Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 2004 - Chương 2096. Hành Trình (22)

Chương 2096. Hành trình (22)
Chương 2096. Hành trình (22)

Vân Vô Tâm chỉ có thể trơ mắt nhìn phụ thân mình đầy oán hận, sau đó rất không tình nguyện theo Nguyệt Ánh rời đi.

Vân Vô Tâm và Nguyệt Ánh vừa rời khỏi, đôi mắt của Thiên Diệp Ảnh Nhi lập tức tối xuống, bóng dáng nàng vụt qua, trực tiếp nắm lấy cánh tay của Vân Triệt, mạnh mẽ kéo hắn vào tẩm cung.

Rầm!

Kết giới và cửa tẩm cung đồng thời đóng lại.

“Thương Xu Hòa chơi vui chứ!”

Thiên Diệp Ảnh Nhi nửa đè Vân Triệt trên tường, giọng điệu hung dữ.

Ánh mắt Vân Triệt lạnh đi, cơ thể đột nhiên xoay lại, cánh tay đẩy ngang, đè ngược Thiên Diệp Ảnh Nhi lên tường, rũ mi trầm giọng nói: “Ngươi càng ngày càng láo xược!”

Lồng ngực Thiên Diệp Ảnh Nhi phập phồng, nửa thân trên giãy mạnh, nhưng lại không thể thoát ra. Sau đó, một tia sáng vàng trong mắt nàng chợt lóe lên, huyền khí đột nhiên bùng nổ, hất văng cánh tay của Vân Triệt ra, lại đè ngược hắn lại: “Ta láo xược đấy! Ngươi muốn làm gì ta!”

Ầm ầm…

Vân Vô Tâm và Nguyệt Ánh vừa đi chưa được bao xa, tẩm cung phía sau đã truyền đến một tiếng nổ chấn động đến cả mặt đất dưới chân cũng rung lắc.

Nguyệt Ánh kinh hãi quay lại, thất thanh nói: “Xảy… Xảy ra chuyện gì!?”

Vân Vô Tâm tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Đừng lo lắng, lúc hai người họ ở chung, không tạo ra tiếng động rất lớn mới là bất thường.”

Nguyệt Ánh: “…”

Mặc dù Thiên Diệp Ảnh Nhi đã là Thần Chủ Cảnh cấp mười, nhưng dù sao cũng không bằng Vân Đế, mà chủ tu huyền lực hắc ám càng bị áp chế hoàn toàn, kết quả cuối cùng của “trận ác chiến” giữa hai người, không nghi ngờ gì là Thiên Diệp Ảnh Nhi bị Vân Triệt vững vàng đè trên đế tháp. 

Thiên Diệp Ảnh Nhi bị “đàn áp” vẫn không giảm khí thế, đôi mắt sắc như đao: “Rốt cuộc Thương Xu Hòa kia đã dùng thủ đoạn gì mà lại dụ dỗ ngươi ở lại Thương Lan Giới ba mươi sáu ngày lẻ chín canh giờ! Phải nói!”

“Nói ra cũng vô dụng.” Vân Triệt không nhanh không chậm nói: “Ngươi không học được.”

Cũng không biết tại sao nàng lại có thái độ thù địch lớn như vậy với Thương Xu Hòa… 

Chẳng lẽ giống như Trì Vũ Dao năm đó, khiến nàng thật sự cảm nhận được uy hiếp?

“Hừ!” Thiên Diệp Ảnh Nhi híp mắt: “Xem ra đế thượng của chúng ta ăn đồ ngon nhiều rồi, muốn nếm thử một chút mùi vị thanh nhã, ngươi không sợ bên trong mùi vị thanh nhã kia có chút mùi lẳng lơ của hồ ly hay sao?”

“Xì!” Vân Triệt cười một tiếng: “Ta phát hiện ở trong mắt ngươi, nữ nhân trên đời này không ai là không lẳng lơ.”

