Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 2095 - Chương 2187. Ý Chí Của Kỳ Lân (4)

Chương 2187. Ý chí của Kỳ Lân (4)
Chương 2187. Ý chí của Kỳ Lân (4)

“…” Mạch Bi Trần hơi híp mắt lại, là kỵ sĩ của vực thẳm, hắn đích thân ra tay mà vẫn chưa thể giải quyết được một Thần Chủ sơ kỳ nhỏ nhoi, điều này chắc chắn sẽ khiến hắn cảm thấy vô cùng tức giận.

“Chết!”

Hắn phất tay, một làn khói bụi màu xám bạc bay về phía Kỳ Minh Giới đã bị trọng thương đang bay ngược về phía sau với tiếng hét thảm. Những nơi làn khói bụi đó đi qua, không gian như bị cát thành mặt phẳng, lặng yên không tiếng động sụp đổ.

“Minh… Giới!” Kỳ Lân Đế giãy dụa đứng dậy, cổ họng phát ra tiếng gào thét yếu ớt mà tuyệt vọng.

“Thiếu chủ!” Mặc Kỳ Lân và mười một Kỳ Lân thủ hộ đều đã bị thương nặng, những Kỳ Lân thủ hộ và Kỳ Lân chủ khác cũng đều bị thứ sức mạnh mới nãy đánh văng ra xa, cho dù muốn liều chết ngăn cản thì cũng không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn làn khói bụi tử vong màu xám bạc kia cắn nuốt Kỳ Minh Giới.

“Phụ thân…”

Kỳ Minh Giới nhắm mắt đợi chết, thế nhưng bên tai hắn lại đột nhiên vang lên một tiếng hét thê lương khiến linh hồn cũng phải run rẩy.

Hắn đột ngột mở mắt ra… Phía sau lưng hắn, bóng dáng của một nữ tử bỗng chốc vọt tới. Tuy chỉ có tu vi Thần Quân cảnh, thế nhưng nữ tử Kỳ Lân này lại có thể mạnh mẽ đột phá uy áp khiến đám Kỳ Lân chủ gần như vỡ nát linh hồn, xông tới trước mặt Kỳ Minh Giới, kiên quyết giang rộng vòng tay, nghênh đón thứ sức mạnh mà ngay cả năm Kỳ Lân mạnh nhất cũng không thể chống lại.

Nỗi sợ hãi gấp trăm lần cái chết lập tức tràn ngập khắp mọi ngóc ngách trong linh hồn của Kỳ Minh Giới, khiến hắn thét lên một tiếng như thể sắp nổ tung lồng ngực: “Chân Nhi lui ra!!”

Nữ tử Kỳ Lân kia không nhúc nhích. Trước mặt Mạch Bi Trần, Kỳ Lân Thần Lực của nàng chỉ như một đốm sáng nhỏ trong đêm đen rộng lớn.

Có điều, ánh mắt từ đầu đến cuối như một giếng nước chết của Mạch Bi Trần lúc này đây lại đột nhiên gợn sóng.

Bàn tay của hắn cũng đột ngột nắm lại như một phản xạ có điều kiện.

Ngay lập tức, làn khói bụi tưởng chừng sẽ nuốt chửng Kỳ Minh Giới và nữ tử Kỳ Lân kia trong chốc lát kia chợt dừng lại, sau đó… lặng lẽ biến mất.

“…” Năm ngón tay hơi run lên của Mạch Bi Trần chậm rãi khép lại. Ánh mắt của hắn không nhìn về phía bất cứ người nào, cũng không tiếp tục ra tay.

Chuyện này nắm ngoài dự đoán của tất cả mọi người. Kỳ Lân Đế thở phào nhẹ nhóm, cơ thể mất sức quỳ rạp trên mặt đất.

Kỳ Minh Giới vội vã bò lồm cồm lên phía trước, không quan tâm đến việc cơ thể bị trọng thương, liều mạng dùng chút sức lực cuối cùng để kéo nữ tử Kỳ Lân kia ra phía sau mình.

