“…” Nam Chiêu Minh lại liếc xéo mắt qua, không cười khinh thường nữa mà thở dài thườn thượt một cách thương hại: “Sự ngu xuẩn của nhân loại đúng là không có giới hạn.”
“Ba.” Vân Triệt mở miệng, ban tặng ba nhịp thở.
“Để một kẻ rác rưởi như vậy làm đế vương, vậy thì xem ra nếu như thế giới này không có vực thẳm tiếp quản, e rằng ngày bị chôn vùi cũng không còn xa.” Nam Chiêu Quang cười chế nhạo.
“Hai.”
“Ha ha, chẳng lẽ ngươi thật sự tin hắn là đế vương của thế giới này sao?” Nam Chiêu Minh giơ lòng bàn tay lên, đưa mắt liếc nhìn Vân Triệt qua kẽ hở giữa các ngón tay: “Chỉ sợ là một tên điên mà thôi.”
“Một.”
Đôi mắt của Vân Triệt chậm rãi ngước lên cùng với khuôn mặt của hắn, sau đó nhìn thẳng về phía trước. Ánh sáng trong đôi mắt dần dần biến mất, chỉ còn lại một vực sâu đen kịt vô thẳm vô tận.
“Lùi về phía sau!”
Trì Vũ Dao phất tay áo, ma quang cuốn lên, mang theo mọi người nhanh chóng rời đi.
“Ha, muốn chạy?” Nam Chiêu Minh nhấc cánh tay lên khinh thường chộp tới, thế nhưng sức mạnh còn chưa phóng ra, đôi đồng tử của hắn đã bị một điểm kim quang mạnh mẽ đâm thẳng vào.
Trước ngực Vân Triệt, một viên châu màu vàng phóng ra kim quang vô cùng kỳ lạ, đó chính là món vũ khí thần nguyên của Nam Minh Thần Giới đã diệt vong – Nam Minh Thần Châu.
Trước đây, trong tay Vân Triệt có rất nhiều món vũ khí thần nguyên và ma nguyên, thế nhưng từ cái ngày hắn trở thành đế vương của chư thiên, hắn đã trả lại Tinh Thần Luân Bàn cho Thái Chi, trả lại Phần Nguyệt Ma Quỳnh Ngọc cho Phần Đạo Khải, trả lại Diêm Ma Độ Minh Đỉnh cho Diêm Vũ.
Chỉ còn Nam Minh Thần Châu là vẫn ở trong tay hắn.
Bên trong Nam Minh Thần Châu, hai mươi hai tia kim quang đang lặng lẽ chuyển động… Đó chính là hai mươi hai sức mạnh thần nguyên đầy đủ thuộc về dòng dõi Nam Minh.
Từ xưa tới nay cũng chỉ có duy nhất dòng dõi Nam Minh là có thể sử dụng thứ sức mạnh thần nguyên này, thế nhưng dưới pháp tắc hư vô, bốn tia kim quang không chút trở ngại bắn ra từ hạt châu, bay thẳng về phía Vân Triệt, sau đó dừng lại bên người Vân Triệt, phóng thích ra thứ thần quang chói lòa gấp vạn lần.
Quanh người Vân Triệt được chiếu rọi bằng ánh sáng rực rỡ màu vàng kim, chỉ có duy nhất đôi mắt là vẫn đen kịt hệt như một hố đen trong tinh không.
Nụ cười của Nam Chiêu Minh và Nam Chiêu Quang đột nhiên cứng đờ lại, ánh mắt của bọn họ như bị một thứ sức mạnh vô hình kéo về phía Vân Triệt, trong linh hồn đột nhiên sinh ra một cảm giác bất an mãnh liệt… mà tuyệt đối không nên xuất hiện trên thế giới này.
“Đó là… cái gì?” Thủy Mị Âm khẽ nói.
Trì Vũ Dao phóng ra ma quang, bảo vệ ở phía trước: “Đây chính là thứ sức mạnh mà năm đó hắn dùng để giết chết Phần Đạo Quân, nguyên lực của Thiên Khôi, Thiên Độc, Thiên Nguyên và Thiên Cương cũng bởi vậy mà biến mất vĩnh viễn.”
Dứt lời, nàng thở dài: “Khi đối mặt với Long Bạch, hắn cũng chưa từng sử dụng nó, không ngờ rằng hôm nay cảnh tượng này sẽ lặp lại.”
Nàng nheo mắt lại, giọng nói cũng trầm xuống: “Diêm Nhất Diêm Nhị Diêm Tam, thi triển phòng ngự!”
Sức mạnh Diêm Ma của ba vị Diêm Tổ nhanh chóng chồng lên trên sức mạnh của ba vị Diêm Tổ. Lúc này đây, Thiên Diệp Bỉnh Chúc và Thiên Diệp Vụ Cổ cũng đồng thời ra tay, hai luồng Phần Đế Thần Lực bàng bạc như biển rộng giao thoa với nhau, bảo vệ phía trước mặt.
Ầm ầm!
Cùng với một âm thanh không khí nổ tung vô cùng nặng nề, Tà Phách – Phần Tâm – Luyện Ngục – Oanh Thiên – Diêm Hoàng lập tức mở ra. Y phục và mái tóc của Vân Triệt tung bay, khí tức quanh người hoàn toàn vượt qua lẽ thường của huyền đạo mà điên cuồng mạnh lên.
Cơn lốc huyền khí ập tới khiến sáu kẻ tới từ vực thẳm ngả người về phía sau, sắc mặt tái mét… Đó là khí tức huyền đạo của Thần Quân cảnh cấp mười, thế nhưng chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, nó đã phát ra uy áp gần với Thần Chủ cảnh cấp mười!?
“Hửm?”
Một âm thanh tỏ vẻ ngạc nhiên nghi ngờ phát ra từ miệng của Nam Chiêu Minh.
Bởi vì cảnh tượng trước mắt này hoàn toàn xé nát nhận thức của hắn… thậm chí còn hoàn toàn vượt qua nhận thức thông thường về huyền đạo của vực thẳm.
“Đây rõ ràng là một loại cấm thuật để tăng cường sức mạnh cho bản thân.” Nam Chiêu Quang tỏ ra bình tĩnh hơn hẳn, hắn khinh thường cười lạnh một tiếng: “Tăng cường mạnh đến như vậy, chắc hẳn cái giá phải bỏ ra cũng rất lớn, đáng thương mà đáng tiếc biết bao.”
“Một đám giòi bọ của vực thẳm…”
Vân Triệt thấp giọng nói, không khí quanh hắn cuộn trào, không gian quanh hắn rung chuyển không yên, bốn tia kim quang lập lòe trên người hắn càng ngày càng gấp gáp: “Nếu như các ngươi không chịu ngoan ngoãn ngủ đông trong vực thẳm, vậy thì hãy cút xuống địa ngục vĩnh viễn than khóc đi!”
Đế uy nặng nề hóa thành sát ý cuồng bạo, trên gương mặt của Vân Triệt hiện lên biểu cảm khủng bố dữ tợn hơn cả lệ quỷ. Hắn giơ cánh tay lên, trong miệng phát ra một tiếng hét như xé toạc linh hồn, huyết quang nồng đậm nổ tung trên người hắn.
Ầm…
Trong đó điểm xuyết bằng bốn tia kim quang điên cuồng mà rực rỡ, gai mắt mà thê thương.
Vô số dấu ấn đỏ tươi chốc lát toạc ra, trải rộng khắp cơ thể Vân Triệt, đôi mắt ma mị cũng hóa thành một vực sâu đỏ thẫm vỡ nát.
Hết chương 2198.