Bởi vì nhận thức của bán thần cực kỳ mạnh mẽ, cho nên thời điểm Vân Triệt chỉ còn cách trăm trượng, cảm giác nguy hiểm đột ngột ập tới không thể giải thích được lập tức đâm thẳng vào trái tim và linh hồn Mạch Bi Trần. Tuy rằng vẫn chưa thể dừng lại do bị đánh bay, nhưng hắn vẫn cố gắng vươn cánh tay của mình ra một cách khó khăn, bộ giáp bạc bao phủ lấy toàn bộ cánh tay hắn đột nhiên phồng lên rồi thay đổi, phóng ra ánh huyền quang màu vàng nâu đậm đặc như thể thực chất, tạo thành một huyền trận kỳ dị với hình dạng như bàn nham ngay trước cơ thể hắn.
Keng…
Kiếp Thiên Ma Đế Kiếm ngưng tụ toàn bộ sức mạnh của Vân Triệt đâm thẳng vào huyền trận bàn nham đột nhiên xuất hiện kia, song lại không thể xuyên thủng, mà âm thanh va chạm sức mạnh cũng chẳng hề vang lên, thay vào đó là một tiếng réo đinh tai nhức óc khiến linh hồn Vân Triệt quặn đau.
Trên bề mặt huyền trận bàn nham kia xuất hiện vô số vết nứt…
Thế nhưng, đó cũng chỉ là vết nứt mà thôi!
Không thể xuyên thủng, đồng nghĩa với việc không thể chạm tới cơ thể của Mạch Bi Trần.
“…” Đôi đồng tử trong ánh mắt chứa đựng hắc quang của Vân Triệt kịch liệt co lại.
Ầm!
Sức mạnh bùng nổ, Mạch Bi Trần lại một lần nữa phát ra tiếng hét thảm thiết, cơ thể mang theo ma viêm vĩnh kiếp vẫn chưa hoàn toàn bị dập tắt lại lăn lộn rồi ngã xuống, tạo thành một cái hố không biết sâu bao nhiêu trên mặt đất vùng Thái Sơ.
Lực phản chấn khổng lồ tới mức hoàn toàn nằm ngoài dự liệu cũng khiến cho Vân Triệt bay ngược ra phía sau.
Hắn lập tức cưỡng chế khống chế cơ thể dừng lại, đang định một lần nữa nhào về phía Mạch Bi Trần… Thế nhưng, thế giới trước mắt hắn đột nhiên chao đảo dữ dội, trong miệng không ngừng tuôn ra máu tươi, thân thể cũng không tự chủ được mà lắc lư, suýt chút nữa thì ngã xuống.
Với việc không ngừng bộc phát sức mạnh dưới trạng thái Thần Tẫn, lượng phản phệ tích tụ lại khiến cho Vân Triệt mất khả năng khống chế cơ thể, hô hấp cũng trở nên rối loạn.
Vân Triệt không thể không tạm thời điều chỉnh lại nhịp thở. Hắn nhìn chằm chằm vào vị trí của Mạch Bi Trần, thở hổn hết, ánh mắt lạnh lẽo hung ác tới mức khiến người ta phải run cầm cập.
Màn chắn vừa rồi…
Đám huyền giả phía xa đã bị đẩy lùi không biết bao nhiêu dặm dưới làn sóng xung kích của trận chiến ác liệt này.
Trận chiến bán thần này hoàn toàn vượt ra khỏi lĩnh vực nhận thức, thậm chí còn chưa từng tồn tại trong tưởng tượng, khiến trái tim và linh hồn của bọn họ đều chấn động tới mức tê liệt.
Không gian trong tầm mắt đã bị tàn phá tới mức không thể dùng hai chữ “tai ương” để hình dung.
Không thể tưởng tượng được, nếu như trận chiến này không diễn ra trong Thái Sơ Thần Cảnh, vậy thì không biết bao nhiêu tinh giới và sinh linh của Thần Giới sẽ chịu cảnh hủy diệt này.
Cũng càng không thể tưởng tượng được, đây mới chính là thực lực thật sự của Vân Đế!
Hóa ra người mà bọn họ quy hàng không phải là Ma Chủ bước ra từ Bắc Vực, mà là một vị Ma Thần chân chính!
Nếu như Long Bạch nhìn thấy cảnh tượng này, e rằng hắn sẽ cảm thấy vinh hạnh vì bản thân được chết… Xét cho cùng, hắn đã từng có cơ hội giao chiến qua lại với Vân Triệt.
Dưới sự kinh hãi tột độ và hoang mang không dứt, con sóng trong trái tim của bọn họ cứ liên tục khuấy động.
“Tôn giả vực thẳm… không phải là đối thủ của Vân Đế!” Một vị Giới Vương thượng vị lẩm bẩm nói.
Vân Triệt hoàn toàn chiếm thế thượng phong, còn Mạch Bi Trần lại hoàn toàn bị áp chế, khó có sức để đánh trả.
Vân Triệt lúc này ngạo nghễ đứng trên không trung, còn Mạch Bi Trần lại ngã xuống vực sâu.
Trước ngày hôm nay, không một ai trong số bọn họ có thể tưởng tượng ra cảnh tượng này.
Chẳng lẽ tai ương vốn vô vọng chẳng chút ánh sáng nào sẽ bị dập tắt bởi Vân Đế sao?
“Chỉ cần Vân Đế ở đây, tai ương này dù có khó đến đâu, có lẽ cũng có thể thoát được hay chăng?” Một vị Giới Vương thượng vị khác thấp thỏm, nói với giọng điệu không chắc chắn.
“Hừm, ngây thơ.”
Hiên Viên Đế khinh thường nói: “Nếu thật sự như vậy, nửa tháng trước, Vân Đế việc gì phải chạy trốn bạt mạng, ngay cả đầu cũng không dám quay lại, Ma Hậu cũng việc gì hôm nay phải tỏ vẻ như sẵn sàng sẽ chết như thế?”
“Vả lại, đến bây giờ ba vị Diêm Tổ vẫn chưa lộ diện, hiển nhiên tin tức bọn họ đã chết vì giúp Vân Đế chạy trốn là sự thật.”
“Không sai.” Tử Vi Đế cách đó không xa cũng mở miệng nói: “Thời điểm xuất hiện, trong tay Vân Đế cầm Nam Minh Thần Châu. Thứ đang chống đỡ cho hắn, chính là mười tám luồng thần nguyên Nam Minh.”
Bọn họ cùng là đế vương của Nam Vực, cho nên đương nhiên đều biết rõ.
“Rõ ràng sức mạnh trên người Vân Đế lúc này là sức mạnh đến từ thần nguyên Nam Minh. Hơn nữa… chẳng lẽ các ngươi không nhìn thấy, thần nguyên Nam Minh đang không ngừng biến mất hay sao?”
Hết chương 2236.