Khoảnh khắc sức mạnh của Vân Triệt bao trùm xuống, linh hồn của hắn chợt xuất hiện một nỗi sợ kỳ lạ, một nỗi sợ… xuất phát từ nơi sâu thẳm trong sinh hồn đang nhanh chóng lớn lên một cách khó hiểu, đồng thời cũng nhanh chóng lan tràn, khiến cơ thể và sức mạnh của hắn run rẩy dữ dội.
Hắn bất giác lùi lại phía sau, rõ ràng là sức mạnh hắc ám toàn lực giải phóng, thế nhưng lại không đạt nổi bốn phần ngay giây phút phóng ra.
“Ngươi!?” Nam Chiêu Quang nhanh chóng nhận ra vẻ khác thường của Nam Chiêu Minh, thế nhưng hắn còn chưa kịp thốt lên chữ thứ hai, bóng dáng hòa lẫn với bóng tối và huyết quang của Vân Triệt đã xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ, chôn vùi tất cả ánh sáng.
Ầm…
Thân trên của Nam Chiêu Quang bị bẻ cong, sức mạnh cường đại của hắn bị nghiền nát thành vô số mảnh vỡ trong nháy mắt, ngay cả ý thức cũng sụp đổ hơn phân nửa, máu tươi liên tục tuôn ra từ mũi và miệng, hai cánh tay cũng xuất hiện hàng chục vết máu.
Nam Chiêu Minh còn thê thảm hơn nhiều, hắn kinh hoàng hét lên, cánh tay trái trong không trung nát bấy, cơ thể điên cuồng phun máu.
“Chiêu Minh!”
Đôi mắt của Nam Chiêu Quang như thể sắp nứt ra, tất cả may mắn của bọn họ đều triệt để bị chôn vùi dưới nhát kiếm kia của Vân Triệt.
Tất cả không phải là ảo giác, thứ đánh lên người bọn họ thật sự là…sức mạnh bán thần vốn dĩ không nên xuất hiện trên thế giới này.
Thậm chí gần như không thua kém gì Mạch Bi Trần – kỵ sĩ vực thẳm dẫn dắt bọn họ tới đây lần này!
Làm sao thế giới không thần thấp kém này có thể xuất hiện thứ sức mạnh ngang ngửa với kỵ sĩ vực thẳm được!?
Trong tình huống mấu chốt không có thời gian để điều tra rõ ràng tình trạng khác thường của Nam Chiêu Minh, nỗi sợ hãi kích thích lý trí đã nói cho Nam Chiêu Quang biết rằng, rất có khả năng dưới sức mạnh bán thần không thua kém gì Mạch Bi Trần này, dù cho hắn và Nam Chiêu Quang dốc toàn lực thì cũng không thể chống lại được.
Mà bốn tên kỵ sĩ tùy tùng kia cũng sẽ chỉ biến thành kẻ thí mạng.
“Mau rút lui!!”
Đó gần như là tiếng hét dùng hết sức bình sinh của hắn, bởi lẽ bản năng nói cho hắn biết sức mạnh này của Vân Triệt không thể duy trì quá lâu, việc gắng sức rời đi là lựa chọn đúng đắn nhất của bọn họ.
Thế nhưng với cái giá hủy diệt thần nguyên để mở ra Thần Tẫn lớn đến nhường ấy, làm sao Vân Triệt có thể để cho bọn họ chạy thoát.
Trong thế giới bị nhuộm thành màu máu, Kiếp Thiên Ma Đế Kiếm lần thứ hai vung ra, đánh thẳng về phía Nam Chiêu Quang đang ngạc nhiên tới mức đứng hình!
Ầm ầm!
Một tiếng nổ vang như vạn tia sét đánh, lần này không có sức mạnh của Nam Chiêu Minh, lồng ngực của Nam Chiêu Quang đột ngột lõm xuống dưới tình huống một mình đối chọi với sức mạnh bán thần, giữa hai hàm răng nghiến chặt bắn ra mấy chục tia máu.
“Ngươi… rốt cuộc…” Nam Chiêu Quang vừa gắng gượng chống đỡ sức mạnh của Vân Triệt, vừa gian nan mở miệng, thế nhưng mỗi một chữ được thốt lên đều kèm theo một búng máu điên cuồng tuôn ra.
Một ánh mắt nhìn xuyên qua tầng tầng lớp sương máu, đó là đôi mắt u ám nhất mà hắn từng thấy trong đời. Hắn không hề nhận được câu trả lời nào, chỉ nhận được duy nhất một nhát kiếm màu đen kịt phá vỡ sức mạnh hộ thân của hắn, đâm thẳng vào lồng ngực hắn.
Ầm…
Thế giới trong mắt Nam Chiêu Quang mất đi màu sắc, lồng ngực của hắn kịch liệt lõm xuống, xương ức và nội tạng vỡ tung, thân thể văng đi hệt như một túi máu nát bét, kèm theo đó là máu và mảnh vỡ nội tạng bay khắp trời đất.
Ba nhát kiếm, hai nhát trong đó đã khiến một kỵ sĩ vực thẳm đẩy Mộc Huyền Âm và Thiên Diệp Ảnh Nhi vào đường cùng sợ vỡ mật, một kẻ khác thì trọng thương.
Thiên Diệp Vụ Cổ và Thiên Diệp Bỉnh Chúc đứng trong cơn gió lốc thổi lồng lộng, mãi một lúc lâu vẫn không động đậy gì như thể đã hóa đá.
Bọn họ dành cả đời mình để theo đuổi thứ sức mạnh vượt qua giới hạn - thứ khiến bọn họ không ngần ngại làm ngược lại với ý trời, chịu đựng sự dày vò của năm tháng để kéo dài sinh mệnh đến tận bây giờ… Cuối cùng giờ phút này, bọn họ cũng được tận mắt nhìn thấy thứ kỳ tích mà biết bao thế hệ tổ tiên cũng không thể chạm tới.
“Long Bạch thua … cũng không oan.” Thiên Diệp Vụ Cổ lẩm bẩm.
“Thế giới này cũng thật sự không còn gì để lưu luyến nữa rồi.” Thiên Diệp Bỉnh Chúc chậm rãi nói.
Rắc!
Một âm thanh lanh lảnh vang lên, phía sau lưng Vân Triệt, một tia thần quang Nam Minh biến mất vĩnh viễn.
Năm đó, bốn tia thần lực Tinh Thần không chống đỡ cho Vân Triệt nổi ba nhịp thở.
Mà nay, bốn nhịp thở qua đi lại chỉ có một thần nguyên Nam Minh bị dập tắt.
Phía xa, bốn tên kỵ sĩ tùy tùng đã sợ tới mức sắp vỡ gan vỡ mật, làn sóng sức mạnh dường như sắp nghiền nát cơ thể của bọn họ.
Ý chí của kỵ sĩ tùy tùng khiến bọn muốn cùng nhau tiến lên chiến đấu, thế nhưng dưới sự cách biệt về sức mạnh, dù cho bọn họ có dốc toàn lực thì cũng không thể tới gần nửa bước.
Nam Chiêu Quang đầm đìa máu tươi được một cánh tay rắn chắc bắt lấy. Nam Chiêu Minh với cánh tay trái đứt lìa, cánh tay phải kéo lấy Nam Chiêu Quang bị thương nặng dốc hết sức chạy trốn, huyền quang hắc ám tuôn ra từ cơ thể vẫn ẩn chứa nỗi sợ hãi sâu thẳm, vẫn không ngừng run rẩy như thể có thể mất khống chế bất cứ lúc nào.
“Mau… truyền âm… kỵ sĩ… A!”
Hết chương 2200.