Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 2138 - Chương 2230. Đế Vương Giáng Lâm (3)

Chương 2230. Đế vương giáng lâm (3)
Chương 2230. Đế vương giáng lâm (3)

Trong khi đó, Mạch Bi Trần - nguồn gốc của những tai ương này, lại đang nhìn từ trên cao xuống như thể đang thưởng thức một vở kịch vô cùng đặc sắc.

Trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, không gì hơn thế.

“Phá Vân, ngươi không cần phải ra tay.” Một sợi hồn âm của Mạch Bi Trần truyền tới cho Hỏa Phá Vân: “Ngươi chỉ cần thưởng thức trò chơi thuộc về kẻ yếu với bản tôn là được.”

“Nếu không muốn phải trải qua một số phận đau buồn như vậy, thế thì đừng ở lại trong thế giới của kẻ yếu quá lâu.”

Chỉ vài từ ngữ đơn giản và dáng vẻ răn dạy, thế nhưng cũng đã thể hiện rõ sự coi trọng của hắn đối với Hỏa Phá Vân.

“Vâng.” Hỏa Phá Vân đáp lại một cách ngắn gọn.

Niết Luân Ma Hồn được phóng thích triệt để khiến cho đôi mắt của Trì Vũ Dao như hóa thành một vực sâu vô tận có thể nuốt chửng mọi thứ, ma mang phía trên Ma Lăng cũng trở nên nồng đậm chẳng khác nào được lôi điện cuốn quanh.

Riêng mình nàng đã mang đến một áp lực nặng nề không gì sánh được cho Thần Chủ của ba vực.

Khí tức của nàng dẫn dắt khí cơ của tất cả huyền giả hắc ám, thời điểm Ma Lăng đánh xuống cũng là lúc trận chiến đẫm máu bắt đầu.

Đúng lúc này, Ma Lăng hắc ám sắp sửa bắn ra lại đột nhiên khựng lại, kéo theo đó là đôi đồng tử run rẩy dữ dội của Trì Vũ Dao.

Giờ phút này, Mạch Bi Trần cũng nheo mắt lại.

Khí tức sắp bùng nổ của Mộc Huyền Âm, Thiên Diệp Ảnh Nhi và Thái Chi cũng đều đông cứng lại.

Kỳ Thiên Lý, Thương Thích Thiên, Hỏa Phá Vân… cũng biến sắc, tầm mắt như thể bị một thứ sức mạnh lôi kéo nhìn về phía đông xa xôi.

Vào lúc này, thời gian như thể bị cố định lại một cách kỳ lạ.

Bởi vì, thứ đột nhiên xuất hiện trong Thái Sơ Thần Cảnh…

Rõ ràng là khí tức của Vân Đế!

“Ma… Chủ?”

Diêm Vũ, Phần Đạo Khải và những người khác sững sờ chôn chân tại chỗ, hoang mang nhìn về phía đông.

Sự xuất hiện của khí tức này không hề khiến trong lòng bọn họ cảm thấy kích động hay phấn kích một chút nào, thay vào đó là nỗi sợ hãi lại đang ngày một khuếch đại nhanh chóng.

Đối với bọn họ mà nói, cái chết không hề đáng sợ, nhưng sự việc ngoài ý muốn này… hay nói cách khác là tin xấu, lại đáng sợ hơn bao giờ hết.

“…” Trì Vũ Dao chuyển tầm mắt, thở dài một tiếng.

Hầy…

Ánh sáng màu đỏ lóe lên, kèm theo đó là một tiếng rít khẽ.

Hai bóng người sóng vai nhau lập tức xuất hiện bên cạnh Trì Vũ Dao.

Vân Triệt, Thủy Mị Âm.

Vân Triệt mặc thường phục, mái tóc dài xõa tung, trên người không còn vết thương, ánh mắt không hề dao động, trong tay là Nam Minh Thần Châu đang lơ lửng với mười tám luồng thần nguyên Nam Minh đang lặng lẽ chuyển động ở bên trong.

Thủy Mị Âm đứng sát bên người Vân Triệt, thần quang của Càn Khôn Thứ trong tay nàng đã trở nên cực kỳ yếu ớt, song vẫn tỏa ra thứ ánh sáng chói mắt, đủ để ứng phó với những thay đổi có khả năng xảy ra bất cứ lúc nào.

