Vẻ mặt Vân Triệt nghiêm nghị nói: “Những việc ta làm năm đó, so với ân huệ của tiền bối giống như cát bụi và trăng sáng. Bây giờ ta đã là Vân Đế, càng không được vong ơn thất hứa. Nếu không thể báo đáp tiền bối, sợ là suốt đời khó mà an tâm, mong tiền bối tác thành.”
Quân Vô Danh dịu dàng mỉm cười, vì Vân Triệt, vì Thần Giới, cũng vì… đệ tử của mình.
“Với thân thể con người, có thể sống quá năm vạn năm như lão hủ, thiên hạ không có mấy người. Đây là món quà lớn lao của ý trời, lão hủ chỉ biết cảm kích và thỏa mãn. Lệ Nhi trưởng thành, đôi mắt già nua này cũng đã chứng kiến thần tích phá thế, càng không tiếc nuối, không cần Vân Đế nhọc thân, lãng phí linh dược huyền đan quý giá.”
“Nếu Vân Đế thật sự khó nhẹ lòng.” Ánh mắt hắn liếc qua, nụ cười càng thêm ôn hòa: “Vậy cảm phiền sau khi lão hủ mất, ngươi hãy quan tâm Lệ Nhi thêm một chút.”
Quân Tích Lệ giật mình, buột miệng lạnh giọng nói: “Ta không cần hắn…”
“Được, ta sẽ làm.” Vân Triệt không hề do dự gật đầu, cũng cho Quân Vô Danh một lời hứa hẹn hắn mong đợi nhất.
Hắn trả lời rất nghiêm túc, trong lời nói và ánh mắt đều hiện lên vẻ kiên định không thể nghi ngờ, trái lại khiến Quân Tích Lệ có hơi bối rối.
Nàng đã nhanh chóng nhận ra, chỉ cần đối mặt với Vân Triệt, kiếm tâm của nàng nhất định sẽ loạn.
Năm đó Quân Vô Danh ở trong vực thẳm hư vô này tu luyện kiếm tâm đến mức sáng rực. Nàng theo Quân Vô Danh đến đây mấy năm, kiếm tâm càng ngày càng hoàn mỹ… nhưng giờ phút này đối mặt với Vân Triệt lại rối loạn như vậy.
“Được.” Quân Vô Danh gật đầu, đôi mắt già nua hơi mông lung: “Nghe được lời này của Vân Đế, ngay cả lo lắng cuối cùng của lão hủ cũng có thể tiêu tan.”
“Tiền bối qua đời, nhưng ta tin không bao lâu nữa, tên tuổi Kiếm Quân và Vô Danh sẽ một lần nữa tỏa sáng khắp thế gian.”
Hắn nhìn Quân Tích Lệ thật sâu, đưa Vân Vô Tâm rời đi.
Quân Tích Lệ hơi nghiêng người trên, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không nói nửa lời.
Mà lúc này, Vân Triệt dường như nhớ ra gì đó, lại dừng chân.
Hắn vươn tay ra, nhẹ nhàng đẩy về phía Quân Tích Lệ, một ánh sáng đỏ thẫm nhàn nhạt nhạt bay về phía nàng.
“Viên đá này tên là Càn Khôn Ngọc, bên trong chứa đựng Thần Lực Càn Khôn Thứ.” Vân Triệt quay đầu nói: “Nếu sau này Quân tiên tử gặp phải kiếp nạn không thể giải quyết, dùng huyền khí chạm vào, trong hai tức nó sẽ chuyển ngươi đến Đế Vân Thành, cho dù là ở trong Thái Sơ Thần Cảnh này.”
Ánh sao đỏ rực lơ lửng trước mặt Quân Tích Lệ, sau vài tức, nàng mới chậm rãi vươn tay, nắm nó trong lòng bàn tay.
“Cảm tạ món quà của Vân Đế.” Giọng nói của Quân Tích Lệ lãnh đạm lạnh lẽo như mũi kiếm: “Nếu là món quà sư tôn dùng ân tình để đổi lấy, ta mà từ chối sẽ bất kính.”
Vân Vô Tâm: (Ái chà… Quả nhiên!)
Nói xong, bàn tay Quân Tích Lệ lật lại, đặt Càn Khôn Ngọc vào không gian mang bên người.
Bóng dáng của Vân Triệt đột nhiên vụt qua, di chuyển đến trước mặt Quân Tích Lệ, bàn tay chợt bắt lại.
“Ngươi… Ngươi làm gì vậy!” Cảnh tượng đột ngột khiến Quân Tích Lệ lùi người lại, nhưng kiếm khí kiếm quang vẫn luôn bao quanh cơ thể nàng lại giống như đột nhiên mất đi bản năng, không đâm về phía Vân Triệt.
Nàng lập tức nhìn thấy trong lòng bàn tay của Vân Triệt, viên ngọc thạch màu đỏ kia đã hiện ra… vì hắn trực tiếp lấy từ trong không gian bên người nàng.
Khẽ cắn môi, Quân Tích Lệ ổn định lại khí tức, mạnh mẽ tự giữ bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Sao vậy? Hối hận?”
Nàng vừa dứt lời, một làn gió nhẹ ôn hòa đột nhiên vòng qua eo nàng, sau đó nhẹ nhàng đính Càn Khôn Ngọc vào váy nàng.
“Đặt ở trong không gian bên người, nếu thật sự gặp phải nguy hiểm sẽ bị trì hoãn, đặt ở bên ngoài y phục vẫn tốt hơn.” Giọng nói của Vân Triệt chậm rãi, ánh mắt thản nhiên, khóa miệng cười như không cười.
“… Ai cần ngươi lo!”
Lúc nói chuyện, nàng mới giật mình phát hiện gương mặt của Vân Triệt lại gần mình trong gang tấc, đôi mắt còn tĩnh mịch hơn trước kia gần kề nhìn thẳng vào mặt mình.
Hai má nàng đột nhiên hơi nóng lên, hoảng sợ lùi lại phía sau một bước nhỏ, huyền khí ngầm trào ra, nhưng làm cách nào cũng không loại bỏ được cảm giác ấm ức đáng ghét trên mặt kia.
“Ha ha ha!” Bên tai truyền đến tiếng cười thoải mái khó hiểu của Quân Vô Danh.
Vân Triệt nở nụ cười, lại xoay người lần nữa, chậm rãi đưa Vân Vô Tâm đi xa, để lại Tiểu Kiếm Quân với kiếm tâm hoàn toàn hỗn loạn.
…
“Phụ thân, xem ra ta đã hoàn toàn hiểu được ngươi rồi.”
Vân Triệt dẫn nữ nhi chậm rãi đi bên bờ vực thẳm hư vô để nàng cảm nhận được khí tức và pháp tắc đặc biệt này, nhưng chỉ nghe thấy Vân Vô Tâm đột nhiên nói một câu kỳ lạ.
“Ừm, ngươi nói phương diện nào?” Vân Triệt hỏi.
“Phương diện nữ nhân!” Giọng nói Vân Vô Tâm cố sức cao vút lên.
“Ặc… Khụ khụ.” Vân Triệt suýt nữa sặc nước miếng của chính mình.
“Đối mặt với kiểu nữ tử nào thì nên dịu dàng, kiểu nữ tử nào thì nên bị động, kiểu nữ tử nào thì nên mạnh mẽ, kiểu nữ tử nào thì nên như gần như xa… Phụ thân cũng thật thông thạo.”
Vân Vô Tâm vểnh chóp mũi lên, hừ nhẹ nói: “Ta còn cho rằng phụ thân luôn từ chối đề nghị mở rộng hậu cung của Vũ Dao a di là bởi vì có mẫu thân, có các sư phụ là đã thỏa mãn, không muốn có tư tưởng khác, hóa ra không hề có chuyện như vậy.”
Hết chương 2093.