Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1999 - Chương 2091. Hành Trình (17)

Chương 2091. Hành trình (17)
Chương 2091. Hành trình (17)

Vân Triệt lại nói: “Đã bỏ lỡ một chút thời gian ở Nam Vực bên kia rồi, Tây Vực bên này sẽ không dừng lại quá lâu. Không tới Thanh Long Giới nữa, có lẽ Thanh Long Đế kia cũng không muốn nhìn thấy ta.”   

“Hả? Chuyện này...” Kỳ Lân Đế còn muốn hỏi lại một chút nữa.

“Vô Tâm, chúng ta đi thôi.”

Vân Triệt nắm lấy cổ tay Vân Vô Tâm, trực tiếp phi người đi xa, chỉ để lại Kỳ Lân Đế ngây người ở bên kia đang khẽ thở dài.

“Phải chủ động, phải chủ động.” Hắn thấp giọng nhắc đi nhắc lại: “Nhưng khiến đứa trẻ kia chủ động... Ài.”

“Phụ thân, hiện tại chúng ta đi đâu?”

Vân Triệt nhìn phía trước: “... Ta muốn đến Long Thần Giới một chuyến trước đã.”

Vân Vô Tâm vừa muốn hỏi tiếp gì đó, lại cảm nhận được một tia thương nhớ từ trong giọng nói của Vân Triệt.

Nguyên Long Thần Giới, Luân Hồi Cấm Địa. 

Lần trước trước khi rời đi, Vân Triệt đã bày huyền lực Quang Minh rất nồng đậm ở đây, vì vậy lần này đến, trong tầm mắt đã không còn hoang sơ nữa.

Cỏ xanh rợp bóng, trăm hoa điểm xuyết, thỉnh thoảng có tiếng chim tiếng côn trùng kêu... nhưng mọi thứ lại đã định trước không thể trở về tiên cảnh còn mộng ảo hơn cơn mơ năm xưa nữa.

“Thần Hi, ta đến thăm ngươi rồi.”

Vân Triệt đứng trước tấm bia mộ do chính tay hắn đã dựng kia, lặng lẽ nhìn chăm chú rất lâu.

Sau khi vái lạy mấy cái, Vân Vô Tâm lặng lẽ đứng cạnh phụ thân.

“Năm đó ngươi dùng đủ loại lời lẽ, đủ loại phương pháp để đốc thúc dẫn dắt sự trưởng thành của ta, muốn ta vượt qua Long Bạch, vượt qua tất cả trên thế gian... Hiện tại ta đã làm được, nhưng lại không thể khiến ngươi nhìn thấy.”

“Thậm chí ta đã vĩnh viễn không thể biết được rốt cuộc lí do ngươi đối xử với ta như vậy là gì.”

“Hầy...” Vân Triệt thở dài một hơi, sau đó nhìn phía trước, ngẩn ngơ đọc: “Mây lạ gió loạn lướt qua làn khói sáng, ánh sáng mặt trời rực rỡ ngủ với muôn hoa.”

Cảnh tượng như vậy đã vĩnh viễn biến mất trong sinh mệnh của hắn.

Vân Vô Tâm ngước mắt lên: “Đây là thơ mà năm đó phụ thân đã làm vì Thần Hi a di sao?”

Vân Triệt khẽ nói: “Mây là ta, ánh sáng mặt trời là nàng, làn khói sáng bởi vì nàng mà vẫn luôn nhẹ nhàng bao trùm huyền quang Quang Minh của vùng đất tiên cảnh này, chỉ là ta vẫn còn ở đây... nhưng nàng đã hương tiêu ngọc vẫn.”

Vân Vô Tâm hơi nhíu mày, do dự một lúc lâu mới rõ: “Ta không hiểu tình cảm năm đó của phụ thân với Thần Hi a di lắm, chẳng qua ta cảm thấy hai câu này của phụ thân... có hơi cợt nhả ngả ngớn, nàng nghe rồi sẽ không tức giận chứ?”

“Ừm, ngươi nói rất đúng.”

Vân Triệt hoàn toàn đồng ý với lời nói của Vân Vô Tâm, dường như bị trực tiếp nói trúng trong tim: “Nàng là nữ tử đẹp nhất đời này mà ta từng gặp, còn đẹp hơn cả Thiên Ảnh và Vũ Dao một chút. Rung động khi lần đầu tiên gặp nàng năm đó, cả đời ta đều không thể quên, cũng cả đời đều không thể xuất hiện lại.”

Cánh môi Vân Vô Tâm kinh ngạc hé mở... Nàng không tài nào tưởng tượng được dung nhan vượt qua Vân Thiên Ảnh và Trì Vũ Dao sẽ là một loại kinh thế tuyệt diễm đến thế nào.

Khó trách Long Hoàng trước kia mê luyến nàng trọn vẹn mười mấy vạn năm.

“Lúc đó ta đã biết thân phận của nàng là ‘Long Hậu’ trong ‘Thần Nữ Long Hậu’ truyền kỳ, cũng biết thực ra ‘Long Hậu’ chưa từng tồn tại, chỉ là một loại ảo giác Long Bạch cầu mà không được, lừa mình dối người mà thôi.”

“Vậy mà Thần Hi như vậy lại lăn lộn vì ta, còn là nàng chủ động.”

“Lúc đó trong lòng ta có nghi hoặc rất sâu, có kiêng kị với Long Bạch... Nhưng phần nhiều hơn là một loại tự kiêu, một loại đắc ý.”  Vân Triệt tự cười nhạo bản thân mình, sau đó lại lắc đầu: “Sau này, ta cậy vào sự dịu dàng của nàng, lại càng thêm không kiêng nể gì ở trước mặt nàng, quả thực hai câu thơ này cũng là một loại khoe khoang tràn đầy cợt nhả, có điều lúc đó nàng không hề tức giận, ngược lại rất hiếm có lộ ra một nụ cười.”

Nụ cười khẽ nở lúc đó cũng đã khắc sâu vào trong tâm hồn hắn.

Mặc dù cách lúc đó mới mười năm, nhưng lúc này nghĩ lại, bản thân hắn năm đó giống như một đứa trẻ ngây thơ tự đắc.

“Vô Tâm, nếu như ngươi gặp được nàng, ngươi sẽ hoàn toàn tin rằng trên đời này thật sự tồn tại nữ tử giống như tiên. Chẳng qua... nhân sinh có hoàn mỹ đi chăng nữa cũng sẽ luôn có rất nhiều điều tiếc nuối không thể nào bù đắp.”

Trong đôi mắt của Vân Vô Tâm tràn đầy khao khát.

Tây Thần Vực tuy là Thần Vực lớn nhất Thần Giới, nhưng Vân Triệt không hề mang Vân Vô Tâm dừng lại quá lâu.

Ba tháng sau, bọn họ đã rời khỏi Tây Thần Vực, đi về phía đông, nhưng lại không đi thẳng đến Đông Thần Vực, mà là bước vào Thái Sơ Thần Cảnh lúc ở trung tâm Thần Giới.

Nơi này trời đất xanh xám, khí tức viễn cổ, không chút nghi ngờ đã bày ra một thế giới hoàn toàn khác ở trong tầm mắt và nhận thức của Vân Vô Tâm.

Vân Triệt mang theo Vân Vô Tâm dần dần tiến sâu vào Thái Sơ Thần Cảnh, giải thích lịch sử và chủng loại ở đây cho nàng.

Bên trong Thái Sơ Thần Cảnh tồn tại vô số hung thú viễn cổ, dù là Thần Chủ cũng không dám tiến vào sâu. Mà người có thể mang theo Vân Vô Tâm lần đầu tiên vào Thần Đạo tuỳ ý qua lại trong đó, đương thời căn bản cũng chỉ có Vân Triệt có thể làm được.
Hết chương 2091.
Bình Luận (0)
Comment