước khi đến Tây Thần Vực, Vân Đế đã ở Thập Phương Thương Lan Giới trọn vẹn hơn một tháng rồi!
Hết chương 2090.