Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 2005 - Chương 2097. Hạt Giống Vực Thẳm

Chương 2097. Hạt giống vực thẳm
Chương 2097. Hạt giống vực thẳm

Thiên Diệp Ảnh Nhi nói: “Hơn hai mươi năm trước, ta dùng di địa của Tà Thần dẫn dụ Thiên Sát Tinh Thần tới Nam Minh, sau đó lại dẫn Nam Minh vây giết Thiên Sát Tinh Thần… Ngươi đoán xem thời gian đó ta đang làm gì?”

Vân Triệt hơi suy nghĩ: “Ý của ngươi là ngươi lợi dụng thời gian này lẻn vào di địa của Tà Thần?”

“Đương nhiên.” Thiên Diệp Ảnh Nhi hơi nhướng mày: “Chỉ tiếc là Thiên Sát Tinh Thần lại thật sự tìm được truyền thừa của Tà Thần… Sau đó ngươi được hời, mà lúc ta lẻn vào chỉ tìm được phiến đá này.”

“Lúc ấy, hơn một nửa di địa của Tà Thần đã bị phá hủy dưới trận chiến khốc liệt, mà phiến đá ở trung tâm hủy diệt này vẫn không hề bị hư hại, ta chưa bao giờ thấy chất liệu này, vì thế đã mang nó về, sau khi nghiên cứu không có kết quả thì ném cho Thiên Diệp Phạm Thiên.”

“Thiên Diệp Phạm Thiên cũng không phát hiện ra chỗ nào kỳ lạ trong đó, nên tạm thời gác lại, ta cũng quên mất.”

Suy cho cùng đây chỉ là một phiến đá ngay cả hoa văn cũng không có.

“Mà mấy tháng trước, lúc thu dọn di vật của Thiên Diệp Phạm Thiên, ta tìm được phiến đá này, lúc đó mới nhớ tới chuyện này.”

Nàng đẩy phiến đá màu xám nhạt về phía Vân Triệt: “Là người thừa kế sức mạnh Tà Thần, nói không chừng nó có ích với ngươi? Cho dù vô dụng… nếu xuất hiện ở di địa của Tà Thần, vậy có khả năng rất lớn là thứ Tà Thần từng đặt mông ngồi, ít nhiều gì cũng xem như một kỷ niệm.”

Đúng vậy!

“Di vật Tà Thần” mà nàng dùng để giữ Vân Triệt hơn hai tháng chỉ là một phiến đá tiện tay nhặt được ở di địa của Tà Thần, ngay cả hoa văn cũng không có.

Sau khi nói xong, nàng vốn cho rằng Vân Triệt sẽ bĩu môi trừng mắt giận dữ, lại phát hiện đôi mắt Vân Triệt nhìn chằm chằm vào phiến đá, ánh mắt cực kỳ chăm chú nghiêm túc.

“Chẳng lẽ ngươi thật sự có phát hiện gì rồi?” Vẻ mặt của Thiên Diệp Ảnh Nhi cũng trở nên nghiêm túc.

Vân Triệt không nói gì, bàn tay hắn vươn ra, ngọn lửa trong lòng bàn tay bốc cháy, sau một lúc do dự lại dập tắt ngọn lửa, chỉ để lại huyền khí Tà Thần tinh khiết nhất chạm vào trên phiến đá.

Coong!

Phiến đá xám xịt khẽ vang lên một tiếng, đột nhiên hiện lên ánh sáng nhạt. Vân Triệt cảm nhận được huyền khí mình phóng ra bị một sức mạnh vô hình lôi kéo, mà bên trên phiến đá cũng nhanh chóng vẽ ra từng đường hoa văn.

Mà không ngờ thứ những hoa văn đó thể hiện lại là một loạt văn tự ngay ngắn rõ ràng!

“Đây… là!?” Thiên Diệp Ảnh Nhi kinh ngạc thốt lên, nàng không ngờ phiến đá nàng hoàn toàn quên mất trước đây lại thực sự xuất hiện dị tượng.

Chỉ khi chạm vào huyền khí Tà Thần, văn tự trên phiến đá này mới hiện ra, không nghi ngờ gì nữa, những văn tự này thực sự do Tà Thần tự tay khắc lên!

Mà đây cũng không phải là Thái Sơ Thần Văn hay văn tự kỳ lạ nào khác, mà là loại văn tự thông dụng có thể trực tiếp nhận ra.

Vân Triệt tập trung nín thở, nhìn những dòng văn tự còn sót lại của Tà Thần thời xa xưa:

“Vạn kiếp thiêu hồn, mạng ta dập tắt, may mắn thành công lấy tàn mệnh chứa đựng, ngưng tụ nguyên lực vào một giọt máu bất diệt.”

“Người đời sau, lúc ngươi thừa nhận sức mạnh của ta cũng sẽ kế thừa sứ mệnh đối mặt kiếp nạn đời sau, bảo vệ an nguy trên đời, là may mắn cũng là tai ương, trời cao khó lường.”

Nếu như Vân Triệt có được phiến đá này khi mới kế thừa Thần Lực Tà Thần, nhất định không thể nghĩ ra “kiếp nạn đời sau” kia là cái gì, phức tạp, nặng nề và khiến người khác thở dài đến mức nào.

Mà bây giờ, Kiếp Thiên Ma Đế đã rời đi, Ma Thần không thể hạ thế, với kết quả này mà nói, xem như hắn hoàn thành kỳ vọng của Tà Thần và “sứ mệnh” hắn nói một cách hoàn hảo.

Nhưng trong lòng hắn càng hiểu rõ, người thực sự quyết định kết quả này không phải là hắn, mà là Kiếp Thiên Ma Đế.

“Cốt lõi nguyên tố nằm rải rác khắp nơi trên thế gian, Tà Thần đời sau có thể làm được bao nhiêu đều phụ thuộc vào thiên mệnh của ngươi, ý chí của ngươi, niềm tin của ngươi.”

“Bí ẩn của ta, lo lắng của ta, ý nguyện chưa thể thực hiện của của ta và thê tử… Tà Thần đời sau, ngươi có thể nhìn thấu được bao nhiêu? Giữ lấy, thờ ơ, khiển trách cũng là quyền tự do của ngươi.”

Vài lời ít ỏi này khiến lòng Vân Triệt lập tức vô cùng xúc động.

Hắn đã hiểu hết bí ẩn của Tà Thần, lo lắng của Tà Thần đã đồng sinh với hắn, do hắn bảo vệ.

Mà nguyện vọng chưa thể thực hiện của Tà Thần và Kiếp Thiên Ma Đế - sự khăng khít giữa Thần và Ma, hắn không biết mình đang từng bước thúc đẩy bốn vực vứt bỏ oán hận ngày xưa, loại bỏ thành kiến hòa bình chung sống có phải là một cách thực hiện hay không.

“Tà Thần Quyết của ta sử dụng bảy cảnh giới để trói buộc, trói buộc bản thân cũng để bảo vệ bản thân. Sức mạnh không nhiều, cưỡng ép mở trói buộc nhất định tổn hại bản thân.”

“Đời sau được định sẵn là vĩnh viễn không có Chân Thần. Cảnh giới “Diêm Hoàng” là giới hạn cơ thể bình thường có thể chịu đựng, cưỡng ép mở trói buộc cảnh giới thứ sáu, thứ bảy chắc chắn sẽ hủy hoại bản thân, tốt nhất nên vĩnh viễn bị phong ấn.”

Mà phong bế này đã bị Kiếp Thiên Ma Đế gỡ bỏ.

“Tà Thần Quyết của ta bắt nguồn từ phương pháp cấm kỵ, cũng là sức mạnh cấm kỵ, không nằm trong pháp tắc thiên đạo, huyền công phàm thế cũng không thể so sánh. Nếu có tất cả cốt lõi nguyên tố, tu thành “Thần Chủ” phàm thế, tuy không phải Thần Cảnh, lại có thể phóng ra sức mạnh của Thần Cảnh.”
Hết chương 2097.
Bình Luận (0)
Comment