“Ma Chủ…”

“Ma Chủ!”

“Vân… Triệt?”

“Vân… Đế…”

Vô số tiếng hét hỗn loạn vang lên, trong ánh mắt của mỗi một người như thể đều dậy lên những con sóng khác nhau.

Mới chỉ có mười sáu ngày trôi qua kể từ khi Mạch Bi Trần đặt chân lên thế giới này.

Lúc này đây, khi một lần nữa nhìn thấy Vân Triệt, dù là huyền giả ba vực hay là huyền giả Bắc Vực thì đều cảm thấy như đã xa cách một kiếp người.

“…” Kỳ Thiên Lý tỏ vẻ né tránh, khóe miệng co giật, không nói lên lời, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Vân Triệt.

Ở phía sau, trong đôi mắt của Thương Thích Thiên như hiện lên cảnh trời đấp sụp đổ, song cũng lại đột nhiên lóe lên một vẻ điên cuồng.

Mà câu nói “cung nghênh” đầu tiên cũng phát ra từ miệng hắn.

“Ha ha, ha ha ha ha… Cung nghênh Vân Đế đại giá!”

Hắn cười lớn, nụ cười vặn vẹo méo mó mang theo vẻ đáng sợ một cách khó mà giải thích được: “Ta suýt nữa thì cho rằng, một Vân Đế từng chân đạp bốn vực nay đã trở thành một con rùa rụt cổ nhát gan!”

Giọng điệu của hắn vừa điên cuồng vừa chói tai, mỉa mai và trào phúng người chủ nhân mà hắn đã từng trung thành một cách không hề kiêng dè gì.

Vân Triệt không thèm nhìn Thương Thích Thiên lấy một cái, bởi lẽ từ đầu đến cuối, tầm mắt của hắn vẫn luôn tập trung vào Mạch Bi Trần. Tri giác của hắn lướt qua Vân Vô Tâm đang bị giam cầm, lướt qua Ma Hậu, lướt qua Diêm Vũ… lướt qua mỗi một người có mặt ở đây.

Ánh sáng tỏa ra từ Nam Minh Thần Châu trong tay hắn liên tục lập lòe sáng tối, như thể đang cận kề một giới hạn nguy hiểm nào đó.

“Vì sao lại tới đây?”

Thiên Diệp Ảnh Nhi lập tức đến bên cạnh Vân Triệt, bàn tay lạnh lẽo của nàng nắm lấy cánh tay hắn, năm ngón tay dần siết lại.

Vân Triệt mỉm cười: “Các ngươi thật sự cho rằng ta sẽ ngoan ngoãn bỏ mặc các ngươi, một mình sống sót vì cái gọi là hy vọng sao?”

“Cùng nhau đi tìm tỷ tỷ cũng tốt.” Phản ứng của Thái Chi có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Nàng nhoẻn miệng cười: “Như vậy sẽ không cô đơn nữa…”

Mộc Huyền Âm nheo mắt, lẩm bẩm: “Nếu như ngươi tỉnh lại muộn thêm chút nữa thì tốt rồi.”

Nếu như lúc hắn tỉnh lại mọi chuyện đã đến hồi kết, có lẽ hắn sẽ lại mang trong mình một mối hận thù, sau đó cố gắng che giấu với hy vọng sẽ báo thù trong tương lai.

Thế nhưng…

“Các ngươi gánh vác giúp ta thế là đủ rồi.”

Câu nói này, hắn không chỉ nói với bọn họ, mà còn nói với cả Bắc Vực.

“Phần còn lại cứ giao cho ta đi.”

“Ma Hậu,” Vân Triệt đột nhiên nghiêm túc nói: “Ngươi dẫn tất cả mọi người đi xa khỏi nơi này, càng xa càng tốt.”

“Được.”

Trì Vũ Dao không hề do dự hay nói lời thừa thãi nào, mà lập tức giải phóng sức mạnh đã ngưng tụ bấy lâu, dẫn theo chín ma nữ nhanh chóng lùi ra xa: “Tất cả rút lui!”

“Nhưng…” Diêm Vũ nhìn Vân Triệt với vẻ lo sợ.
Hết chương 2230.
Bình Luận (0)
Comment