Nam Chiêu Quang gian nan mở miệng, thế nhưng còn chưa kịp nói hết câu, cổ họng hắn đã như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, không thể phát ra chút âm thanh nào.
Lúc này đây, bên trong hồn hải của bọn họ đều phản chiếu hai điểm ma quang u ám, trông chẳng khác nào một đôi mắt quỷ tựa vực sâu của một ma thần viễn cổ.
Hai người kinh hãi ngẩng đầu lên… Phía sau Vân Triệt, bóng dáng của một con sói cao vạn trượng chậm rãi bước tới, cái miệng như ao máu, đôi mắt như vực sâu, huyết khí và ma uy vô cùng khủng bố trông như thể đang giải phóng lệ khí và oán hận của ngàn tầng địa ngục.
“Hắc Ám… Thiên Lang.” Thái Chi ngước mắt lên, thì thào.
Kiếp Thiên Ma Đế Kiếm chậm rãi giơ cao lên không trung, trên nền trời xanh xuất hiện một ánh kiếm đen như mực.
Trạng thái Thần Tẫn đã định sẵn là chỉ có thể duy trì trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, mà trong trạng thái này, việc thi triển kiếm thứ sáu của Thiên Lang với uy lực cường đại nhất định sẽ bị phản phệ cực lớn.
Thế nhưng với kẻ dám làm Mộc Huyền Âm bị thương, sao hắn có thể cho phép bọn chúng còn tồn tại dù chỉ mộc khúc xương!
“Chết đi.”
Trong tiếng lẩm bẩm âm u, khoảnh khắc Kiếp Thiên Ma Đế Kiếm vung xuống, ma lang hắc ám phát ra tiếng gầm rú tới từ vực thẳm viễn cổ, bổ nhào về phía sáu kẻ đã sợ hãi tới mức con mắt như thể sắp nứt ra, mang theo luyện ngục hắc ám tuyệt vọng vô tận dưới ánh kiếm màu mực kia.
…
Tây Thần Vực, Kỳ Lân Giới.
“Bản tôn đã ban tặng cho các ngươi sự nhân từ, cũng ban tặng cho các ngươi sự tín nhiệm.”
Mạch Bi Trần ngạo mạn liếc mắt: “Nhớ cho kỹ, các ngươi chỉ có tối đa thời gian là năm năm.”
“Nếu như trong vòng năm năm, cái nơi được gọi là Thần Giới này không trở nên ngoan ngoãn như ta mong đợi, vậy thì, lúc này ta nhẫn nại bao nhiêu, lúc đó sẽ tức giận bấy nhiêu.”
Trong mắt Mạch Bi Trần không hề chứa đựng tia hàn quang nào, nhưng lại khiến cho tất cả Kỳ Lân đều cảm thấy lạnh lẽo như rơi xuống ngục băng: “Có lẽ các ngươi cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ tức giận của bản tôn.”
Kỳ Thiên Lý hít vào một hơi thật sâu, thề thốt: “Tôn giả yên tâm. Vân Triệt ngự trị thế giới này chưa được bao lâu, mọi thứ còn chưa được ổn định, chư thế chư giới cũng chưa quá trung thành với hắn. Lão hủ sẵn sàng dùng tương lai của cả tộc để đảm bảo, không đến năm năm, ba năm… trong vòng ba năm nhất định sẽ cho tôn giả thấy được kết quả hài lòng nhất.”
Không xét đến ba Diêm Tổ, sau khi Long Bạch và chín Long Thần ngã xuống, Kỳ Thiên Lý trở thành nhân vật có bối phận cao nhất thế giới này.
Hắn hiểu rõ hơn ai hết về tình hình hiện giờ của Thần Giới.
“Tốt lắm.”
Mạch Bi Trần thơ ơ nói, chỉ hai chữ ngắn ngủi này thôi đã lời khen ngợi cao quý nhất mà hắn ban tặng cho người của thế giới thấp hèn này.
Mà chính hai chữ này cũng khiến cho Kỳ Thiên Lý vẫn luôn căng thẳng, rốt cuộc cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Khóe miệng hắn co giật, sau một hồi giằng co, hắn giơ tay lên nói: “Đối với dòng dõi Kỳ Lân ta mà nói, yên ổn sống sót là ý chí hàng đầu, có được lời hứa của tôn giả, Kỳ Lân tộc ta cam tâm tình nguyện đầu rơi máu chảy vì tôn giả, vì Uyên Hoàng cao cao tại thượng. Chẳng qua… lão hủ cả gan, mong tôn giả ban thêm một ân điển nữa.”
“Nói.”
Mạch Bi Trần thờ ơ đáp lại.
Kẻ yếu không có tư cách để đưa ra yêu cầu, cho lời nói này của Kỳ Thiên Lý là lời thỉnh cầu chứa đựng hy vọng vô cùng mong manh.
Mạch Bi Trần thẳng thắn đáp ứng khiến trong lòng của hắn kích động không thôi, hắn cúi đầu thật sâu, vừa thành khẩn vừa sợ hãi nói: “Tây Vực ta có dòng dõi Thanh Long cũng mang ý chí giống với dòng dõi Kỳ Lân ta, bởi vậy đời đời giao hảo. Nay giao tình của Thanh Long Đế và lão hủ cực kỳ sâu sắc, lão hủ vẫn luôn coi nàng như nữ nhi ruột thịt.”
“Chỉ cần lão hủ nói một câu, Thanh Long Đế và Thanh Long tộc nhất định sẽ cam tâm tình nguyện đi theo tôn giả, đi theo vực thẳm, tuyệt đối không dám hai lòng.”
“Chỉ là… Chỉ là năm đó vì để có được cuộc sống yên bình dưới sự thống trị của Vân Triệt, Thanh Long Đế không thể không trở thành đế phi của Vân Triệt. Thế nhưng lão hủ có thể dùng tính mạng để đảm bảo, đây chỉ là một kế sách bất đắc dĩ. Mối quan hệ giữa Thanh Long Đế và Vân Triệt chỉ là hư danh, thậm chí còn không có tình yêu nam nữ! Chuyện này chư vực Thần Giới đều hay biết, là bí mật công khai.”
“Bởi vậy, xin tôn giả…”
“Ngươi muốn bản tôn tha cho tộc của đế phi này?” Mạch Bi Trần lạnh lùng nói.
“Vâng!” Kỳ Thiên Lý tha thiết mở miệng nói: “Xin tôn giả…”
“Hừ!” Mạch Bi Trần hừ một tiếng khinh thường cắt ngang lời của Kỳ Thiên Lý, sau đó âm u nói: “Thuận ta thì sống, chống ta thì chết, trong thế giới toàn là sâu kiến này, đế phi và gà chó thì có gì khác nhau!”
Lời nói tuy cực kỳ chói tai, nhưng lại khiến Kỳ Thiên Lý vui mừng khôn xiết, cúi người sâu vái lạy: “Kỳ Thiên Lý… đa tạ thịnh ân của tôn giả.”
Nỗi sợ hãi tột độ ban đầu của hắn với Mạch Bi Trần, đến giờ phút này đã có chút thay đổi vi diệu.
Mạch Bi Trần xem thường mọi thứ của thế giới này, thế nhưng cũng lại không quá coi khinh, phần nhiều hơn trong đó lại là một loại bao dung và nhân từ vượt qua chênh lệch về trình độ.
Hết chương 2201.