“Vừa rồi, tiểu… a di kia, rõ ràng ngươi đang cố ý trêu chọc nàng.”
“Ôi.” Vân Triệt than nhẹ một tiếng, dở khóc dở cười nói: “Dần dần thấy tầm mắt của ngươi càng ngày càng mở mang, tâm tư càng ngày càng cần thận, quả thật kẻ làm phụ thân vừa vui mừng vừa sầu lo.”
“Hả?” Không ngờ Vân Triệt lại thừa nhận ngay như vậy, nàng thấp giọng thì thầm: “Vậy mà không giải thích.”
“Chẳng có gì để giải thích cả.” Lời nói của Vân Triệt chắc chắn, mặt không chút thay đổi nói: “Cho dù bên người đã có vô số báu vật, nhìn thấy một viên ngọc sáng tuyệt đẹp vẫn muốn lấy được.”
“Nói dễ nghe một chút thì là đa tình; nói thẳng một chút thì là ham muốn chiếm giữ; nếu phải giải thích thì có thể nói là thói hư tật xấu không thể sửa được của nam nhân.”
Vân Vô Tâm âm thầm lè lưỡi: “Không hổ là Tà ~ Vân ~ Đại ~ Đế ~, chuyện như vậy cũng có thể nói như lời chính nghĩa, trôi chảy chặt chẽ.”
Thật ra nàng rất muốn hỏi phụ thân xem tương lai hắn có hy vọng nàng gặp phải một nam nhân như hắn không… Nhưng nghĩ lại một chút, câu hỏi này đối với hắn mà nói dường như cũng quá khó khăn, cho nên nàng kìm lại.
“Ha ha ha.” Vân Triệt cười to thành tiếng.
Vù vù…
Âm thanh trầm thấp đáng sợ đột nhiên vang lên giống như nó phát ra từ trong trái tim mình, lại giống như đến từ phương xa còn xa xôi hơn cả chân trời.
Tiếng cười của Vân Triệt chợt dừng lại, sắc mặt đột nhiên thay đổi, linh giác đột nhiên phóng ra, truyền thẳng về phía xa.
Sắc mặt và khí tràng đột nhiên thay đổi dọa Vân Vô Tâm giật mình, nàng vội vàng đến sát bên cạnh Vân Triệt, lo lắng nói: “Phụ thân, xảy ra… chuyện gì?”
“Âm thanh này rất kỳ lạ.” Vân Triệt trầm giọng nói.
“Âm thanh? Âm thanh gì?” Vân Vô Tâm ngơ ngác nhìn xung quanh.
“…?” Vân Triệt nhíu mày: “Ngươi không nghe thấy sao?”
“Hả? Không.” Vân Vô Tâm lắc đầu.
Vân Triệt không nói nữa, linh giác vẫn liên tục phóng ra ngoài.
Nhưng với hồn lực mạnh mẽ của hắn, từ đầu đến cuối vẫn không thể nhận thấy được khí tức khác thường nào.
Mà so với âm thanh, thứ khiến tâm hồn hắn lay động dữ dội là cảm giác bất an vô cùng mãnh liệt đột nhiên sinh ra kia.
Vừa rồi hắn kích động đưa một viên Càn Khôn Ngọc vô cùng quý giá cho Quân Tích Lệ chính là vì loại cảm giác bất an như có như không này, lúc hắn đến gần vực thẳm hư vô đã phát hiện.
Qua một lúc lâu, Vân Triệt vẫn không tìm được gì. Thậm chí hắn còn thử đưa linh giác vào vực thẳm hư vô dò xét, nhưng không có ngoại lệ, lúc chạm đến vực thẳm, những gì hắn cảm nhận được chỉ là hư vô không thể kéo dài thêm nữa.
Vân Triệt thu linh giác lại, quay đầu nhìn Vân Vô Tâm, lại phát hiện vẻ mặt nàng lo lắng và sợ hãi, hiển nhiên đã bị kinh hãi, vội vàng mỉm cười an ủi nói: “Không có gì cả, là ta quá nhạy cảm, trong Thái Sơ Thần Cảnh sẽ thường xuyên xuất hiện một số thứ vượt quá nhận thức của ngoại giới, thứ vừa rồi ta nghe được có lẽ là âm thanh sót lại thời xa xưa nào đó.”
“Phù… Dọa ta giật mình.” Vân Vô Tâm thở phào một hơi, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy sắc mặt của phụ thân Vân Đế trở nên đáng sợ như vậy.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Vân Triệt nắm tay Vân Vô Tâm, nhanh chóng đưa nàng lên không trung, bay về phía lối ra của Thái Sơ Thần Cảnh: “Tuy nơi này vẫn còn nhiều chỗ kỳ lạ vẫn chưa đưa ngươi đi xem, nhưng cũng đến lúc phải rời đi rồi. Nếu không tới Đông Thần Vực, e rằng có người sẽ chủ động tìm đến trước mặt chúng ta.”
Đôi mắt xinh đẹp của Vân Vô Tâm khẽ đảo: “Cho nên bên phía Đông Vực, chúng ta sẽ tới Phạm Đế Thần Giới trước đúng không?”
“Ừm.”
“Phì…” Vân Vô Tâm khẽ cười ra tiếng: “Ta phát hiện, dù đôi khi phụ thân sẽ rất hung dữ với Thiên Ảnh a di, nhưng thật ra vẫn rất nuông chiều nàng.”
“Ta? Nuông chiều nàng?” Giọng nói của Vân Triệt bất giác cao thêm một chút: “Làm sao có chuyện đó được! Ta chỉ không muốn nữ nhân này rước thêm cho ta một số rắc rối không cần thiết mà thôi.”
“Vâng, vâng, phụ thân nói chắc chắn đúng.” Vân Vô Tâm miệng thì phụ họa, môi lại cười trộm.
Tháng thứ chín của cuộc hành trình, bọn họ đã đến Đông Thần Vực.
Trên đường đến Phạm Đế Thần Giới, sau mấy lần ánh mắt biến hóa vi diệu, Vân Triệt đột nhiên chuyển hướng.
“Ta muốn đi xem một nơi khác trước.”
Không gian ở đây u ám, ngôi sao trong tầm mắt đều vô cùng xa xôi như thể đang cố gắng trốn tránh khu vực trống trải này.
“Nơi này từng tồn tại một tinh giới tên là Nguyệt Thần Giới.”
Vân Triệt bình tĩnh nói với Vân Vô Tâm: “Nó là một trong bốn vương giới của Đông Thần Vực trước kia, cũng là vương giới đầu tiên bị hủy diệt hoàn toàn, biến mất vĩnh viễn.”
“Vào năm trước, nơi này vẫn còn có thể thấy được vài mảnh tàn tích nhỏ còn sót lại, nhưng bây giờ không thể tìm thấy dù chỉ một mảnh.”
Trụ Thiên Giới bị tiêu diệt, Nam Minh Giới bị tiêu diệt, Long Thần Giới bị tiêu diệt… Nhưng ít ra biên giới của chúng vẫn lưu giữ lại, sau này cho dù lịch sử có thay đổi thế nào đi chăng nữa thì những biên giới đó sẽ mãi mãi luôn ghi lại tên của vương giới trước đây.
Chỉ có Nguyệt Thần Giới… bị hủy diệt toàn bộ, ngay cả một dấu vết từng tồn tại cũng không thể tìm thấy.
Vân Vô Tâm biết là phụ thân hủy diệt nó. Hắn ra tay tàn nhẫn như vậy, mối hận trong lòng này có thể tưởng tượng ra được.
Hết chương 2094.