Lồng ngực của Nam Chiêu Minh và Nam Chiêu Quang đồng thời bùng cháy lên hai ngọn lửa màu đen kịt.
Ngọn lửa đen kịt từ lồng ngực của hai người vọt xuống cơ thể, xuôi theo kinh mạch và huyết mạch nhanh chóng bùng cháy khắp toàn thân, tàn nhẫn thiêu đốt nội tạng và xương cốt của bọn họ.
Đó chính là ma viêm vĩnh kiếp chỉ thuộc về Vân Triệt, sự thiêu đốt của nó là màn tra tấn dã man và tàn nhẫn nhất thế gian hiện giờ, cũng là màn tra tấn mà ngay cả chân thần thượng cổ cũng không thể chịu đựng nổi.
Mà chỉ ngay giây phút đầu tiên, việc thiêu đốt nội tạng đã đẩy Nam Chiêu Minh và Nam Chiêu Quang xuống vực sâu luyện ngục – một cơn ác mộng mà cả đời này bọn họ cũng không thể tưởng tượng được.
Ngọn lửa màu đen lặng lẽ lan rộng, hai tiếng hét thảm thiết chồng lên nhau văng vẳng bên tai chỉ tới từ hai người bọn họ, thế nhưng lại thê lương như tiếng gào khóc của ngàn vạn con ác quỷ đang chịu cực hình dưới luyện ngục.
Biểu cảm của Vân Triệt không hề thay đổi, thậm chí trên gương mặt còn không hiện lên chút cảm xúc hay vẻ thương hại nào.
Hắn từng nói, hắn muốn khiến bọn họ đời đời kiếp kiếp đều phải hối hận vì hôm nay, hối hận vì đã đặt chân tới thế giới này.
“Ngươi… A a a a a a a!”
“A a a a a a a…” Ma viêm đen kịt chậm rãi cháy lan ra khỏi thất khiếu của hai người, tàn nhẫn đay nghiến tai, mũi, răng và hai mắt, đốt cháy thị giác, thính giác, khứu giác và vị giác … nhưng lại khiến xúc giác của bọn họ càng thêm nhạy cảm hơn, khiến linh hồn của bọn họ càng thêm tuyệt vọng hơn.
“Ư… ư… A…”
Tiếng hét thảm thiết phát ra từ miệng của Nam Chiêu Minh và Nam Chiêu Quang càng trở nên khô khốc và đáng sợ, cơ thể bị tàn phá nặng nề của bọn họ điên cuồng vặn vẹo dưới tay Vân Triệt hệt như hai con ấu trùng sắp chết vì bị ghim chặt vào bụi gai.
Bọn họ từng vượt qua những bài kiểm tra khắt khe nghiêm ngặt để trở thành chuẩn kỵ sĩ phục vụ gần nhất ngay dưới trướng Uyên Hoàng, chỉ cần một bước nữa, chỉ cần vượt qua được cửa ải cuối cùng này, bọn họ lập tức có thể trở thành kỵ sĩ vực thẳm chân chính.
Thời điểm thành công đặt chân lên thế giới này, bọn họ đã trở thành người tiên phong của vực thẳm, tương lai trong mắt bọn họ chính là vinh quang tối cao ngay gần kề và công lao vĩnh viễn khắc ghi vào lịch sử.
Hôm nay vốn dĩ là ngày tươi sáng nhất trong cuộc đời bọn họ, thế nhưng chưa đến nửa ngày ngắn ngủi, bọn họ đã rơi xuống luyện ngục dưới luyện ngục.
“Chết…” Môi và răng của Nam Chiêu Minh đã bị thiêu cháy hoàn toàn, trong cổ họng của hắn chỉ còn phát ra tiếng rên rỉ thống khổ không giống tiếng người.
Đây là âm thanh mà hắn dùng tất cả ý chí của mình để thốt lên, nhưng lại là lời van xin đáng thương cho một cái chết: “Để… ta… chết… chết…”
Thính giác của hắn đã bị phá hủy triệt để, cho nên hắn vĩnh viễn không còn có thể nghe thấy câu trả lời cho lời van xin của mình.
Cho dù là xuyên suốt lịch sử của thế giới vực thẳm cũng chưa từng có kỵ sĩ vực thẳm nào phải chịu sự tra tấn như vậy.
Song chính thế giới mà bọn họ coi thường khinh rẻ này lại khiến bọn họ rơi xuống kết cục bi thảm nhất.
Bi thảm đến mức khiến mọi suy nghĩ trong linh hồn đều đang điên cuồng khao khát một cái chết.
Trên người Vân Triệt, tia thần quang Nam Minh cuối cùng bắt đầu liên tục lóe lên.
Gánh nặng khổng lồ và phản phệ dữ dội tới từ việc mở Thần Tẫn khiến cho cơ thể hắn xuất hiện không biết bao nhiêu vết thương, máu chảy như suối.
Tuy rằng kinh mạch và xương cốt cũng vỡ nát tới bốn phần, thế nhưng vẻ mặt của hắn vẫn âm u và lạnh lẽo đến đáng sợ như thể hắn không cảm nhận được chút đau đớn nào.
Ma viêm vĩnh kiếp trong lòng bàn tay Vân Triệt đang chậm rãi bùng cháy, nó không vội vã thiêu đốt hai người thành tro bụi, mà tiếp tục khiến bọn họ chìm vào cơn ác mộng đáng sợ tới mức cho dù trải qua ngàn kiếp luân hồi vẫn phải cảm thấy không rét mà run.
Đã rất lâu rồi hắn không tức giận tới vậy.
Sau khi trải qua biết bao thăng trầm, tàn khốc và tuyệt vọng, thậm chí còn đạp lên vận mệnh và xương máu của Hạ Khuynh Nguyệt, cuối cùng hắn cũng trở thành vị đế vương tối cao của mảnh trời đất này…
Thế nhưng, vẫn có kẻ làm hại đến những người quan trọng trong cuộc đời hắn.
Không gian chấn động, tiếng rên rỉ của thiên đạo dần suy yếu, cuối cùng cảm giác áp bức cũng không còn quá nặng nề, tất cả đều đang cho thấy sức mạnh của Vân Triệt sắp sửa tiêu tan vào lúc này đây.
“Không ngờ sức mạnh của cảnh giới thần lại cường đại tới vậy.” Thiên Diệp Vụ Cổ cảm thán.
Hắn đã là một trong những kẻ tồn tại tối cao trên thế giới này, thế nhưng ngay cả khi hợp lực với Thiên Diệp Bình Chúc, Thiên Diệp Ảnh Nhi và Mộc Huyền Âm, bốn người bọn họ vẫn chẳng thế đánh thắng được Nam Chiêu Minh.
Song dưới sức mạnh khủng bố được bộc phát ra bởi Vân Triệt, Nam Chiêu Minh hoàn toàn bị nghiền nát một cách tàn bạo như thể không hề có chút sức lực phản kháng nào.
Sự cách biệt này lớn hơn hẳn khoảng cách trong nhận thức ở bất kỳ một trình độ nào.
“Không,” Trì Vũ Dao nói: “Sức mạnh lúc này của Vân Triệt không phải là thần cảnh thực sự, có lẽ nói đúng hơn là… kém xa thần cảnh.”
“Nó chỉ có thể gọi là bước nửa bước ra khỏi nhân cảnh, bước nửa bước vào thần cảnh… bán thần.”
Hết chương 2203.