Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 243 - Chương 244: Đốt! Máu Phượng Hoàng!

. ._122__2" class="block_" lang="en">Trang 122# 2

 

 

 

Chương 244: Đốt! Máu phượng hoàng!



Một “Thiên Lang trảm” kinh thiên động địa tuy rằng chỉ đủ để tạo thành bị thương không quá nặng cho Hạ Khuynh Nguyệt, nhưng đã đánh tan trạng thái băng khu ngọc cốt của nàng. Trong khoảng thời gian ngắn Băng Vân quyết cũng không thể tăng lên đến cảnh giới tầng thứ bảy nữa. Mà một kích này cũng không khiến Vân Triệt gần tới cực hạn, khi hơi thở của Hạ Khuynh Nguyệt còn chưa ổn định, Vân Triệt đã một lần nữa vọt lên, một chiêu Phượng hoàng phá từ ngoài vài chục trượng bay vọt tới.

Sở Nguyệt Ly chợt đứng lên, nói với Hạ Khuynh Nguyệt ở phía trước mình

- Khuynh Nguyệt, đừng nương tay nữa, lập tức khai triển lĩnh vực đánh bại hắn! Người kia, bất cứ lúc nào cũng có khả năng chế tạo ra đủ loại ngoài ý muốn!

Đối với trận đối chiến này, Sở Nguyệt Ly vốn không hề có bất cứ lo lắng nào, một chút cũng đều không có. Tổng hợp lại thực lực của hai người đúng là có chênh lệch rất lớn, cả quá trình, Hạ Khuynh Nguyệt cũng nhất định bảo trì tư thái nghiền ép, nhưng theo hai người tiến hành giao thủ, khí tức của Hạ Khuynh Nguyệt càng ngày càng yếu, mà Vân Triệt lần lượt bị đánh bại chẳng những không bị thương nặng, ngược lại về khí thế không hề giảm xuống chút nào, hiện giờ lại như kỳ tích thoát khỏi một kích vốn quyết định được kết cục thắng lợi của Hạ Khuynh Nguyệt, điều này khiến cho Sở Nguyệt Ly không cách nào không run sợ trong lòng.

Thắng bại của một trận chiến này, cũng không phải quan trọng như vậy đối với Hạ Khuynh Nguyệt, nhưng đối với Băng Vân tiên cung lại vô cùng quan trọng, bởi vì thắng, liền phá vỡ lịch sử, lần đầu tiên đẩy Băng Vân tiên cung lên cao nhất ở Thương Phong đế quốc. Đã đánh bại được Lăng Vân, đi tới một bước này, Hạ Khuynh Nguyệt liền tuyệt đối không thể bại.

Băng hoàng quỳnh hoa lăng vung lên, đỡ toàn bộ Phượng hoàng phá của Vân Triệt, trong quá trình ngăn cản, Hạ Khuynh Nguyệt cũng cảm giác được lực lượng của Vân Triệt rõ ràng có giảm xuống… Một đòn Thiên Lang trảm này, đúng là khiến Vân Triệt tiêu hao trên phạm vi lớn, hơn nữa dưới trạng thái Phần tâm liên tục duy trì, hiện giờ gánh vác trên huyền mạch và trên thân thể của Vân Triệt đã vô cùng nặng nề, hoàn toàn đang cắn răng mạnh mẽ chống đỡ, nhưng khoảng cách tới điểm cực hạn của sụp đổ, cũng càng ngày càng gần.

Vân Triệt bước nhanh về phía Hạ Khuynh Nguyệt, vẫn chưa tới gần, trước mắt hắn bỗng lóe lên ánh sáng màu lam, thế giới chung quanh, trong nháy mắt biến thành màu lam đậm.

Một cảm giác vô cùng lạnh như băng từ bốn phương tám hướng chợt đánh úp lại, khiến bước chân của Vân Triệt bỗng chốc khựng lại.

- Lĩnh vực! Lại là lĩnh vực ngày hôm qua!

- Lại là lĩnh vực… Đây quả thật giống như làm bừa! Đừng nói tuổi trẻ, chính là phóng tầm mắt toàn bộ Thương Phong đế quốc, người có thể sử dụng lĩnh vực cũng không cao hơn hai bàn tay!

- Thật sự không nghĩ tới, Vân Triệt thậm chí có thực lực khủng bố như vậy, cảm giác hắn một chút cũng không yếu kém hơn Lăng Vân hôm qua! Ít nhất hắn đánh Hạ Khuynh Nguyệt bị thương… Nhưng đáng tiếc, cho dù hắn cường đại hơn gấp bội nữa, đối mặt với lĩnh vực, cũng vốn không có khả năng có năng lực phản kháng

- Haizzz, chúng ta thật sự đã già. Vốn tưởng rằng Lăng Vân đã là người trẻ tuổi có khả năng đạt tới cực hạn nhất, không nghĩ tới, người thiếu niên mới Chân Huyền cảnh này, rung động mà hắn mang đến cho ta, còn có khí tức mới bộc phát vừa rồi, hoàn toàn không thua Lăng Vân. Nếu hắn đến độ tuổi này của Lăng Vân, tất nhiên còn vượt ra xa hơn. Mà nữ hài tên là Hạ Khuynh Nguyệt này… Hoàn toàn đảo điên nhận thức của ta.

