“Phụ thân, ngươi không bao giờ muốn có người nhắc đến chuyện liên quan đến Nguyệt Thần Đế trước mặt ngươi, tại sao lần này lại chủ động đến đây?” Vân Vô Tâm hỏi.
Vân Triệt bình tĩnh nói: “Vũ Dao a di của ngươi có một câu nói rất đúng, cố hết sức trốn tránh, ngược lại chẳng khác nào để ý quá nhiều. Cho dù ta đã là Đế Vương của Thần Giới, thế nhưng ta cũng không thể trì trệ không tiến, phải khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn mới đúng.”
Hắn khẽ nhắm mắt, giọng nói nhẹ nhàng: “Không còn sợ hãi khi bị chạm vào nỗi đau, thử thản nhiên đón nhận tất cả, hy vọng rất nhanh sẽ có một ngày ta có thể trực tiếp đối mặt với… cái tên đó mà lòng không gợn sóng.”
Hắn muốn để bản thân buông bỏ hết mọi thứ, nhưng lời từ miệng nói ra vẫn là “cái tên đó”.
“Một ngày nào đó Nguyên Bá sẽ đến đây.” Hắn tiếp tục thì thầm: “Thành thật mà nói, ta vẫn chưa nghĩ xong, lần sau gặp lại, ta nên đối mặt hắn bằng thái độ gì.”
Lúc hắn bắt đầu đưa Vân Vô Tâm du lịch Thần Giới, Hạ Nguyên Bá cũng sắp xếp xong mọi thứ trong Hoàng Cực Thánh Vực, mang theo nhiệt huyết và khát khao, lại lần nữa một mình bước vào Thần Giới.
Chuyện hắn hủy diệt Nguyệt Thần Giới, tự tay giết Nguyệt Thần Đế, ở Thần Giới không ai không biết. Hạ Nguyên Bá lúc này chắc hẳn đã biết tất cả.
“Phụ thân, đừng lo lắng.” Vân Vô Tâm tràn đầy tin tưởng nói: “Hạ thúc là một người rất giỏi, tình cảm giữa hắn và phụ thân lại sâu sắc như vậy, ta tin sau khi chậm rãi biết được tất cả, hắn nhất định không nỡ oán hận phụ thân… Ít nhất, cũng sẽ không phải là một kết quả rất tệ.”
“Ừm.” Vân Triệt mở to mắt, nở nụ cười.
…
Đông Thần Vực, Phạm Đế Thần Giới.
Nơi đây là vương giới duy nhất còn sót lại trong bốn vương giới của Đông Vực ban đầu, Phạm Đế Thần Giới cũng bị tổn thương nguyên khí nặng nề trong kiếp nạn Thiên Độc và trận chiến Tây Vực.
Nhưng may mắn thay, bây giờ có thể nói Phạm Đế Thần Giới đã không còn họa ngoại xâm, có thể an ổn khôi phục nguyên khí.
Về phần Phạm Thiên Thần Đế bây giờ, nàng đã không còn là Thần Nữ Phạm Đế đầy tham vọng năm đó nữa, nhìn từ mức độ để tâm của nàng trong khoảng thời gian này, so với sự dẫn dắt của nàng, quan hệ của nàng và Vân Đế quan trong hơn Phạm Đế Thần Giới… rất nhiều.
Cha con Vân Triệt đến Phạm Đế Thần Giới, không ai đón chào.
Hai người đi thẳng đến trước Phạm Đế Vương Thành, vẫn không thấy bóng dáng của bất kỳ người chào đón nào, giống như hoàn toàn không biết bọn họ đến.
“Xem ra Thiên Ảnh a di hoàn toàn không biết chúng ta đến.” Vân Vô Tâm cố nhịn cười, nói với giọng điệu vô tội: “Hình như phụ thân nhầm rồi, Thiên Ảnh a di không hề chú ý đến lộ trình của phụ thân đâu.”
“Hừ.” Vân Triệt khịt mũi: “Nàng chỉ thiếu bị trừng trị mà thôi.”
“Đi!”
Vân Triệt trực tiếp lướt qua không gian, dẫn Vân Vô Tâm tới nơi tập trung của khí tức của Thiên Diệp Ảnh Nhi. Một cơn lốc rung chuyển Phạm Đế Vương Thành nổi lên, sau vài giây, hai người đã rơi thẳng đến trước tẩm cung của Thiên Diệp Ảnh Nhi.
Chân vừa mới chạm đất, kết giới tẩm cung đã trực tiếp mở ra, Thiên Diệp Ảnh Nhi không nhanh không chậm bước ra từ bên trong, mái tóc vàng buộc hờ, váy dài màu vàng nhạt, mắt cá chân như ngọc, cánh tay như tuyết, vai nửa lộ, tuy rằng ánh mắt lạnh nhạt, mặt không biểu cảm, nhưng khuôn mặt xinh đẹp đến mức dùng hết màu vẽ trên thế gian này cũng không thể miêu tả, vẫn khiến trời đất tối lại.
Ngay cả Vân Vô Tâm đã gặp Thiên Diệp Ảnh Nhi nhiều lần cũng ngây người nhìn.
Thậm chí không ai chú ý đến Nguyệt Ánh theo sau lưng nàng.
“Ồ? Hóa ra lại là đế thượng tôn lâm. Đế thượng ngày đêm làm lụng vất vả, ban ngày xử lý, hàng đêm sa đọa, sớm hôm không ngừng, vậy mà lại có thời gian đến Phạm Đế Thần Giới nhỏ bé của ta, thật khiến thiếp thân được yêu mà sợ, vô cùng kinh hoảng.”
Đối mặt với Vân Đế, Thiên Diệp Ảnh Nhi bất kính vô lễ, giọng nói thản nhiên, đôi mắt vàng cũng uể oải vô thần giống như lim dim chưa tỉnh.
Vân Triệt: “…”
Vân Vô Tâm thầm cắn môi dưới mới nhịn không cười “hì hì” ra tiếng, nàng lặng lẽ liếc nhìn sắc mặt của phụ thân, lên tiếng: “Thiên Ảnh a di, đã lâu không gặp, thật ra phụ thân rất nhớ ngươi, chuyện đầu tiên (thứ hai) lúc đến Đông Thần Vực chính là đến gặp ngươi.”
“Nhớ?” Thiên Diệp Ảnh Nhi khẽ rũ mắt, lạnh nhạt nói: “Thiếp thân chẳng qua chỉ là kẻ thấp kém bình thường nhất trong số rất nhiều phi tần của đế thượng, không biết ăn nói dịu dàng, không hiểu cầm kỳ thư họa, lại càng không biết thủ đoạn dụ dỗ bắt giữ hồn phách nam nhân.”
“Mà nhiều năm như vậy, e là chơi cũng chán rồi, người mới ở trong ngực, nào còn có thể nhớ đến đồ chơi cũ như thiếp thân, chưa bị biếm vào lãnh cung đã là mang ơn, không dám có vọng tưởng như vậy.”
“…” Vân Vô Tâm trợn mắt há miệng, sự kỳ quái trong lời nói của Thiên Diệp Ảnh Nhi nhiều đến mức gần như biến thành vật thật đập vào mặt.
“Nguyệt Ánh.” Vân Triệt đột nhiên nói: “Ngươi đưa công chúa đi ngắm vương thành một chút.”
Nguyệt Ánh đột nhiên bị gọi tên bỗng sửng sốt, cuống quýt trả lời: “Vâng.”
“Hả? Nhưng… Nhưng ta muốn ở với phụ thân.” Vân Vô Tâm lập tức từ chối, trò hay vừa mới bắt đầu, sao có thể bỏ qua.
“Không được.” Vân Triệt bác bỏ.
Hết chương 2095.