“Đa tạ… tôn giả hạ thủ lưu tình.” Kỳ Lân Đế tỉnh táo lại, khom người cúi đầu với Mạch Bi Trần. Tuy rằng bả vai máu thịt lẫn lộn, thế nhưng hắn lại hoàn toàn không để ý.

“Minh Giới, còn không mau tạ tội với tôn giả!” Kỳ Lân Đế dùng ánh mắt sắc bén nhìn hắn.

Kỳ Minh Giới vẫn đang trong tư thế quỳ rạp, tất cả mọi chuyện vừa mới xảy ra khiến hắn không dám giãy dụa chút nào, chỉ vội vàng cúi đầu xuống thật sâu: “Vãn bối Kỳ Minh Giới vô tri mạo phạm, xứng đáng nhận phạt. Đa tạ tôn giả đã ban ân tha mạng.”

Dù là Kỳ Lân Đế hay là Kỳ Minh Giới, Mạch Bi Trần đều không thèm liếc nhìn lấy một cái. Tinh thần của hắn dường như không yên, giọng nói cũng mang theo chút bực dọc: “Thần phục vực thẳm, hoặc là chết!”

Cùng là một câu nói, lúc này lọt vào tay lại khác biệt một trời một vực với trước đó.

Tong…

Tong…

Tong…

Máu tươi trên bả vai Kỳ Lân Đế nhanh chóng rơi xuống, giọt nào giọt nấy đều lạnh buốt đến thấu xương. Hắn hơi khom người xuống, giọng nói cũng thu hết khí thế của một vị đế vương lại, chỉ sợ sẽ chọc giận Mạch Bi Trần: “Xin hỏi, vực thẳm trong lời nói của tôn giả có phải là… vực thẳm hư vô?”

“Không sai.” Mạch Bi Trần liếc mắt nhìn hắn rồi nói.

“…” Hiển nhiên là hô hấp của Kỳ Lân Đế trở nên gấp gáp hơn hẳn, sau mấy nhịp thở mới gian nan ổn định lại được, mà vẻ mặt của tất cả Kỳ Lân cũng thay đổi kịch liệt.

“Vậy thì ‘Uyên Hoàng’ và ‘Thần quan’ trong lời nói của tôn giả, so với tôn giả thì… thế nào?” Hắn dùng giọng điệu vô cùng tôn kính để hỏi.

“Ngu xuẩn!” Mạch Bi Trần nheo mắt lại: “Có thể hầu hạ dưới chân Uyên Hoàng đã là may mắn vạn kiếp của ta, nào có tư cách so sánh với Uyên Hoàng! Nếu như không niệm tình ngươi ngu xuẩn vô tri, chỉ dựa vào lời nói khinh nhờn Uyên Hoàng này cũng đủ để ban vạn lần chết cho ngươi!”

Kỳ Lân Đế thầm kinh hoảng, buột miệng nói: “Phải chăng… Uyên Hoàng chính là… thân thể chân thần?”

“Ha!” Mạch Bi Trần cười chế nhạo, sau đó nhướn mày, lộ ra vẻ kính ngưỡng đã in sâu vào xương tủy trong vô thức: “Chư thần vực thẳm đều là thuộc hạ của uyên Hoàng! Uyên Hoàng không phải là thần, mà là thần của thần!”

Kỳ Lân Đế liên tục nuốt nước bọt, đám Kỳ Lân kia cũng kinh hãi đến mức máu chảy trong người như thể đông cứng lại.

Quái vật đáng sợ như vậy, lại… tự hào rằng mình được hầu hạ dưới chân kẻ khác…

Mỗi lần hắn nhắc đến hai chữ “Uyên Hoàng”, thứ đi kèm theo rõ ràng là lòng trung thành sẵn sàng hy sinh.

Người được gọi là “Uyên Hoàng” và “Thần quan” kia, có lẽ là… những kẻ mạnh vô cùng khủng bố.
Hết chương 2187.
Bình Luận (0)
Comment