- Vân Triệt đến một bước này, đã đủ để danh chấn thiên hạ, khiến người đời khiếp sợ. Chỉ tiếc, trên thế giới này trừ hắn ra, còn có một Hạ Khuynh Nguyệt. Nàng phóng thích lĩnh vực vượt qua phép tắc, dưới Thiên Huyền, vốn không có khả năng chống cự.

Gió lạnh nổi lên bốn phía, trên không bay đầy bông tuyết đầy trời, dưới mặt đất đã nhanh chóng trùm lên một tầng sương lạnh, trên người Vân Triệt, một tầng băng thật dày theo âm thanh “Rắc rắc” nhanh chóng ngưng kết, rất nhanh liền bao trùm nửa người của hắn.

Băng Vân lĩnh vực này so ra còn nhỏ hơn ngày hôm qua một ít, dù sao lúc trước Hạ Khuynh Nguyệt vận dụng tầng thứ bảy của Băng Vân quyết, lại bị Vân Triệt đánh một Thiên Lang trảm, tiêu hao cực lớn. Trong nháy mắt khi Băng Vân lĩnh vực mở ra, Vân Triệt liền cảm giác giống như có vô số cương châm đâm vào toàn thân, thân hình, tứ chi đều dưới lạnh vô cùng cấp tốc chết lặng, đừng nói tiến lên, ngay cả di chuyển bước chân cũng vô cùng gian nan.

Giờ phút hắn hắn chân chính rõ ràng vì sao hôm qua Lăng Vân ở dưới Băng Vân lĩnh vực lại bỗng chốc trở nên không kháng cự được chút nào, sau khi lĩnh vực được đánh ra, ngay cả giãy giụa cuối cùng đều không có liền trực tiếp nhận thua. Lực lượng lĩnh vực này, trong đối chiến giữa trên cảnh giới Thiên Huyền thường xuyên xuất hiện, nhưng vốn không nên xuất hiện ở trình độ cấp giữa hắn và Hạ Khuynh Nguyệt, một khi xuất hiện, áp chế của loại này, dùng hoàn toàn nghiền ép cũng không đủ để hình dung.

Hàn khí điên cuồng xâm nhập vào cơ thể, toàn thân chết lặng đến ngay cả tri giác đều cấp tốc trôi đi, Vân Triệt hít mạnh một hơi, muốn dấy lên Phượng hoàng viêm, nhưng ngọn lửa trên người còn chưa kịp thiêu đốt, cũng đã bị băng hàn khủng bố dập tắt từ gốc.

Tương phản với Vân Triệt, trong vòng Băng Vân lĩnh vực, chính là hoàn cảnh có lợi nhất cho Hạ Khuynh Nguyệt, ở trong này, tất cả công kích của nàng đều biến thành lớn nhất. Có thể nói không hề khoa trương, nếu không thể hóa giải Băng Vân lĩnh vực, như vậy, trong vòng lĩnh vực, Hạ Khuynh Nguyệt chính là chúa tể, nắm giữ thắng bại trong trận giao chiến này, như nàng nguyện ý, có thể thoải mái chi phối sinh tử của Vân Triệt.

Băng Vân lĩnh vực mở ra, thân thể của Hạ Khuynh Nguyệt cũng khẽ lắc lư, dừng lại tại chỗ một lát, sau đó mới chậm rãi ổn định hơi thở, nhìn Vân Triệt đứng tại chỗ, gắt gao cắn răng, lại thật lâu không có cách nào tiến về phía trước một bước, nàng cầm Băng hoàng quỳnh hoa lăng lên, chậm rãi đến trước người hắn, trong miệng phát ra một âm thanh vô cùng nhẹ:

- Xin lỗi…

Âm thanh vừa dứt, Băng hoàng quỳnh hoa lăng nhẹ nhàng bay lên, đánh về phía bả vai Vân Triệt.

Ngay khi Băng hoàng quỳnh hoa lăng sắp chạm đến Vân Triệt, trên trán Vân Triệt, ấn ký phượng hoàng vẫn ẩn giấu bỗng nhiên hiện ra, phóng xuất ra tia sáng màu vàng mãnh liệt đến chói mắt…

Biến hóa bất ngờ này, khiến động tác của Hạ Khuynh Nguyệt khựng lại, theo bản năng thu hồi Băng hoàng quỳnh hoa lăng, mà trong nháy mắt tiếp theo, chỗ ấn ký phượng hoàng chớp động ánh sáng màu vàng, đã trào ra ba ánh lửa màu vàng kim…

Đó là ba giọt máu phượng hoàng bị Vân Triệt phóng xuất ra ngoài cơ thể.

