Niết Luân Ma Hồn được Trì Vũ Dao thừa hưởng còn sót lại chút ký ức từ thời thượng cổ, cho nên nàng vẫn có chút hiểu biết căn bản về cảnh giới thần.
“Bán… thần?”
Ngoại trừ kinh ngạc ra, đám người Thiên Diệp hay Diêm Tổ cảm thấy sợ hãi nhiều hơn.
Sức mạnh bán thần đã như thế, nếu như một chân thần hoàn tất việc bước vào thần cảnh, vậy thì sẽ đáng sợ tới mức nào đây?
Nơi được gọi là “vực thẳm” kia thật sự tồn tại thần linh chân chính sao?
Bây giờ không phải là lúc nói những lời thừa thãi, bởi vậy Trì Vũ Dao bèn liếc mắt nhìn thần quang Nam Minh sắp sửa biến mất trên người Vân Triệt, sau đó nghiêm mặt nói: “Mị Âm, chuẩn bị truyền tống. Trận chiến mới nãy rất có khả năng sẽ kinh động tới Mạch Bi Trần đang ở Tây Thần Vực, chúng ta phải mau chóng rời đi.”
Thủy Mị Âm, Thái Chi và nàng đều từng nhìn thấy Mạch Bi Trần thông qua ký ức của Quân Tích Lệ, trình độ khủng bố của kẻ đó tuyệt đối không phải là thứ mà Nam Chiêu Minh và Nam Chiêu Quang có thể so sánh được.
Xét từ thái độ cực kỳ tôn trọng và kính sợ của Nam Chiêu Minh và Nam Chiêu Quang đối với hắn, khả năng cao là người kia cũng là một nhân vật sở hữu sức mạnh bán thần.
Trong tình huống xấu nhất… có lẽ không yếu hơn Vân Triệt trong trạng thái Thần Tẫn.
Mà sức mạnh bán thần của Vân Triệt không những phải dùng việc vĩnh viễn hủy diệt thần nguyên làm cái giá, mà còn phải gánh chịu phản phệ dữ dội, thời gian duy trì cũng vô cùng ngắn ngủi.
Dù cho thế nào đi chăng nữa thì tuyệt đối cũng không thể chạm trán với Mạch Bi Trần.
Nếu như không phải vì cứu Mộc Huyền Âm và Thiên Diệp Ảnh Nhi, thậm chí nàng sẽ không để Vân Triệt lộ mặt trước Nam Chiêu Minh và Nam Chiêu Quang.
“Ừm!” Thủy Mị Âm gật đầu, Càn Khôn Thứ đã đặt ngang trước ngực nàng đang tỏa ra thần quang màu đỏ thẫm yếu ớt.
“Vân Đế,” Trì Vũ Dao nói với Vân Triệt: “Bọn chúng đã sắp chết, chúng ta nên rời…”
Ầm ầm ầm ầm ầm…
Còn chưa dứt lời, linh hồn của nàng đã đột nhiên chấn động một cách khó hiểu.
Đó là dấu hiệu cảnh báo nguy hiểm tới từ Niết Bàn Ma Hồn!
Kèm theo đó là một loạt tiếng nổ vang loáng thoáng và nặng nề không gì sánh được… hệt như tới từ bên ngoài bầu trời xa xôi, cũng hệt như vang lên từ nơi sâu thẳm nhất trong linh hồn.
Trong khoảnh khắc bỗng nhiên sững sờ ấy, Trì Vũ Dao tái mét mặt mày, sau đó vội vàng nói: “Mị Âm, mau truyền tống!”
Đôi bàn tay nhỏ bé của Thủy Mị Âm chợt run lên, tất cả mọi người đều hoảng hốt quay đầu lại.
Từ trước tới nay chưa từng một ai nhìn thấy dáng vẻ thất thố của Ma Hậu… cho dù là năm đó Long Bạch dẫn theo binh lính Tây Vực tới Thương Lan, từ đầu đến cuối nàng vẫn xử lý mọi chuyện một cách bình tĩnh.
Thế nhưng lúc này đây, nàng lại thất thố và hoảng sợ tới vậy.
Sau giây phút sững sờ ngắn ngủi, Thủy Mị Âm nhanh chóng ra tay, thứ thần quang màu đỏ thẫm vốn dĩ ôn hòa của Càn Khôn Thứ bỗng chốc trở nên cuồng bạo hơn, trong nháy mắt bao phủ lấy Ma Hậu, Mộc Huyền Âm, ba Thiên Diệp và ba Diêm Tổ bên cạnh nàng.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một loạt tiếng nổ vang như có như không vừa rồi lại vang lên như thể sắp xuyên thủng màng nhĩ, nghe chẳng khác nào tiếng sấm sét hủy diệt thế gian đang đánh bên tai.
Kèm theo đó là một cơn lốc khủng bố mạnh mẽ quét qua không gian.
“A!!”
Một loạt tiếng hét chồng chéo lên nhau như thể xé rách không gian rồi xuất hiện, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta không kịp phản ứng dưới cơn lốc, nhân vật mạnh mẽ như ba Diêm Tổ và hai Phạm Tổ cũng bị đánh lùi mười mấy dặm.
Mộc Huyền Âm đang bị thương nặng cũng rên lên một tiếng, sau đó bị cuốn đi, may mà được Thái Chi túm lấy mới khó khăn dừng lại được.
Mà Thủy Mị Âm đang tập trung thi triển thần lực không gian thì lại càng không kịp phòng bị, nàng bị cơn lốc cuốn lên, Càn Khôn Thứ cũng suýt chút nữa thì rời khỏi tầm tay.
Bên tai nàng vang lên giọng nói gấp gáp tới từ linh hồn của Trì Vũ Dao: “Mị Âm!!”
Xét cho cùng Thủy Mị Âm cũng sở hữu Ma Cấu Thần Hồn, cho nên dù rằng vẫn chưa thể đứng vững lại, song ý thức của nàng đã trở nên vô cùng thanh tỉnh, thần lực không gian tới từ Càn Khôn Thứ lại tiếp tục được phóng ra, bay về hướng Vân Triệt ở phía xa…
Song khoảnh khắc mà thần lực không gian được phóng ra, nàng đột nhiên chết lặng ở nơi đó, mặt cắt không còn một giọt máu, trở nên trắng bệch.
Trì Vũ Dao cũng đưa mắt nhìn xuống, toàn thân lạnh toát.
Trước mặt Vân Triệt xuất hiện một bóng người xa lạ không biết tới từ đâu.
Hắn ta mặc áp giáp bạc, vóc người cao lớn, tuy chỉ là bóng lưng thôi thế nhưng đã như thể đứng sừng sững giữa trung tâm của thế giới, khiến mảnh trời đất này phải sợ hãi và thần phục.
Mà một bàn tay của hắn đang bóp chặt lấy cổ Vân Triệt, năm ngón tay cắm sâu vào trong cổ họng, sau đó dùng một tay nâng vị đế vương của thế giới này lên cao.
Rắc!
Tia thần quang Nam Minh cuối cùng vỡ nát, thế nhưng sức lực giãy dụa mà Vân Triệt bốc phát ra lại chẳng thể lay động người trước mắt lấy một chút.
Đồng tử của Vân triệt nhanh chóng chuyển từ màu đen kịt sang xám trắng, sau đó phóng to nhìn chằm chằm vào khuôn mặt gần trong gang tấc ở phía trước.
Trong ký ức của Quân Tích Lệ, kẻ đáng sợ này được gọi là “kỵ sĩ vực thẳm”…
Hết chương 2204.