Ngâm Tuyết Giới!
Bởi vì phương hướng kia tồn tại khí tức mạnh nhất trong khu vực Đông Thần Vực này. Nam Chiêu Minh hít một hơi thật sâu: “Ta từng nghe thần quan nói, nếu như có thể thành công tới thế giới này, tuổi thọ của chúng ta có thể kéo dài gấp mấy lần, thậm chí là gấp mấy chục lần. Lúc này mới biết, lời nói của thần quan đại nhân đúng là không sai chút nào.”
“Đây mới là… thế giới vốn dĩ thuộc về chúng ta!” Nam Chiêu Quang gầm lên, ánh mắt của hắn quét qua mọi thứ, ngoan độc nói: “Đám sinh linh ti tiện này lại được tận hưởng thế giới mà chúng ta ngay cả mơ đến cũng không dám, trong khi đó chúng ta chỉ có thể giãy dụa trong cát bụi dưới vực thẳm… Bọn chúng đáng chết!”
“Đừng quên lời cảnh báo của kỵ sĩ đại nhân. Giết thì có thể, nhưng không được lạm sát.” Nam Chiêu Minh nhắc nhở: “Mặc dù tu vi của chưa tới, thế nhưng với tư cách là những người tiên phong mở đường, có lẽ chúng ta sẽ được đặc cách trở thành kỵ sĩ của vực thẳm, hà tất phải vì lũ dân hèn hạ này mà nhuốm bẩn đôi tay mình và vinh quang tối cao này.”
“Hừ!” Nam Chiêu Quang đáp lại.
“Thuận ta thì sống, chống ta thì chết, như vậy là đủ.” Nam Chiêu Minh cười chế nhạo: “Chí ít thì trong hai năm tới, người tự tìm đường chết sẽ không ít đâu, xét cho cùng thì thứ không thiếu nhất trên thế gian này chính là kẻ ngu xuẩn.”
Lúc này, Nam Chiêu Minh và Nam Chiêu Quang đột nhiên đồng thời ngừng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía trước.
Rẹt!
Tinh vực trống trải chợt lóe lên một tia sáng xanh, nhiệt độ không gian xung quanh nhanh chóng giảm xuống, trong chớp mắt đã lạnh đến thấy xương.
Theo làn sương giá không biết từ đâu ập tới, một bóng dáng nữ tử như tiên nữ lẳng lặng xuất hiện.
Y phục trắng hơn cả tuyết, mái tóc băng lãnh như trong mơ, sương giá che khuất một nửa dung mạo của nàng, chỉ để lộ ra một đôi mắt rét lạnh sắc bén.
“Các ngươi là ai!” Nàng lạnh lùng nói, từng chữ như vực sâu lạnh lẽo.
Nam Chiêu Minh và Nam Chiêu Quang khẽ cau mày, đồng thời thốt lên: “Không ngờ lại là một nữ nhân.”
“Tự đưa mình tới cửa, đúng là tốt hơn cả tốt.” Nam Chiêu Minh đưa mắt nhìn nàng. Người trước mắt chính là người có khí tức mạnh nhất ở Đông Thần Vực này trong cảm nhận của hắn. Ngâm Tuyết Thần Đế, Mộc Huyền Âm!
Nam Chiêu Minh bình thản nói: “Bọn ta đến từ vực thẳm, cũng là kỵ sĩ phụng sự dưới trướng Uyên Hoàng và thần quan, hiện tại tuân theo mệnh lệnh của Uyên Hoàng, tới tiếp quản thế giới này trước.”
“Kẻ ngoan ngoãn thần phục, sống; kẻ nghịch đồ phản kháng, chết!”
Giọng nói của hắn dần trầm xuống: “Ngươi chọn sống, hay là chọn chết!”
Với tu vi của Mộc Huyền Âm, đương nhiên nàng có thể cảm nhận rõ ràng khí tức đáng sợ phát ra từ sáu người này. Tuy rằng trên cơ thể bọn họ đều có các vết thương với mức độ khác nhau, thế nhưng khí tức nguy hiểm mà họ mang lại thì… chỉ đứng sau Kiếp Thiên Ma Đế trở về từ vết nứt đỏ thẫm năm đó.
Vực thẳm? Mộc Huyền Âm nhíu mày.
Nam Chiêu Quang lại vung tay nên: “Có lẽ nàng là đế vương của vùng Thần Vực này, không nên ‘lạm sát’ bừa bãi. Đừng nói nhảm nữa, cứ giết luôn đi, việc xử lý Thần Vực này sẽ thuận tiện hơn nhiều.”
“…” Nam Chiêu Minh không tỏ vẻ phản đối. Hiển nhiên, cách thức làm việc của bọn họ hoàn toàn khác biệt với Mạch Bi Trần.
“Nhưng mà trước lúc đó,” Nam Chiêu Quang đùa cợt: “Ta cũng rất muốn thử mở mang tầm mắt, xem thử xem rốt cuộc cường giả đứng ở đỉnh cao của thế giới này có thể giãy giụa được tới đâu nhỉ?”
“E là sẽ không khiến ngươi cảm thấy kinh ngạc mừng rỡ đâu.” Nam Chiêu Minh cười nhạt, sau đó khóe miệng giương lên: “Ấn Phong, tới dạy dỗ nữ nhân này đi. Nàng ở thế giới này, nhưng lại là một nhân vật bậc đế vương, ha ha ha ha.”
Nam Chiêu Quang cũng cười lớn.
Trước khi Uyên Hoàng giáng lâm, bọn họ chính là vương giả tuyệt đối của thế giới này, làm sao có thể không tìm chút niềm vui trước được cơ chứ.
“Rõ.”
Sau tiếng cười điên cuồng của Nam Chiêu Minh và Nam Chiêu Quang, một trong bốn người phía sau lưng bọn họ bước lên phía trước, ba người còn lại thì lộ rõ vẻ thất vọng.
Kỵ sĩ tùy tùng tên Ấn Phong này trước mặt Mạch Bi Trần thì cung kính, trước mặt Nam Chiêu Minh và Nam Chiêu Quang thì vô cùng quy củ, thế nhưng lúc đối diện với Mộc Huyền Âm, ngũ quan của hắn trông hệt như đột nhiên bị ngoại vật kéo dãn ra, trở nên vô cùng dâm tà và cuồng dại. Hắn chậm rãi chỉ tay về phía Mộc Huyền Âm: “Thần Chủ cảnh cấp mười… Chậc chậc, ta nhường ngươi năm chiêu trước, đỡ việc nói ta bắt nạt nữ nhân. Hoặc là, ngươi cũng có thể lựa chọn lập tức lập tức quỳ rạp xuống, có lẽ hai vị chuẩn kỵ sĩ đại nhân sẽ thương hoa tiếc ngọc, thu nhận ngươi cũng không chừng.”
“Ha ha ha ha.” Ba tên kỵ sĩ tùy tùng phía sau phá lên cười.
“…” Bàn tay của Mộc Huyền Âm vô thức kết băng.
Thế gian hiện giờ nào có ai dám bất kính với nàng!?
Sáu người trước mặt này đều là những khuôn mặt và khí tức xa lạ, hai kẻ cầm đầu không hề giải phóng chút sức mạnh nào, thế nhưng áp lực vô hình mang lại cho nàng còn lớn hơn cả Long Bạch.
Tu vi huyền lực của tên Ấn Phong trước mắt đây cũng là Thần Chủ cảnh cấp mười giống như nàng, thế nhưng khí tức lại cực kỳ xa lạ và quái dị, hệt như là thức sức mạnh chưa từng tồn tại trên thế giới này.
Hết chương 2189.