Mạch Bi Trần!
Cùng với việc bốn thần nguyên bị hủy diệt, sức mạnh Thần Tẫn cũng theo đó mà tiêu tán, gánh nặng và phản phệ trên cơ thể Vân Triệt hoàn toàn bùng phát, thế nhưng giờ phút này đây, hắn lại đang rơi vào… móng vuốt ác mộng thật sự.
Cảm giác ớn lạnh trước giờ chưa từng có chạy dọc từ sống lưng tới linh hồn của Trì Vũ Dao.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, quá đột ngột.
Nhận thức của bán thần, tốc độ của bán thần… suy cho cùng hiểu biết của bọn họ về sức mạnh của bán thần vẫn quá nông cạn.
Đối với Trì Vũ Dao mà nói, thứ đáng sợ hơn cả không phải là thực lực của Mạch Bi Trần.
Mà là phong cách làm việc của hắn.
Đối mặt với người của thế giới có trình độ thực lực kém xa hắn, sau khi tới nơi đây hắn chưa từng tỏ vẻ ngạo mạn, chưa từng làm việc khinh suất, cũng chưa từng nói lời coi thường, thậm chí còn không thèm quan tâm tới đám người yếu ớt như Nam Chiêu Minh và Nam Chiêu Quang.
Mà lại nhắm thẳng vào Vân Triệt như một tia sét bổ xuống.
Không cho bọn họ cơ hội ứng phó nào dù chỉ một chút.
Hiển nhiên khí tức và sức mạnh trước đó của Vân Triệt đã khiến hắn sinh lòng cảnh giác, mà dưới sự cảnh giác này, kỵ sĩ vực thẳm này ra tay quả quyết tới mức khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng và kinh hãi.
“Buông chủ nhân của ta ra!”
Trước biến cố đột nhiên ập tới, ba tiếng rít gào chồng lên nhau vang lên trước tiên.
Vân Triệt bị người ta bóp cổ, đối với ba Diêm Tổ mà nói, hình ảnh này chẳng khác nào dùng dao đâm vào mắt của bọn họ, khiến mọi sự giận dữ và nóng nảy bùng lên trong nháy mắt.
Sức mạnh Diêm Ma bộc phát trên người bọn họ sôi sùng sục hệt như nham thạch đen kịt, ba Diêm Tổ còn chưa đứng vững lại dưới sức mạnh khổng lồ mới nãy giờ đây lại chợt hóa thành ba con ác quỷ điên cuồng nhào về phía Mạch Bi Trần, kèm theo đó là tiếng thét bén nhọn.
“Vân Triệt!” Cùng lúc đó, Mộc Huyền Âm hốt hoảng hét lên, bản năng của nàng vào giờ phút này hoàn toàn lấn át lý trí và vết thương nghiêm trọng, Băng Hoàng Thần Lực bộc phát như thể sắp vượt qua giới hạn trong chốc lát, giúp nàng lập tức thoát khỏi đôi tay nhỏ bé của Thái Chi. Tuyết Cơ Kiếm trong tay nàng lại một lần nữa hóa thành hàn quang lạnh lẽo tuyệt tình nhất thế gian này, quả quyết đâm về phía Mạch Bi Trần.
Thái Chi gần trong gang tấc lại chẳng thể ngăn cản nổi Mộc Huyền Âm, bởi lẽ Thiên Lang Thần Lực của nàng cũng gần như bộc phát cùng một lúc, Thiên Lang Thánh Kiếm bám theo sát Băng Hoàng lãnh lẽo kia.
Ở một hướng khác, gương mặt của Thiên Diệp Ảnh Nhi hoàn toàn mất đi màu sắc, nàng gượng ép uốn cong người giữa không trung, song sức mạnh còn chưa kịp bộc phát ra triệt để thì đã bị hai luồng sức mạnh bàng bạc ngăn lại.
Thiên Diệp Vụ Cổ và Thiên Diệp Bỉnh Chúc.
“Đừng tới gần!” Lúc này đây, giọng nói đến từ linh hồn của Trì Vũ Dao vang lên.
Chẳng qua cho dù là ba Diêm Tổ hay là Mộc Huyền Âm và Thái Chi, khi đối mặt với Vân Triệt trong tình huống này, việc bọn họ ra tay đều là hoàn toàn xuất phát từ bản năng, Trì Vũ Dao có ngăn cản như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể kịp được.
Mạch Bi Trần nhìn chằm chằm vào năm ngón tay cắm sâu trong cổ họng Vân Triệt, ánh mắt lạnh lùng tới mức không nhìn thấy chút dao động cảm xúc nào.
Đồng tử của Vân Triệt vẫn đang tiếp tục phóng to. Sự phản phệ tới từ Thần Tẫn khiến khắp nơi trên cơ thể hắn máu chảy ròng ròng, thế nhưng so với chút thương tích và đau đớn ấy, cảm giác bất lực còn tàn nhẫn hơn gấp trăm ngàn lần.
Sau trạng thái Thần Tẫn là lúc hắn yếu ớt nhất.
Mà lúc yếu ớt nhất, hắn lại bị một kẻ đáng sợ hoàn toàn vượt qua nhận thức của thế giới này tóm lấy.
Mỗi một sợi tóc, mỗi một giọt máu hay mỗi một tế bào đều như thể bị nùi đè, nặng nề tới nỗi chỉ còn lại tuyệt vọng vô tận.
Hơn nữa còn là tuyệt vọng hoàn toàn, hoàn toàn giống như đêm đen mênh mông rộng lớn không có lấy một ánh sao.
Trước đây, bất kể là gặp phải tuyệt cảnh như thế nào, đối thủ cường đại ra sao, hắn đều sẽ không chùn bước, cho dù là khi dùng phàm hồn để đối mặt với U Minh Bà La Hoa, cho dù là khi dùng thực lực Thần Vương cảnh để đối mặt với cả Tinh Thần Giới.
Kể từ sau khi tận mắt nhìn thấy “Lam Cực Tinh” bị phá hủy, đây là lần thứ hai ý thức của hắn tràn ngập nỗi tuyệt vọng và sự bất lực hoàn toàn đến vậy.
Giờ phút này, hắn dùng tất cả ý chí và sức mạnh để giãy giụa, thế nhưng dưới năm ngón tay của Mạch Bi Trần, hắn thậm chí còn chẳng thể khiến không khí dao động dù chỉ một chút.
Bên tai Vân Triệt vang lên tiếng gào thét đinh tai nhức óc của ba Diêm Tổ, ba luồng sức mạnh Diêm Ma đáng sợ tới mức đủ để khiến thần đế của thế giới này run sợ lại chẳng thể mảy may khiến Mạch Bi Trần thay đổi sắc mặt, chỉ có duy nhất khóe miệng hắn hiện lên vẻ khinh thường như có như không.
Hắn không hề nhúc nhích, áo giáp bạc trên người phồng lên, sau đó phóng ra khí tràng của kỵ sĩ vực thẳm.
Ầm ầm!
Khí tràng phóng xa tới mức ngay cả vùng biên giới của Đông Thần Vực cùng mơ hồ nghe thấy tiếng “ầm” nặng nề này.
Không gian hàng chục dặm xung quanh Mạch Bi Trần trở nên vặn vẹo méo mó một cách đáng sợ ngay tức khắc, trông như thể một thế giới nhỏ bị cắt rời rồi phân tách.
Hết chương 2205.