Chưa từng có ai có thể chạm được đến điểm cuối của Thái Sơ Thần Cảnh, cho nên người ta gọi đó là một nơi trung tâm.
Sau khi bái phỏng Thái Sơ Long Tộc xong, Vân Triệt lập tức dẫn theo Vân Vô Tâm đi về nơi “trung tâm” trong ghi chép kia.
“Tương truyền vực thẳm hư vô là trung tâm của Thái Sơ Thần Cảnh. Bản chất của nó là một động trống cực kì to lớn, mọi thứ rơi vào trong đó đều thuộc về hư vô, bất luận là vật sống hay vật chết, thậm chí là sức mạnh, không gian, âm thanh, ánh sáng, cho nên sau khi đến đó chỉ có thể nhìn từ xa, tuyệt đối không thể đến gần.”
Mặc dù có bản thân mình ở bên cạnh, nhưng Vân Triệt vẫn nghiêm túc nhắc nhở Vân Vô Tâm không thể đến gần,.
Khi nói chuyện, bóng đỏ rơi vào vực sâu kia lại loé hiện trong đầu... Hắn hơi lắc đầu, một lúc lâu mới miễn cưỡng xua đuổi nó đi.
“Mạnh mẽ như phụ thân cũng không thể đến gần sao?” Vân Vô Tâm hỏi.
“Đương nhiên.” Vân Triệt nói: “Dựa theo ghi chép, ở thời đại chư thần xa xôi, khi một Chân Thần ngã xuống, sức mạnh thoát ra khỏi cơ thể sẽ tạo thành đại họa giống như thiên tai. Bởi vậy, vì ngăn chặn thần linh phạm phải tội nghiệt không thể tha thứ, họ sẽ nhảy xuống vực thẳm hư vô, trực tiếp hoá thành hư vô, không có đau khổ, cũng không có hậu hoạn.”
“Ngay cả Chân Thần viễn cổ cũng có thể chôn vùi hoàn toàn, huống chi là ta.”
“Đáng sợ như vậy ư!?” Vân Vô Tâm cực kỳ kinh ngạc, sau đó nàng lập tức nghĩ đến một vấn đề: “Vậy duy trì vực thẳm hư vô này lại là sức mạnh gì vậy? Ngay cả thần cũng dễ dàng chôn vùi... Vậy chẳng phải là một loại sức mạnh còn vượt qua vị diện thuộc về thần hay sao?”
Khoảng thời gian đi theo phụ thân du lịch, hiểu biết đối với “vị diện” của nàng cũng càng thêm rõ ràng thấu đáo.
Vân Triệt lắc đầu cười: “Đây cũng đều là vấn đề ngay cả Chân Thần cũng không thể trả lời được. Vực thẳm hư vô là khi Thuỷ Tổ Thần Sáng Thế đã lưu lại, người thật sự biết điều bí ẩn của vực thẳm hư vô cũng chỉ có Thuỷ Tổ Thần đã vĩnh viễn ngã xuống thôi.”
Lúc này, dáng người của Vân Triệt đột nhiên khựng lại, trong ánh mắt nhìn về phía trước mang theo mấy phần khác thường.
“Phụ thân, sao thế?” Vân Vô Tâm dừng lại hỏi.
“Vậy mà lại có thể gặp được cố nhân ở nơi này.” Vân Triệt mỉm cười: “Đi thôi, ta dẫn ngươi đi làm quen với một vị lão tiền bối đức cao trong vọng, cùng với... một tiểu tiền bối tính khí không tốt lắm.”
Đến gần vực thẳm hư vô, trong màn sương mù mờ ảo nhợt nhạt hiện ra bóng dáng của sư đồ Kiếm Quân.
Bọn họ đã ở đây mấy năm, vừa để rèn luyện kiếm tâm của Quân Tích Lệ, cũng để Quân Vô Danh lựa chọn điểm đến cuối cùng cho mình.
“Kiếm Quân tiền bối, đã lâu không gặp.”
Đối mặt với Quân Vô Danh, dù đã là Vân Đế, bên trong lời nói và ánh mắt của Vân Triệt vẫn mang theo vài phần kính trọng.
Đôi mắt đã nhắm lại rất lâu của Quân Vô Danh mở ra, hắn nhìn Vân Triệt, trên mặt nở nụ cười: “Thiếu niên kinh tài tuyệt diễm trước đây chớp mắt đã trở thành Đế Vương phục thế duy nhất từ xưa đến nay. Lão hủ cuối đời có thể tận mắt thấy thần tích như vậy, đã là thán mà không hối.”
Trong đôi mắt già nua của hắn không hề vẩn đục, chỉ có vẻ sáng trong giống như có thể nhìn thấu mọi tang thương thế gian... Vân Triệt biết, đây là hồi quang phản chiếu trước khi thọ nguyên của hắn kết thúc.
Bên cạnh Quân Vô Danh, Quân Tích Lệ dường như không kịp chuẩn bị cho sự xuất hiện đột ngột của Vân Triệt, ánh mắt khẽ biến đổi rối loạn, một lúc lâu mà vẫn không nói được lời nào.
Đệ tử Ngâm Tuyết… Nhi tử Phong Thần… Thần tử Cứu Thế… Ma Nhân… Ma Chủ… Vân Đế… Mỗi lần gặp lại hắn, hắn đều có thân phận và vận mệnh hoàn toàn khác.
Vân Vô Tâm thi lễ với Quân Vô Danh, sau đó thì lén lút quan sát Quân Tích Lệ.
Lại là một người tỷ tỷ xinh đẹp khác… À không, là a di. Hơn nữa khí chất nổi bật không nói nên lời, tựa như mỹ nhân bước ra từ trong tranh cổ.
Hơn nữa ánh mắt nhìn phụ thân…
Sẽ không lại lại lại lại là…
“Nếu không có sự cứu giúp năm đó của Kiếm Quân tiền bối, ta nhất định không có ngày hôm nay.”
Sau khi biết được một số chân tướng từ ký ức của Hỏa Phá Vân, lần đối mặt với Quân Vô Danh và Quân Tích Lệ này, Vân Triệt có tâm trạng hoàn toàn khác với trước kia.
Cung nghênh khi là Đế Vương và cứu giúp khi là Ma Nhân là hai khái niệm khác nhau như trời và đất, mà cái sau là ân huệ nặng như núi.
“…” Đôi môi của Quân Tích Lệ khẽ mấp máy… Sao hắn biết được?
Vân Triệt nâng tay, lòng bàn tay hiện lên huyền quang Quang Minh: “Thọ nguyên của Kiếm Quân tiền bối đã hết, nhưng với huyền lực Quang Minh của ta, cộng thêm thêm một ít linh dược và huyền đan, ta có thể giúp tiền bối kéo dài thêm một trăm năm nữa.”
Quân Vô Danh đã sống được năm vạn năm, không bị thương cũng không tổn hại, mà là tự nhiên thọ tận, cũng khó kéo dài mạng sống nhất.
Quân Vô Danh hơi ngạc nhiên, sau đó chỉ cười nhạt, trên gương mặt vừa tang thương vừa thanh nhã không thấy chút lưu luyến sinh mệnh: “Lòng tốt của Vân Đế, lão hủ rất cảm kích. Năm đó ra tay cũng chỉ để trả lại ân huệ năm đó của Vân Đế, không cần để ý.”
“Ân huệ năm đó” mà hắn nói, là “sự cứu vớt” đối với Quân Tích Lệ trong trận chiến của Vân Triệt và nàng ở đại hội Huyền Thần.
Hết chương 2092.