Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 222 - Chương 223: Lực Lượng Vương Tọa

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_223" class="block_" lang="en">Trang 112# 1

 

 

 

Chương 223: Lực lượng Vương tọa



- Sở Nguyệt Thiền, ngươi có ý gì?

Sự tình đã đến tình trạng này, Phần Mạc Ly dưới tức giận công tâm, ít nhiều gì cũng coi như hoàn toàn thông suốt. Tuy rằng hắn từng gặp mặt Sở Nguyệt Thiền một lần ở nhiều năm trước, nhưng như trước chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra. Chính là hắn hoàn toàn không ngờ, Băng Thiền tiên tử trong truyền thuyết này lại sẽ đột nhiên ra tay với hắn.

Sở Nguyệt Thiền lạnh lùng nói:

- Thân là đại trưởng lão Phần Thiên môn, lại không có lý do gì ta tay công kích một tiểu bối, cực kỳ vô sỉ.

- Hừ!

Mặt mày già nua của Phần Mạc Ly bình ổn:

- Hắn trọng thương nhi tử của môn chủ Phần Thiên môn ta, chỉ bằng một điểm này, hắn chết một vạn lần cũng không đủ! Sở Nguyệt Thiền, chuyện Phần Thiên môn ta, còn chưa tới lượt Băng Vân tiên cung các ngươi đến nhúng tay!

- Ta xác định quản rồi!

Sở Nguyệt Thiền chìa bàn tay như băng ngọc, trong lòng bàn tay, một luồng sáng xanh thẳm như ẩn như hiện.

- Được ~~

Chân mày Phần Mạc Ly trầm xuống:

- Đã sớm nghe nói Băng Thiền tiên tử tuổi còn trẻ, liền đã bước vào cảnh giới nửa bước Vương Huyền, thậm chí vượt qua Dục Tiên cung chủ năm đó, Thương Phong nữ tử, không ai có thể vượt qua, hôm nay, lão phu liền tới lĩnh giáo đệ nhất nhân trong Băng Vân thất tiên một phen!

Đối mặt với Sở Nguyệt Thiền, Phần Mạc Ly có mười phần tự tin. Tuy rằng hai người đều là nửa bước Vương Huyền, nhưng Sở Nguyệt Thiền bước vào nửa bước Vương Huyền thời gian mới được vài năm, mà Phần Mạc Ly đã dừng lại vẻn vẹn ba mươi năm, tuy rằng đời này hắn đều đã không có khả năng đột phá tới Vương Huyền,nhưng trong nửa bước Vương Huyền, hắn tự tin sẽ không thua bất cứ kẻ nào.

- A!!

Phần Mạc Ly hét lớn một tiếng, toàn thân cháy bùng lên ngọn lửa màu tím nồng đậm, hai tay hắn giơ lên cao, mấy huyền viêm màu tím nơi tay ngưng tụ lại thành một viêm dao dài hơn mười trượng, bất ngờ chém về phía Sở Nguyệt Thiền… Huyền viêm màu tím, ở trong nhận thức của tất cả huyền giả Thương Phong đế quốc đó là viêm mạnh nhất từng xuất hiện, ít nhất phải Thiên Huyền hậu kỳ mới có thể phóng xuất ra huyền viêm màu tím, nghe đồn dưới huyền viêm màu tím, huyền giả có huyền lực thấp hơn Địa Huyền cảnh hậu kỳ sẽ bị đốt thành cháy sém trong nháy mắt, ngay cả một chút khả năng kháng cự giãy giụa cũng không có. Tử viêm quét ngang, một hồ nước nhỏ cũng sẽ hoàn toàn bốc hơi khô trong thời gian rất ngắn, vô cùng khủng bố.

Tốc độ viêm đao này của Phần Mạc Ly cũng không nhanh, nhưng Vân Triệt ở phía sau cách Sở Nguyệt Thiền không xa, nếu như nàng tránh ra, lấy độ đáng sợ của huyền viêm màu tím, Vân Triệt có chạy đằng trời, nhưng Sở Nguyệt Thiền chính diện ngăn cản, Phần Mạc Ly có đủ tự tin chỉ sau một chiêu này liền ít nhất khiến cho nàng ăn thiệt nhỏ.