Nhìn ba giọt máu màu vàng, Vân Triệt cắn chặt răng, trong cổ họng phát ra âm thanh vô cùng trầm thấp:

- Máu phượng hoàng… Mặc sức thiêu đốt đi… Cho ta!!

Phượng hoàng viêm bình thường hắn đốt cháy lên, lấy máu phượng hoàng làm chủ.

Còn lần này, hắn thế mà lại bức máu phượng hoàng ra, trực tiếp thiêu đốt ba giọt máu phượng hoàng này!

Hắn rất rõ ràng hậu quả nếu làm như vậy, sau khi đốt hết thần lực của ba giọt máu phượng hoàng, khôi phục lại không biết phải mất thời gian bao lâu. Mà trước khi thần lực phượng hoàng của chúng khôi phục lại, hắn có khả năng thiêu đốt chỉ có thể là huyền hỏa bình thường, mà không cách nào dùng Phượng hoàng viêm nữa, nhưng mà, đây là phương pháp duy nhất mà hắn có khả năng nghĩ đến, khả năng duy nhất phá giải Băng Vân lĩnh vực.

Ba giọt máu phượng hoàng vừa ra, một uy áp vô cùng khổng lồ bao phủ toàn bộ luận kiếm đài, ngay cả những cường giả đỉnh phong Thiên Huyền, thậm chí Vương Huyền cảnh, đều cảm nhận được cảm giác áp bách nặng nề… Mặc dù chỉ là ba giọt máu, nhưng dù sao cũng ẩn chứa thần lực chân chính, là uy áp đến từ thần thú phượng hoàng. Hạ Khuynh Nguyệt ở gần nhất cảm nhận được áp bách cũng nặng nề nhất, đồng thời, nàng càng cảm thấy được một nguy cơ đủ để trí mạng, nguy cơ này khiến cho nàng không chút nghĩ ngợi, lấy tốc độ nhanh nhất lui về phía sau.

Vù ầm!!

Trong tiếng gầm của Vân Triệt, ba giọt máu phượng hoàng đồng thời bốc cháy lên, từ ba điểm đom đóm nhỏ bé, chỉ trong nháy mắt, liền bành trướng đến lửa lớn khắp trời cao tới vài chục trượng. Băng Vân lĩnh vực lạnh thấu xương, nhưng làm sao có thể ngăn cản được máu thần thú kịch liệt thiêu đốt.

Cho dù là hỏa diễm gì, bốc cháy lên đều cần môi giới. Môi giới để Vân Triệt thiêu đốt lên Phượng hoàng viêm là huyền lực, mà môi giới để thần lực của máu phượng hoàng phóng thích ra thiêu đốt… Đó là Băng Vân lĩnh vực này!

Thuộc tính của Băng Vân lĩnh vực là băng hàn, có thể nói là thứ không có khả năng thiêu đốt nhất trên thế giới. Nhưng dưới thần lực của máu phượng hoàng, lại giống như dầu hỏa tinh thuần nhất lấy tốc độ vô cùng kinh người thiêu đốt lên, lan tràn, không đợi mọi người kịp phản ứng từ trong kinh ngạc vào khoảnh khắc hỏa diễm xuất hiện, hỏa diễm đỏ bừng đã tràn ngập mỗi một góc của Băng Vân lĩnh vực, đốt cháy lĩnh vực màu xanh lam thành hỏa diễm luyện ngục màu đỏ thẫm.

Hỏa diễm này mặc dù không chạm đến người xem ở chung quanh, nhưng độ nóng của sóng khí quá mức nóng rực vẫn lan đến gần bọn họ, khiến cho bọn họ đột nhiên hít thở không thông, toàn thân khô nóng giống như muốn bốc cháy lên, mà sau đó, quần áo trên người, tóc của bọn họ đột nhiên thiêu cháy, khiến trong bọn họ hoàn toàn lộn xộn trong một mảnh kinh hô, nhanh chóng trốn đi, cho đến khi mười mấy cường giả của Thiên Kiếm sơn trang nhảy ra, chắn ở phía trước, mới cuối cùng giảm bớt cục diện.

- Đây… Đây… Đây là xảy ra chuyện gì…

Sở Nguyệt Ly đứng dậy, trong đôi mắt đẹp tràn đầy kinh hãi thật sâu.

- Chẳng lẽ… Chẳng lẽ lĩnh vực này bị… Lửa của Vân Triệt phá vỡ?

- Dùng lửa… Đốt rụi Băng Vân lĩnh vực? