Giọng điệu ngạo mạn khiến người ta khó chịu sử dụng thứ ngôn ngữ mà bọn họ không tài nào hiểu được.
Người trước mắt không hề để lộ chút khí tức nào, thế nhưng tu vi càng cao thì lại càng có thể cảm nhận được một thứ sức ép vô hình đáng sợ như thể vực thẳm không đáy, đặc biệt là giọng nói trầm thấp của hắn còn khiến cho Kỳ Lân Đế cảm thấy kinh hãi sâu sắc. Kỳ Lân Đế thầm hít sâu một hơi, nhanh chóng phất tay với phía sau, ra hiệu cho tất cả mọi người không được làm bậy, sau đó mới bình tĩnh nói: “Lão hủ Kỳ Thiên Lý, tạm thời dẫn dắt Kỳ Lân tộc. Không biết khách quý đến từ phương nào, lần này đến thăm có gì chỉ giáo?”
Đối phương cưỡng chế xông vào Kỳ Lân Thần Vực, thái độ còn kiêu ngạo hơn cả Vân Đế, song Kỳ Lân Đế lại tỏ vẻ gần như cung kính… khiến những người có tu vi kém xa và kiến thức nông cạn ở đây cảm thấy kinh ngạc không thôi.
“Dẫn dắt Kỳ Lân tộc?” Mạch Bi Trần lại liếc nhìn xuống: “Ngươi không phải là đế vương của thế giới này?”
“Khách quý nói quá lời.” Kỳ Thiên Lý nhanh chóng suy nghĩ, tìm ra từ ngữ thích hợp: “Kỳ Lân tộc của ta yên phận, trước giờ không thích tranh đấu, cũng chưa bao giờ thèm muốn vị trí làm chủ thiên hạ. Thế gian hiện giờ do Vân Đế đứng đầu, vạn linh đều biết. Khách quý… lẽ nào không biết?”
Thế gian hiện giờ, có ai không biết đến danh tiếng của Vân Đế.
Đám Kỳ Lân đưa mắt nhìn nhau, vẻ ngạc nhiên trong lòng không thể diễn tả thành lời.
“Vậy sao?”
Một lời đáp lại lạnh lùng không mang theo chút tình cảm nào vang lên, ai là đế vương của Thần Giới đối với hắn mà nói không hề quan trọng đến thế. Trong một thế giới mà Thần Chủ đứng đầu, phàm dân cũng thế, đế vương cũng thế, cũng đều chỉ là đám sâu kiến dễ dàng bị nghiền chết mà thôi.
Hắn chậm rãi quay người lại, ánh mắt quét qua đám Kỳ Lân đang đứng trên vị trí cao nhất của thế giới này: “Các ngươi nghe đây, ta tên là Mạch Bi Trần, là kỵ sĩ của vực thẳm phục vụ cho Uyên Hoàng và thần quan, cũng là người tiên phong mở đường cho vực thẳm tới thế giới bên ngoài.”
“Bắt đầu từ hôm nay, thế giới này sẽ do vực thẳm tiếp quản. Là sinh linh của thế giới này, ta sẽ ban cho các ngươi hai lựa chọn.”
Hắn giang tay ra, lòng bàn tay hướng xuống dưới, khoảnh khắc đó, dường như cả Kỳ Lân Giới đều nằm gọn trong tay hắn: “Trở thành những kẻ thần phục quỳ gối cung nghênh Uyên Hoàng giá lâm, hoặc là… hóa thành cát bụi màu máu chào đón sự tái sinh của nơi này!”
Mạch Bi Trần… Uyên Hoàng… thần quan… Vực thẳm… Từng chữ không biết rõ mạnh mẽ đâm thẳng vào linh hồn của Kỳ Thiên Lý. Mà trên thế giới này, điều đáng sợ nhất chính là không biết rõ. Hắn còn chưa đáp lại, phía sau lưng đã truyền tới tiếng rống giận: “Ha! Khẩu khí của các hạ cũng lớn thật đấy! Mặc dù không biết ngươi là dã nhân chui ra từ đâu, thế nhưng vừa mở miệng ra đã nói Kỳ Lân Giới ta phải thần phục? E là con chó hoang mất nhà cũng sẽ không sủa bậy như ngươi…”
“Minh Giới câm miệng!”
