Kỳ Thiên Lý run lẩy bẩy, liên tục dập đầu xuống đất: “Lão hủ không dám! Lão hủ ngu dốt lỡ lời, mạo phạm tôn giả… Với thần uy của tôn giả, bắt được Vân Triệt chỉ là chuyện đơn giản, nào cần phải quan tâm đến những thủ đoạn nhỏ nhặt này, tôn giả thứ tội… thứ tội.”
“Kỳ Lân, ngươi nhớ lấy.” Mạch Bi Trần uy nghiêm nhấn mạnh từng chữ: “Kỵ sĩ vực thẳm phò tá Uyên Hoàng và thần quan là người có được vinh quang nhất thế gian này! Để trở thành kỵ sĩ vực thẳm không chỉ cần bản thân kế thừa sức mạnh của bán thần, mà còn phải sống một cuộc đời với tâm hồn cao thượng và trong sạch! Ý chí và niềm tin không thể bị dao động và vấy bẩn bởi bất cứ ai, kể cả chính chúng ta!”
“Kẻ sử dụng phương pháp đê hèn như vậy sao có thể xứng phục vụ bên người Uyên Hoàng!”
“Lão hủ biết tội…”
“Không cần nói nhiều.” Mạch Bi Trần nói: “Bản tôn không thèm kinh thường những kẻ ngu dốt vô tri và thô tục như ngươi, tiếp tục nói những chuyện ngươi nên nói đi.”
“Vâng vâng.” Kỳ Lân Đế thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói: “Nếu như tôn giả muốn khống chế Thần Giới trong thời gian ngắn nhất, vậy thì sẽ có một vài người đáng để trọng dụng.”
“Đầu tiên là Thương Thích Thiên. Kẻ này vốn là Thương Lan Thần Đế, hiện giờ là tổng thống lĩnh duy tự giả, là con chó trung thành số một dưới trướng Vân Triệt và Ma Hậu.”
“Mặc dù Thương Thích Thiên từng là thần đế, thế nhưng trước giờ hắn chưa từng có tôn nghiêm của một vị thần đế. Hắn bảo thủ, điên cuồng, làm liều, vô cùng ích kỷ, gió chiều nào theo điều đấy. Thời điểm đại thế của Vân Triệt đã định, hắn là kẻ đầu tiên phản bội, không tiếc sỉ nhục mình để bày tỏ lòng trung thành.”
“Nếu như tôn giả không tới đây, hắn vĩnh viễn sẽ là con chó trung thành số một của Vân Triệt và Ma Hậu, thế nhưng nếu tôn giả đã tới, với tác phong của hắn, hắn nhất định sẽ không do dự mà đâm sau lưng chủ cũ, quy hàng dưới chân tôn giả, thậm chí còn không từ thủ đoạn để thể hiện lòng trung thành.”
Kỳ Lân Đế vội vàng bổ sung thêm: “Với tác phong của tôn giả thì hẳn là sẽ khinh thường loại người như này, thế nhưng Thương Thích Thiên là tổng thống lĩnh duy tự giả, dẫn dắt duy tự giả khắp bốn vực. Nếu như tôn giả muốn khống chế hoàn toàn bốn vực của Thần Giới trong thời gian ngắn nhất, vậy thì lợi dụng người này chính là thượng sách của thượng sách.”
“Hừ!” Mạch Bi Trần không phủ nhận: “Tiếp tục nói.”
“Hiên Viên Đế và Tử Vi Đế của Nam Thần Vực đều giống lão hủ, bọn họ càng sẵn sàng quay lưng lại… càng sẵn sàng lựa chọn kẻ mạnh hơn để nương tựa, cũng không có lòng trung thành chẳng thể phai mờ với Vân Triệt…”
“Ly Long tộc và Hủy Long tộc bị Vân Triệt chặt đứt huyết mạch, lúc giải quyết lão hủ cũng không đành lòng, cho nên cứu được rất nhiều, bọn họ sau khi thần phục đều mang trong mình mối hận sâu thẳm…”
“…”
“…”
“Ngoài ra còn một người nữa, Hỏa Phá Vân – giới vương của Viêm Thần Giới thuộc Đông Thần Vực. Từ nhỏ hắn đã được trời ban cho truyền thừa của thần, là một trong số ít người người nhận được truyền thừa từ thần linh viễn cổ, tương lai tiền đồ vô lượng. Nỗi oán hận của hắn với Vân Triệt khó mà hóa giải, cũng có thể lợi dụng…”
…
Điệu bộ và lời nói của Vân Triệt khiến cho biểu cảm của sáu người trước mặt trở nên vô cùng đặc sắc.
Khóe miệng của Nam Chiêu Minh đang không ngừng co giật. Hắn như thể đang nhìn thấy một con sâu kiến có thể dễ dàng nghiền chết chỉ bằng một tay, giờ đây đang ngạo mạn vung vẩy móng vuốt mỏng manh của nó trước mặt hắn.
Nực cười và đáng thương làm sao, ti tiện và ngu xuẩn làm sao, khó coi làm sao.
Hoang đường và buồn cười đến mức khiến hắn co giật khóe miệng tới ba lần mới bật cười thành tiếng được.
“Ha, ha ha ha ha.” Hắn lạnh lùng bật cười, cụp mắt xuống, sau đó không nhanh không chậm vỗ tay hệt như đang tán thưởng màn biểu diễn hài hước đặc sắc của một con khỉ: “Đế vương của thế giới này quả đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắt.”
“Ha ha ha ha ha ha!” Nam Chiêu Quang ở phía sau lập tức bật cười lớn.
“Một thế giới nhỏ bé không có thần thật sự đáng thương tới mức khiến người ta đau lòng.” Nam Chiêu Minh quay nửa người lại khiến bóng dáng của Vân Triệt chỉ còn ánh lên trong một phần đôi mắt của hắn, bởi vì đế vương của thế giới này căn bản không xứng để hắn nhìn thẳng: “Loài bò sát đáng thương, ngươi biết bản thân đang nói chuyện với ai không?”
Keng!
Trong ma quang hắc ám sâu thẳm, Kiếp Thiên Ma Đế Kiếm xuất hiện trên tay Vân Triệt, mũi kiếm chĩa thẳng mang theo đế uy lặng lẽ bao phủ vùng trời đất được khống chế dưới tay hắn.
Không có thăm dò hay truy hỏi về lai lịch và mục đích của bọn họ, mà chỉ có… vẻ uy nghiêm và áp lực nặng nề như núi đổ.
“Cười hay lắm.” Vân Triệt nheo mắt, giọng nói lạnh nhạt mà chậm rãi: “Với tư cách là đế vương của thế giới này, ta sẽ ban cho các ngươi thêm thời gian ba nhịp thở để cười trong yên bình, cũng tránh để người đời chỉ trích bản đế không có đạo tiếp khách.”
“Chỉ là sau ba nhịp thở…” Giọng điệu của Vân Triệt vẫn không thay đổi, song từng chữ bật ra từ kẽ răng đều mang theo cơn ớn lạnh như thể xuyên thấu linh hồn: “Các ngươi sẽ không còn cơ hội để cười nữa đâu, mỗi một khắc hay mỗi một chốc sau đó của các ngươi, cho dù là xuống âm ti địa phủ hay là địa ngục vô gian thì đều vĩnh viễn phải cảm thấy hối hận vì đã đặt chân lên mảnh đất này của bản đế!”
Hết chương 2197.