Hai mắt Kỳ Thiên Lý như nứt ra. Khi thứ sức mạnh vượt qua cả nhận thức đó đánh trúng cơ thể hắn, hắn mới biết nó khủng bố đến mức nào. Cánh tay Kỳ Lân mạnh mẽ vô song, không gì phá nổi lại hoàn toàn mất đi tri giác ngay tức khắc, bị bẻ cong gần như tạo thành một góc vuông, bắn ra mấy chục cột máu, mà cơn đau nhức kịch liệt truyền tới từ cơ thể lại khiến những lời đã vọt tới cổ họng hắn không cách nào thốt ra được.
Bẻ cong cánh tay Kỳ Lân, máu tươi phun ra trong chốc lát… Đây chính là Kỳ Lân Đế! Mà đối phương, chỉ dùng đúng một tay.
Sự đả kích do cảnh tượng này mang lại chẳng khác nào trời đất sụp đổ.
“Đế thượng!”
Trong tiếng hét lớn, bốn Mặc Kỳ Lân đồng thời ra tay, bốn luồng Kỳ Lân Thần Lực được phóng thích tới cực hạn, cùng đánh về phía Mạch Bi Trần.
Tuy rằng Kỳ Lân tộc rất mạnh mẽ, thế nhưng bản tính sâu thẳm vẫn luôn khiến bọn họ giữ mình tránh tranh chấp. Ngay cả trong trận chiến giữa Tây Vực và Bắc Vực năm đó, lúc bọn họ ra tay cũng lưu tình rất nhiều, cuối cùng lựa chọn đi theo kẻ mạnh nhất.
Năm vị Kỳ Lân với cảnh giới Thần Chủ cấp mười cùng ra sức xuất thủ, cảnh tượng này trước giờ chưa từng có.
Dưới sự bùng nổ của thứ sức mạnh cực kỳ khủng bố, Kỳ Lân thủ hộ cường đại và Kỳ Lân chủ đều bị đánh văng ra xa. Bàn tay của Mạch Bi Trần khựng lại giữa không trung, thế giới đột nhiên trở nên tĩnh lặng, dường như ngay cả không gian và thời gian đều đã ngừng lại.
Mà hình ảnh dừng lại ngay lúc này chính là Kỳ Lân Đế và bốn Mặc Kỳ Lân với sắc mặt tái nhợt, còn phía đối diện chính là một bàn tay ập xuống cùng với gương mặt không chút gợn sóng của Mạch Bi Trần.
Cảnh tượng này khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Phía xa xa, Kỳ Minh Giới co quắp ngồi trên mặt đây, hai mắt dại ra, quên mất việc nên làm sao để đứng dậy. Giờ phút này, cuối cùng hắn cũng hiểu ra được vì sao phụ thân lại tỏ thái độ như vậy, cuối cùng cũng hiểu ra được lời nói của bản thân đã xúc phạm đến một người khủng bố tới mức nào.
“…” Mạch Bi Trần hơi cụp mắt xuống, dường như hắn đang ngạc nhiên vì việc sức mạnh của mình bị cản lại. Sau đó, ánh mắt của hắn trở nên sắc lạnh, khóe môi nở nụ cười giễu cợt: “Chỉ là Thần Chủ nhỏ nhoi mà cũng dám phản kháng lại sức mạnh đến từ lĩnh vực của thần, đáng thương đáng cười làm sao.”
Thần Giới hiện giờ, hay thậm chí là cả lịch sử Thần Giới, nào có ai dám hay xứng đáng nói hai chữ “nhỏ nhoi” trước mặt Thần Chủ.
Trong tiếng cười giễu cợt, năm ngón tay hơi hé ra của hắn đột nhiên bắn ra một tia sáng bạc kỳ dị, sau đó khẽ rủ xuống.