Dưới chân Sở Nguyệt Thiền chưa động, hoàn toàn không có ý tứ tránh đi, mà trên bàn tay lật chuyển, tay không chộp tới viêm đao…

Keng!!

Viêm đao vĩ đại mang theo sóng nhiệt làm cho người ta hít thở không thông đang nhanh chóng rơi xuống giống như bỗng nhiên đụng vào trên một tầng vách chắn vô hình, đột ngột ngừng lại ở đó, tiếp theo, một luồng ánh sáng màu xanh lam xuất hiện ở trên mũi viêm đao, sau đó trong tiếng hàn băng ngưng kết “Rắc rắc rắc” nhanh chóng lan tràn, trong nháy mắt liền bao vây cả viêm đao, khiến huyền viêm màu tím vốn có độ nóng vô cùng, biến thành huyền băng màu lam vô cùng lạnh như băng.

Làm huyền lực hệ băng đạt đến cảnh giới đầy đủ, có thể đóng băng thứ không đơn thuần là thân thể và vật thể, còn có huyền lực đủ loại hình thức!

Rắc!!

Theo tay ngọc của Sở Nguyệt Thiền lay động, tiếng nứt vỡ vang vọng toàn bộ luận kiếm đài truyền đến, viêm đao bị đóng băng nứt vỡ ở giữa không trung, hóa thành vô số mảnh bông tuyết màu lam thật nhỏ, bay ra rất xa.

- Cái… Cái gì!?

Phần Mạc Ly hốt hoảng rút lui hai bước, nhanh chóng đánh tan tầng băng trên tay mình, khuôn mặt kinh hãi và khó có thể tin Mà lúc này, hắn nhìn Sở Nguyệt Thiền ở trước mặt hắn chìa tay ra, một tia sáng màu lam đột nhiên lóe lên ở trong tầm mắt hắn…

Một cột băng dài chừng nửa thước đột nhiên vô căn cứ xuất hiện ở trước người hắn… Không sai, hoàn toàn vô căn cứ xuất hiện, lấy huyền lực tối cao nửa bước Vương Huyền của Phần Mạc Ly, vốn không thể thấy rõ được nó rốt cuộc xuất hiện như thế nào, lại xuất hiện lúc nào, chính là một cột băng nhìn không hề thu hút chút nào này, lại mang theo hàn khí khủng bố khiến cho cả người hắn phát lạnh, tròng mắt hắn còn chưa kịp co rút lại, cột băng màu lam liền dùng tốc độ mà hắn hoàn toàn không cách nào lý giải, đụng vào trước ngực hắn…

Rầm!!

Vị trí trên cơ thể Phần Mạc Ly bị cột băng va chạm vào trong nháy mắt thụt xuống trên phạm vi lớn, phía sau lưng lồi ra khoa trương, một dòng máu tươi kèm theo một tiếng kêu rên cực kỳ thống khổ bắn ra từ trong miệng Phần Mạc Ly, cả người giống như một mũi tên bị bắn ra, bay ra ngoài rất xa, sau khi nện lên nền luận kiếm đài lại lùi ra sau hơn mười trượng, cày mặt nền cứng rắn thành một vệt sâu dài hơn mười trượng.

Toàn trường thoáng chốc hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả Lăng Khôn của Thiên uy kiếm vực vẫn luôn trầm mặc không nói, cũng vào lúc này cuối cùng lần đầu tiên xuất hiện thay đổi sắc mặt. Lăng Nguyệt Phong giống như bị tia chớp bổ trúng, thất thanh nói:

- Không gian áp súc… Đây… Đây là… Lực lượng Vương Huyền!!

Bốn chữ “Lực lượng Vương Huyền” vừa ra, giống như một tiếng sấm sét giữa trời quang vang lên bên tai tất cả mọi người.

- Vương… Vương Huyền? Cái này cái này… Điều này không có khả năng đi?