Kỳ Thiên Lý thầm kinh hãi, vừa rồi hắn quá hoảng loạn, lúc này nói lời ngăn cản cũng đã muộn.
Người vừa lên tiếng là Kỳ Minh Giới, có thể đứng ở đây, đương nhiên thân phận của hắn cũng không hề tầm thường. Hắn chính là nhi tử của Kỳ Lân Đế, tuy còn nhỏ tuổi, thế nhưng lại là một trong số con cháu hậu duệ có được địa vị cao quý nhất của Kỳ Lân Đế.
Mới một ngàn hai trăm năm tuổi mà hắn đã bước vào Thần Chủ cảnh, đây có thể gọi là một kỳ tích trong dòng dõi Kỳ Lân có quá trình trưởng thành chậm chạp kéo dài, thế nhưng tu vi như vậy vẫn chưa đủ để hắn có thể cảm nhận được rõ ràng khí tức khủng bố của Mạch Bi Trần giống như Mặc Kỳ Lân và các Kỳ Lân thủ hộ khác.
Tiếng hét lớn của Kỳ Thiên Đế lập tức khiến hắn cứng họng, mà cũng đúng lúc này, cơ thể hắn đột nhiên cứng đờ, đồng tử phóng to gấp mười lần.
Khi lòng bàn tay của Mạch Bi Trần từ từ nhấc lên, một luồng uy áp vừa nặng nề vừa đáng sợ nhanh chóng ập xuống, bao phủ lấy Kỳ Minh Giới… và toàn bộ Kỳ Lân Giới.
“Ha ha ha…” Hắn cười chế nhạo, mỗi một âm tiết đều như vạn núi áp hồn: “Tốt lắm. Thời điểm như này thường sẽ xuất hiện một tên ngu xuẩn, nói cho người khác biết kết cục cho sự ngu xuẩn của hắn.”
Không gian đang run rẩy, trời đất đang co lại, mây đen trên không trung cũng như thể những con ấu trùng sắp chết đang giãy giụa. Kỳ Thiên Lý, Mặc Kỳ Lân, một đám Kỳ Lân chủ … máu tươi trên gương mặt bọn họ như lập tức bị rút cạn, trắng bệch như thể đã bị phong hóa thành xác khô từ lâu.
Đôi mắt của Kỳ Thiên Lý như muốn nứt ra, hắn không thể tìm được từ ngữ nào để miêu tả luồng uy áp này… Ý chí điên cuồng run rẩy của hắn biết rõ rằng, đây là một thứ sức mạnh tuyệt đối vượt qua giới hạn của thế giới này, vốn dĩ không nên tồn tại, cũng vốn dĩ không có khả năng chống lại được.
“Kẻ không chịu thần phục vực thẳm… chết!”
“Đợi đã, nghe lão hủ…”
Chữ “chết” vừa dứt, lòng bàn tay vốn được bao phủ bởi thứ ánh sáng kỳ lạ đột nhiên chộp lấy Kỳ Minh Giới đang thất hồn lạc phách, tiếng hét của Kỳ Thiên Lý cũng bị chôn vùi ngay tức khắc.
Trong lòng hắn có ngàn vạn nỗi kiêng dè và sợ hãi, thế nhưng bản năng muốn bảo vệ nhi tử trong hắn lại lấn át cả lý trí. Khí tràng của Kỳ Thiên Lý bùng nổ, Kỳ Lân Thần Lực chợt tuôn ra từ hai tay, ngăn chặn bàn tay đang chụp xuống của Mạch Bi Trần.
Ầm…
Cạch…
Kỳ Lân Thần Vực hệt như một quả bóng bị nén chặt, không gian gần như vỡ vụn dưới sự biến dạng kịch liệt, trong tiếng linh hồn tan vỡ vang lên âm thanh xương cốt vỡ vụn đinh tai nhức óc như trời long đất lở.
Hết chương 2185.