Khoảnh khắc đó, trời xanh trên đỉnh đầu như thể bỗng chốc hóa thành một tòa tháp chín tầng, Kỳ Thiên Lý và bốn Mặc Kỳ Lân đồng thời cảm thấy trước mắt đen kịt, thế giới trong ngũ quan mất đi màu sắc rồi sụp đổ.
Ầm…
Năm đám sương máu phun lên không trung như thể những mũi tên máu, Kỳ Lân Đế và bốn Mặc Kỳ Lân máu me bắn tung tóe, vị trí mà bọn họ đứng trước đó xuất hiện một vòng xoáy đen kịt vặn vẹo xé rách mọi thứ mãi một lúc lâu vẫn chưa biến mất.
Một đòn đánh bại năm Kỳ Lân mạnh nhất đương thời quả thật là một chuyện vô cùng kinh thế hãi tục, thế nhưng vẻ mặt của Mạch Bi Trần lại không chút gợn sóng, cứ như thể đó chỉ là một cái nhấc tay đơn giản mà thôi.
Hắn hơi khép bàn tay lại, sau đó lại chụp xuống một lần nữa, một chưởng ảnh màu bạc đột nhiên bay về phía Kỳ Minh Giới bị dọa sợ đến mức hồn bay phách lạc ở phía xa.
“Minh Giới!!”
Kỳ Lân Đế vừa mới bị thương nặng gầm lên một tiếng. Hắn xoay người giữa không trung, bổ nhào về phía Mạch Bi Trần, dùng thân thể Kỳ Lân với sức mạnh đã tán loạn hơn nửa của bản thân để ngăn cản chưởng ảnh màu bạc kia.
Phập!
“A…”
Ánh bạc xuyên qua bả vai phải của Kỳ Lân Đế. Trong tiếng hét thảm thiết, hơn phân nửa vai phải biến mất khỏi cơ thể của Kỳ Lân Đế, song lại chỉ có thể làm suy yếu một chút sức mạnh đến từ chưởng ảnh màu bạc kia.
“Bảo vệ thiếu chủ!!”
Trong tiếng gầm vang lên cùng lúc, nỗi kinh sợ và hãi hùng không gì sánh được vẫn không thể lấn át ý chí thủ hộ của Kỳ Lân. Một đám Kỳ Lân thủ hộ gần như theo bản năng lao tới, bảo vệ phía trước Kỳ Minh Giới.
Mà sau tiếng gầm lớn là một loạt tiếng hét thảm chồng lên nhau.
Mười một Kỳ Lân thủ hộ quyết đoán xông lên, vốn sẽ tạo thành một lớp thành lũy bảo hộ vô cùng mạnh mẽ, thế nhưng lại lập tức hóa thành mười một túi máu vỡ vụn, trải rộng một màn sương máu đậm đặc ngay trước mắt Kỳ Minh Giới.
Thế nhưng sự bảo vệ của bọn họ cũng không phải là hoàn toàn không có tác dụng gì. Sau khi chưởng ảnh màu bạc của Mạch Bi Trần xuyên qua Kỳ Lân Đế và mười một Kỳ Lân chủ, cuối cùng thần quang cũng yếu đi, chệch hướng rồi đánh xuống nơi cách trước mặt Kỳ Minh Giới một trăm trượng.
Thế nhưng thức sức mạnh vượt qua giới hạn này làm gì có chuyện không có sóng dư âm, cũng tuyệt đột không phải là thứ mà Thần Chủ sơ kỳ có thể chịu được. Dưới ánh bạc bùng nổ, Kỳ Minh Giới hét thảm một tiếng, toàn thân bị thứ sức mạnh kia đâm xuyên qua tạo thành mấy chục lỗ máu. Cơ thể hắn hệt như một con quay bay ngược ra ngoài, lúc rơi xuống đất, hai chân đã gãy vụn, máu thịt trước ngực trộn lẫn với nhau, thế nhưng vẫn coi như là giữ được tính mạng.
Hết chương 2186.