Không gian xung quanh hoàn toàn sụp đổ chẳng khác nào một bong bóng nước mỏng manh, tinh vực đang run rẩy kịch liệt, không khí cuộn lên hóa thành cơn bão táp như hủy diệt cả thế giới, quét quang qua tinh vực vô tận trong tiếng gào thét đáng sợ.
Răng rắc!
Thế gian tối sầm, trời xanh chấn động, sấm sét giáng xuống phát ra tiếng hét của thiên đạo… nhưng lại run rẩy và đáng thương.
Sáu tầng phòng ngự mạnh mẽ không gì sánh được của Diêm Tổ, Thiên Diệp, Thái Chi… trong khoảnh khắc ấy như bị một cây chùy mạnh mẽ nện xuống, nhanh chóng bị không khí cuộn trào mà cuồng bạo đến cực điểm đẩy ra xa, không thể chống cự lại.
“Đây đây đây đây… đây là!?” Ba vị Diêm Tổ kinh hãi hét lên. Bọn họ theo chân Vân Triệt nhiều năm như vậy, lòng trung thành với hắn có thể nói là độc nhất vô nhị, thế nhưng bọn họ lại không hề biết rằng chủ nhân của mình có thể phát ra sức mạnh đáng sợ tới nhường ấy.
Giờ phút này, hai nhân vật từ lâu đã không còn coi trọng việc sống chết như Thiên Diệp Vụ Cổ và Thiên Diệp Bỉnh Chúc cũng kinh hãi tới mức đôi đồng tử gần như mất đi màu sắc.
Trong lãnh địa Đông Thần Vực, vô số sinh linh sợ hãi tột độ ngước nhìn bầu trời, linh hồn không kiềm chế được mà run rẩy bẩy… bởi vì phần lớn Đông Thần Vực vẫn đang rung chuyển dữ dội, thậm chí một vài tinh giới hạ vị ở khoảng cách gần còn lập tức sụp đổ tạo thành vô số vết nứt, tiếng gầm thét mất kiểm soát của huyền thú vang vọng khắp đất trời.
“A… a….”
“Đây… a!”
Nụ cười mỉa mai, khinh thường và thương hại của Nam Chiêu Minh và Nam Chiêu Quang đã hoàn toàn biến mất, giờ đây ngũ quan của bọn họ như thể bị một bàn tay vô hình mạnh mẽ kéo giãn, nhào nặn thành vẻ kinh hãi tột độ và… nỗi khiếp đảm càng ngày càng lớn hơn!
Bởi lẽ đây chính là thức sức mạnh khiến linh hồn của bọn họ bất chợt run lên.
“A a a a…”
Bên tai bọn họ liên tục vang lên những tiếng kêu gào thảm thiết, bốn tên kỵ sĩ tùy tùng hoàn toàn không thể giữ được tư thế, ai nấy đều lảo đảo lùi về phía sau, thân thể cường đại thuộc về kỵ sĩ tùy tùng cũng liên tục bị cắt ra tạo thành từng vết máu đen kịt trong cơn lốc cuồng bại mà khủng bố.
Thế giới trong mắt Vân Triệt mờ mịt và nhuốm máu như thể đắm chìm trong luyện ngục vô tận, toàn thân trên dưới của hắn chẳng khác nào có nham thạch đang sôi sùng sục.
Bốn tia thần quang Nam Minh lóe lên phát ra tiếng hét bi thương mà tuyệt vọng.
Kiếp Thiên Ma Đế Kiếm chậm rãi nhấc lên, sức mạnh hắc ám nồng đậm quấn quanh như thể vô số tia chớp hắc ám gào thét dữ dội.
Cảnh quan thứ sáu của Tà Thần, “Thần Tẫn”, lần thứ hai được hắn dứt khoát mở ra.
Lần trước, tu vi của hắn mới chỉ dừng lại ở Thần Quân cảnh cấp bảy, huyền lực, thân thể, linh hồn và pháp tắc hư vô đều kém xa hiện tại.
Với cái giá là hủy diệt bốn nguyên lực Tinh Thần vĩnh viễn, hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì trạng thái Thần Tẫn trong vỏn vẹn không đến ba nhịp thở.
Mà nay đã khác xưa, gánh nặng được giảm bớt chắc chắn sẽ đủ để bốn nguyên lực Nam Minh giúp hắn duy trì trạng thái lâu hơn, đủ để… giúp hắn tiêu diệt sáu kẻ dị giáo tới từ vực thẳm này thành tro bụi vĩnh viễn!
Tất cả mọi thứ trên thế gian này, bao gồm cả tinh vực, không gian, thiên đạo, pháp tắc, sinh vật, vật chết… đều như thể đang run lên dưới khí tràng khủng bố của Vân Triệt.
Không một ai có thể ngờ được rằng Vân Triệt của lúc này trông chẳng khác nào một ma thần viễn cổ vừa mới bước ra từ huyết ngục.
Trì Vũ Dao và Thiên Diệp Ảnh Nhi đều đã từng cảm nhận và tận mắt nhìn thấy Vân Triệt trong trạng thái Thần Tẫn từ xa, cho nên khoảnh khắc Thần Tẫn tái hiện, các nàng đều vô cùng vững tin, bởi vì Vân Triệt lúc này đây hơn hẳn năm đó!
Khủng bố hơn, cũng bình tĩnh hơn.
Xét cho cùng thì so với năm đó, hắn không chỉ có thân thể và sức mạnh cường đại hơn, mà còn tu thành Nghịch Thế Thiên Thư hoàn chỉnh.
Pháp tắc hư vô không thể nào sờ thấy được vĩnh viễn ảnh hưởng tới Vân Triệt một cách vô hình.
“Chuyện… chuyện gì đang xảy ra vậy?” Không chỉ ngũ quan, ngay cả mười ngón tay của Nam Chiêu Quang cũng không ngừng vặn vẹo méo mó một cách mất khống chết: “Thế giới này… sao lại có bán thần…”
Nhận thức của vực thẳm về thế giới hiện tại là một thế giới không có thần, cũng là một thế giới không có khả năng sinh ra sức mạnh của cảnh giới thần.
Một thế giới không thần chính là hiểu biết cơ bản của vực thẳm về thế giới này.
Mà sức mạnh được người trước mắt giải phóng… lại chính là thần uy cái thế thuộc về cảnh giới bán thần!
Điều càng khó hiểu hơn chính là, rõ ràng là uy áp của bán thần, thế nhưng lại đến từ huyền lực Thần Quân cảnh!
“Không thể nào là thật được.” Nam Chiêu Minh vẫn không thể khiến bản thân mình tin tưởng dù mọi chuyện xảy ra ngay trước mắt: “Đây nhất định chỉ là… khí tràng huyễn hóa ra, một Thần Quân cảnh nhỏ nhoi sao có thể…”
Hắn còn chưa dứt lời, không gian phía trước đột nhiên cuộn trào, cuồng phong xé rách bầu trời. Trong tầm mắt, Vân Triệt với thân thể quấn đầy bởi ma văn kỳ dị đang tiến lại gần.
Khoảnh khắc đó, dường như cả tinh vực, cả cuồng phong hỗn độn đều đang đè ép lên đầu bọn họ.
“Rút lui!”
Nam Chiêu Quang gầm lên, dùng khí tràng nhanh chóng đẩy lùi bốn tên kỵ sĩ tùy tùng ra xa. Sức mạnh trên cơ thể hắn điên cuồng tuôn ra, tạo thành một lĩnh vực màu lam như sóng to gió lớn lao thẳng về phía Vân Triệt. Đồng thời, hắn cũng hét lớn với Nam Chiêu Minh: “Toàn lực ra tay!”
Dù rằng linh hồn vẫn còn đang tràn ngập vẻ ngạc nhiên và kinh hãi, thế nhưng Nam Chiêu Minh cũng nhanh chóng ra tay, sức mạnh hắc ám bàng bạc cuốn tầng tầng lớp lớp không gian lên.
Thế nhưng khi sức mạnh đánh về phía Vân Triệt, cơ thể của hắn đột nhiên cứng đờ lại.
Hết chương 2199.