“Không phải sao?” Thiên Diệp Ảnh Nhi chu môi, đôi chân dài trắng như ngọc vén váy lên, nhẹ nhàng chậm rãi khoác lên eo Vân Triệt: “Nhìn Thần Hi được người đời tôn sùng là thánh nữ kia, nhìn Mộc Huyền Âm bề ngoài lạnh lùng giống như không dính lục dục, lại nhìn Thương Xu Hòa đôi mắt vô tội giống như đứa trẻ…”

“Được rồi, được rồi… Hửm?”

Hơi thở giữa môi Thiên Diệp Ảnh Nhi càng lúc càng gần, ánh mắt Vân Triệt đột nhiên bắt đầu trở nên kỳ lạ.

“Canh Châu Ngọc Kết Tâm!”

Năm chữ nhẹ nhàng đọc ra từ miệng Vân Triệt khiến đôi mắt vàng của Thiên Diệp Ảnh Nhi đột nhiên run lên, trên mặt hiện lên một chút kinh hoảng.

Nàng đồng thời đảo mắt và môi: “Châu Ngọc gì… Canh gì… Chẳng hiểu gì cả.”

“Chẳng trách với tính tình của ngươi lại có thể chủ động đến tìm Linh Nhi một phen.” Ánh mắt Vân Triệt tỏ vẻ trêu đùa, giọng điệu kéo dài hơn một chút: “Nhưng thứ này cũng vô dụng với ta, nếu hữu dụng, Linh Nhi đã sớm có hài tử rồi.”

“Nam nhân chết tiệt!” Lần đầu tiên trong đời, mặt mũi Thiên Diệp Ảnh Nhi đỏ bừng, cực kỳ tức giận vươn tay hung hăng cào thắt lưng Vân Triệt: “Không biết nói chuyện thì câm miệng!”

Nói xong, nàng hung dữ cắn môi Vân Triệt một cái…

Một tháng sau, Vân Đế vẫn ở lại Phạm Đế Thần Giới.

Hai tháng trôi qua, Vân Đế vẫn không thể bước ra khỏi Phạm Đế Thần Giới một bước.

Tháng thứ ba…

“Thôi bỏ đi, đã bảy mươi ba ngày rồi, xem như gấp đôi nữ nhân Thương Lan kia rồi. Không chậm trễ hành trình đi khắp Thần Giới của đế thượng và công chúa nữa.”

So với sự kỳ quái lần đầu gặp, Thiên Diệp Ảnh Nhi lúc này có thể nói là thoải mái thong dong, tươi đẹp rạng rỡ.

“Bây giờ nàng cũng nên biết, về thủ đoạn dụ dỗ, sao có thể sánh được với Vân Thiên Ảnh ta!”

Vân Triệt liếc nàng một cái: “Ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi, nàng chưa từng có chút ý muốn so sánh với ngươi.”

Nói xong, hắn vươn tay ra: “Mau đưa đồ cho ta! Tốt nhất thật sự là đồ Tà Thần để lại. Nếu không…”

Trong khoảng thời gian này, Thiên Diệp Ảnh Nhi đã lấy thứ này để lôi kéo hắn.

“Nếu không thì sao?” Đôi mắt xinh đẹp của Thiên Diệp Ảnh Nhi đảo qua, trong đôi mắt vàng diễm lệ nổi lên gợn sóng quyến rũ, chẳng những không sợ hãi, ngược lại tràn đầy mong đợi.

“… Mau lấy ra!” Giọng điệu của Vân Triệt nửa nghiêm khắc, nửa bất lực.

Nữ nhân này thật sự càng ngày càng láo xược, nhưng cũng càng ngày càng khiến hắn hết cách.

Thiên Diệp Ảnh Nhi rất hài lòng với vẻ mặt của Vân Triệt, cuối cùng cũng không thoái thác nữa, nàng đưa tay ra, huyền quang lóe lên, một phiến đá ba thước vuông với chất liệu kỳ lạ bay lơ lửng ở phía trước.

Phiến đá này bằng phẳng, không có chút hoa văn nào, cũng không có khí tức gì tràn ra… Nhưng lúc Vân Triệt nhìn thấy, trong lòng lại kịch liệt rung động.

“Ngươi lấy thứ này từ đâu ra?” Ánh mắt Vân Triệt nhìn chằm chằm vào phiến đá, chậm rãi hỏi.
Hết chương 2096.
Bình Luận (0)
Comment