- Sao lại không có khả năng! Đây là do chính miệng Lăng trang chủ nói ra! Hơn nữa nếu không phải là cảnh giới Vương Huyền chân chính, sao Phần Mạc Ly lại có thể bị một chiêu này của nàng đánh thành dáng vẻ chật vật như vậy.

- Trời của ta, Thương Phong đế quốc chúng ta thế mà lại xuất hiện một Vương tọa, còn là Vương tọa trẻ tuổi như thế. Cho dù năm nay nàng mới bước vào Vương Huyền cảnh, cũng còn sớm hơn Lăng trang chủ… Là người trong mấy trăm năm qua, bước vào Vương Huyền cảnh sớm nhất!

- Từ trước đến nay, Băng Vân tiên cung trừ bỏ Dục Tiên cung chủ trong truyền thuyết, lại xuất hiện một Vương tọa! Còn có nghe đồn thái thượng cung chủ của Băng Vân tiên cung thật ra vẫn luôn ở trong Băng Vân tiên cung, cũng không phải đã qua đời, nếu lời đồn đại này là sự thật, như vậy Băng Vân tiên cung, chẳng phải có ba Vương tọa! Phần Thiên môn và Tiêu tông đều chỉ mới có một Vương tọa thôi!

Tin tức Sở Nguyệt Thiền đã thành Vương tọa khiến mọi người khiếp sợ, đây vốn là Băng Thiền tiên tử cao cao tại thượng, như tiên giáng xuống, lúc này ở trong mắt mọi người không thể nghi ngờ càng trở thành thực tiên cao đến bước trong mây, khiến cho người ta gần như ngưỡng vọng cũng ngưỡng vọng không đến. Ở Thương Phong đế quốc, Vương tọa chính là tồn tại cấp bậc truyền thuyết, càng là tồn tại vô địch, sở dĩ Thương Phong đế quốc chỉ tồn tại tứ đại tông môn, mà không có “Ngũ đại tông môn”, còn có một nguyên nhân rất quan trọng, đó là chỉ có tứ đại tông môn này tồn tại “Vương tọa” chí cao vô thượng (cao đến đỉnh điểm).

Sắc mặt mọi người của Phần Thiên môn và Tiêu tông đều thay đổi, Băng Vân tiên cung lại xuất hiện thêm một Vương tọa, không thể nghi ngờ có ý nghĩa về mặt lực lượng đã bỏ qua bọn họ một mảng lớn. Tông chủ Tiêu tông Tiêu Tuyệt Thiên chậm rãi đứng lên, ngơ ngác nhìn bóng lưng Sở Nguyệt Thiền trong chốc lát, mấp máy môi, lại chậm rãi ngồi về… Hai mươi năm trôi qua, nàng vẫn như trước tiên khí bức người, ngay cả bóng lưng, cũng xinh đẹp giống như huyền ảo, chính là, lúc này ánh sáng của nàng quá mức chói mắt, khiến cho hắn là tông chủ Tiêu tông, cũng chỉ có thể cảm nhận được tự ti mặc cảm thật sâu.

Ở bài vị chiến năm đó hắn lần đầu tiên gặp Sở Nguyệt Thiền, cũng lưu luyến si mê nàng không thôi, nhớ nhung tha thiết, chính là hắn không điên cuồng giống như Lăng Nguyệt Phong, càng không khiến cho mình giống như bụi bặm thấp hèn như Lăng Nguyệt Phong, không tiếc hết lần này đến lần khác đi đến Băng Vân tiên cung, chỉ có thể bất đắc dĩ cuối cùng không có kết quả, nhưng ít ra, hắn vẫn còn cảm thấy bản thân mình đủ xứng đôi với nàng…

Nhưng lúc này, hắn ngay cả dũng khí nhìn thẳng vào mắt nàng cũng không có. Vương tọa trẻ tuổi như vậy… Đừng nói hiện giờ, nhìn chung suốt lịch sử Thương Phong đế quốc, cũng gần như chưa từng xuất hiện. Nàng giống như vật cưng được cưng chiều quá đáng ở trên trời, cho nàng rất nhiều vầng hào quang lộng lẫy chói mắt, dưới vầng hào quang này, hắn thậm chí nghĩ không ra, trong toàn bộ Thương Phong đế quốc có ai có thể có tư cách xứng đôi với nàng…

Ít nhất, hắn tự nhận bản thân hắn tông chủ Tiêu tông này không có tư cách.

Mấy trăm năm qua, tứ đại tông môn từng xuất hiện rất nhiều nửa bước Vương Huyền, nhưng trong các cường giả tối cao đạt tới nửa bước Vương Huyền này, có thể cuối cùng tiến vào Vương Huyền cảnh trong mười không có một, Phần Mạc Ly lưu lại ở nửa bước Vương Huyền hơn ba mươi năm, cũng không thể không nhận mệnh cuộc đời mình đều khó có khả năng gọi là Vương tọa chân chính. Nửa bước Vương Huyền và Vương Huyền cảnh chân chính tuy chỉ cách xa nửa bước, nhưng nửa bước này, lại giống như nửa bước vắt ngang giữa trời và đất, hơn kém về cường độ, giống như một trời một vực.

Một nửa bước Vương Huyền ở trước mặt Vương Huyền cảnh chân chính, liền không khác gì một tiểu hài tử nhỏ yếu, vốn không hề có lực uy hiếp đáng nói. Phần Mạc Ly chủ động ra tay với Sở Nguyệt Thiền, hoàn toàn là tự rước lấy nhục

Trong chỗ ngồi của Phần Thiên môn, Phần Tuyệt Thành bay nhanh ra, ôm lấy Phần Mạc Ly không biết bị thương nặng đến hôn mê hay là tức đến ngất đi, nhanh chóng kiểm tra thương thế, sau đó nhìn về phía Lăng Nguyệt Phong, vội vàng thi lễ, nói:

- Lăng trang chủ, Lăng trưởng lão, xá đệ bị trọng thương, Phần Mạc Ly trưởng lão dưới nóng lòng mới làm ra hành động kích động như vậy, kính xin Lăng trang chủ và Lăng trưởng lão nể tình không tạo thành hậu quả gì, lại được Băng Thiền tiền bối ra tay giáo huấn mà khoan hồng độ lượng, tha thứ cho Phần Mạc Ly trưởng lão. Sau bài vị chiến, vãn bối nhất định cùng Phần Mạc Ly trưởng bối đặc biệt bồi tội với Lăng trang chủ và Lăng trưởng lão.

- Hừ!

Trên mặt Lăng Nguyệt Phong hiện vẻ giận dữ:

- Phần Mạc Ly thân là đại trưởng lão tông môn đức cao vọng trọng, lại cậy già lên mặt, không biết nặng nhẹ, coi thường quy tắc bài vị chiến không nói, còn muốn ác ý ra tya trọng thương đệ tử dự thi giành được thắng lợi, dựa theo quy tắc bài vị chiến, chẳng những Phần Mạc Ly phải bị trục xuất, toàn bộ Phần Thiên môn đều phải bị tước đoạt tư cách dự thi!

Nói tới đây, giọng điệu Lăng Nguyệt Phong lại thả lỏng:

- Nhưng niệm tình Phần Mạc Ly vì nóng vội kích động, lại được Băng Thiền tiên tử giáo huấn, coi như nhận được trừng phạt, việc này cứ bỏ qua như vậy, tư cách tham gia “Thiên trì bí cảnh” sau bài vị chiến, cũng tạm giữ lại, nhưng nếu dám tái phạm, chẳng những tư cách thăm dò thiên trì bí cảnh sẽ bị tước đoạt, sợ rằng tư cách tham gia bài vị chiến kỳ tiếp theo của Phần Thiên môn các ngươi cũng phải mất đi, tự giải quyết cho tốt đi.

Phần Thiên môn dù sao cũng không giống với các tông môn khác, Lăng Nguyệt Phong cũng không nguyện ý đắc tội, cho nên tuy rằng nói vô cùng nghiêm khắc, nhưng trên thực tế cũng làm ra nhượng bộ rất lớn, coi như cho Phần Thiên môn đủ mặt mũi. Phần Tuyệt Thành thở một hơi dài nhẹ nhõm, làm một lễ vãn bối với Lăng Nguyệt Phong, mang theo Phần Mạc Ly rời khỏi luận kiếm đài.

Mọi ánh mắt, một lần nữa toàn bộ dồn lên trên người Sở Nguyệt Thiền. Vân Triệt chậm rãi tiến lên, mỉm cười nói:

- Băng Thiền tiên tử, cám ơn ngươi cứu…

Lời Vân Triệt còn chưa nói hết, trước mắt hắn bỗng lóe lên băng linh, bóng hình xinh đẹp mà lạnh như băng kia đã biến mất trên luận kiếm đài, về chỗ ngồi của bản thân.

Vân Triệt im lặng cười, ý vị trong nụ cười đó, chỉ có chính hắn mới có thể biết.

- Sở Nguyệt Thiền này, đúng là không đơn giản, mới còn trẻ như vậy, đã là Vương tọa, cũng khó trách năm đó làm cho chàng mất hồn mất vía.

Hiên Viên Ngọc Phượng liếc mắt nhìn Lăng Nguyệt Phong ở bên người nói.

Lăng Nguyệt Phong mỉm cười, nói:

- Lời này của phu nhân sai rồi, năm đó ta si mê, cũng không phải là thiên phú của nàng ấy, mà là dung nhan của nàng ấy, không nghĩ tới nàng ấy chẳng những là sắc nước hương trời, ngay cả thiên phú cũng tuyệt thế như vậy, thật sự làm cho người ta kinh thán.

Thấy hắn cười cực kỳ thản nhiên, Hiên Viên Ngọc Phượng cũng nhất thời yên tâm, nhẹ nhàng dựa nửa người vào trên người Lăng Nguyệt Phong.

Bát vị chiến trận thứ hai: Thiên Kiếm sơn trang Lăng Kiệt –– đối chiến –– Thiên Kiếm sơn trang Lăng Phi Vũ.

Hai người đều thuộc Thiên Kiếm sơn trang, nhưng một là Linh Huyền cảnh cấp sáu, một Linh Huyền cảnh cấp chín, nhìn thế nào, đều là một trận không cần so tài, liền biết kết quả đối chiến.

Lăng Kiệt lên đài trước tiên, hai tay khoanh trước ngực, khóe miệng khẽ nhếch, dáng vẻ không sợ trời không sợ đất. Qua một hồi lâu, Lăng Phi Vũ mới nhảy lên luận kiếm đài, đứng ở trước mặt Lăng Kiệt, nhưng sắc mặt của hắn ít nhiều gì hơi rối rắm.

- Hai người các ngươi trong ngày thường đã từng tỉ thí nhiều lần, lần này, xác định còn muốn so tài một lần nữa sao?

Lăng Vô Cấu đứng ngoài vách chắn huyền lực, mặt không biểu cảm hỏi. Hắn thân là trưởng bối, thực lực của hai đệ tử trẻ tuổi đáng chú ý này ở trong trang là cái gì, hắn đương nhiên biết cực kỳ rõ ràng.

Nghe hắn hỏi như vậy, người ở dưới đài liền hoàn toàn rõ ràng, thực lực của hai người kia chênh lệch tất nhiên rất lớn, trong ngày thường luận bàn đều là một phía bị bên kia hoàn toàn áp chế, cho dù so tài một lần nữa cũng không thể có kết quả thứ hai, chỉ biết lãng phí thời gian.

Nghe được lời của Lăng Vô Cấu, Lăng Kiệt cũng không có phản ứng gì quá lớn, khóe miệng Lăng Phi Vũ lại giật giật, trong ánh mắt xuất hiện giãy giụa ngắn ngủi, sau đó cuối cùng thở phào một hơi, nói:

- Thôi, ta nhận thua.

Xôn xao ––

Mọi người ở dưới đài nhất thời ào ào mở to hai mắt…

Người chủ động nhận thua lại không phải Lăng Kiệt chỉ có Linh Huyền cảnh cấp sáu…

Mà là Lăng Phi Vũ Linh Huyền cảnh cấp chín, một đường thế như chẻ tre tiến vào bát vị chiến!!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment