Một kỵ sĩ vực thẳm cả đời giữ cho mình tâm hồn cao thượng… Lúc này đây, Kỳ Thiên Lý mới cảm thấy có lẽ lời nói trước đó của Mạch Bi Trần không phải là giả tạo.
Vực thẳm… Uyên Hoàng…
Tương lai, có lẽ cũng sẽ không đáng sợ đến thế.
“Hiện tại,” Mạch Bi Trần mở miệng nói: “Trước tiên dẫn bản tôn tới…”
Hắn chợt ngừng nói, sau đó đột ngột quay người lại, đôi mắt vẫn luôn phẳng lặng như một đầm nước chết băng giá lúc này đây lại nhìn về phía đông, uy áp bất ngờ phóng ra khiến đám Kỳ Lân cảm thấy như nghẹt thở.
“Tôn… Tôn giả?” Kỳ Thiên Lý ngạc nhiên ngẩng đầu lên hỏi.
“…” Mạch Bi Trần không nói gì, sắc mặt càng thêm sa sầm: “Khí tức này…”
Giờ phút này, thần thức của hắn hoàn toàn được giải phóng, mở rộng về phía tinh vực nơi xa xăm.
Thần thức này vừa đáng sợ, vừa mênh mông rộng lớn hệt như đại dương, xuyên qua không biết bao nhiêu không gian xa xôi.
Đột nhiên, đồng tử của hắn co rút lại.
“Bán… thần!?” Hắn mấp máy môi thốt ra hai chữ lạnh đến buốt giá linh hồn.
Ầm!!
Cơ thể hắn bắn lên, lao thẳng về phía đông, làn sóng khí khủng bố được tạo thành khiến cho đám Kỳ Lân bị đánh văng ra xa.
Thế nhưng trong nháy mắt tiếp theo, bóng dáng của Mạch Bi Trần lại xuất hiện trước mặt Kỳ Thiên Lý, một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy bả vai hắn.
“Nói cho bản tôn biết cách nhanh nhất để đi về phía đông.”
Kỳ Thiên Lý kinh hồn bạt vía lập tức trả lời, ngón tay chỉ sang bên cạnh: “Bên trong thành có một đại trận dẫn thẳng tới trung tâm của Đông Thần Vực.”
“Mau đi!”
Sau tiếng quát lạnh lùng chói tai, Mạch Bi Trần túm lấy Kỳ Thiên Lý, lao thẳng về phương hướng mà hắn vừa mới chỉ với tốc độ vượt qua giới hạn nhận thức của hắn.
Đại trận truyền tống này được xây dựng bởi sức mạnh đến từ Càn Khôn Thứ của Thủy Mị Âm, nối liền với Đông Thần Vực và Tây Thần Vực xa xôi.
Kỳ Lân Giới hiện giờ là trung tâm của Tây Thần Vực, cho nên đương nhiên đại trận trong Tây Vực được đặt ở Kỳ Lân Giới.
Thế nhưng lúc này đây, nó lại trở thành một đại trận ác mộng.
Đông Thần Vực vẫn còn đang run rẩy, Thiên Lang gầm rú mang theo ánh kiếm đen kịt xuyên qua rồi phá hủy không gian tinh vực rộng lớn. Nhìn từ vô số tinh giới, tinh vực xa xôi trông chẳng khác nào một vì sao màu mực đang vùng vẫy trên bờ vực diệt vong.
Ầm ầm!
Kỵ sĩ tùy tùng đầu tiên bị ánh kiếm chém đứt ngang eo, sau đó hoàn toàn bị nghiền nát, chỉ còn lại vài giọt máu tươi bay vương vãi.
Tuy nhiên chỉ ngay cái chớp mắt sau, kỵ sĩ tùy tùng thứ hai và thứ ba còn chưa kịp hét thảm một tiếng thì đã bị chém thành vô số đoạn một cách tàn nhẫn, máu và xương vỡ vụn quay tròn trong cơn lốc cuồng bạo, cuối cùng hóa thành cát bụi.
Tên kỵ sĩ tùy tùng cuối cùng bị cuốn vào trong miệng Thiên Lang, vạn kiếm cùng chôn, ánh kiếm quét qua, đã không còn chút dấu vết tồn tại nào.
Bốn kỵ sĩ tùy tùng hoàn toàn bị tiêu diệt chỉ trong hai nhịp thở, mang theo vinh quang mà bọn họ cho rằng sẽ cả đời khắc ghi, vĩnh viễn chôn vùi trong mảnh trời đất không thuộc về bọn họ này.
Rắc!
Rắc!
Tia thần nguyên Nam Minh thứ hai và thứ ba vỡ vụn cùng một lúc.
Uy lực đến từ Tru Tiên Kiếm Trận cực kỳ mạnh mẽ, cho nên đương nhiên sự phản phệ và áp lực mà nó mang lại cũng dữ dội hệt như vậy.
Cơ thể Vân Triệt bắt đầu lắc lư, màu đỏ máu trong tầm mắt cũng trở nên nồng đậm và mơ hồ hơn gấp mấy lần, chỉ có vẻ âm sát đủ để khiến tất cả linh hồn trên thế gian này phải run rẩy vẫn không hề yếu đi chút nào.
Lúc này đây, Hắc Ám Thiên Lang dần dần tan biến cùng với ánh kiếm ác mộng, thế nhưng trong tinh vực mênh mông rộng lớn, vô số vết nứt không gian và lỗ đen vẫn còn đang vặn vẹo méo mó, mãi không thể khép lại được.
Không gian yếu ớt của thế giới này hiện giờ căn bản không thể gánh chịu được sức mạnh của cảnh giới bán thần.
“Ư… ư ư…”
Âm thanh rên tỉ đau đớn lộ rõ vẻ yếu ớt và đáng thương trong không gian bao trùm lên bởi tiếng khóc than.
Dù cho đó là hai chuẩn kỵ sĩ tới từ vực thẳm.
Thân thể cường đại cho phép bọn họ giữ được tính mạng dưới Tru Tiên Kiếm Trận, thế nhưng trạng thái của cả hai còn thê thảm hơn nhiều so với cái chết.
Cả cơ thể của Nam Chiêu Minh và Nam Chiêu Quang đều thủng lỗ chỗ, đầu, thân và tay chân đều tàn tạ, trông chẳng khác nào hai con rối vải bị xé nát.
Sức mạnh hắc ám tàn dư vẫn đang không ngừng cắn phá cơ thể tan nát của bọn họ hệt như hàng ngàn hàng vạn con ma trùng đang điên cuồng đục khoét xương cốt.
Ý thức và trực giác còn sót lại bỗng chốc trở thành cơn ác mộng đáng sợ nhất thế gian này.
Trong tầm mắt mơ hồ, bọn họ nhìn thấy đôi mắt u ám kia.
Rõ ràng ý thức của hai người đã tan rã hơn phân nửa, thế nhưng đôi mắt kia vẫn rõ nét tới mức khiến con người ta kinh hồn bạt vía.
Kiếp Thiên Ma Đế Kiếm biến mất, Vân Triệt dùng hai tay một trái một phải túm Nam Chiêu Minh và Nam Chiêu Quang lên.
Trước đó ngạo mạn bao nhiêu, giờ đây thảm hại bấy nhiêu.
Thế nhưng là chuẩn kỵ sĩ của vực thẳm, sao bọn họ có thể cho phép mình cúi đầu trước kẻ hèn mọn của thế giới này trong mắt mình.
Đôi mắt Nam Chiêu Quang miễn cưỡng ngưng tụ được chút hàn quang, môi hắn mấp máy, gian nan phát ra những từ ngữ ngoan độc khàn khàn khó nghe: “Lúc mà… vực thẳm giáng lâm… các ngươi… ắt sẽ… Ư… a… a a a a a a!”
Giọng nói của hắn chợt hóa thành một tiếng hét thảm thiết như xé toạc cổ họng.
Hết chương 2202.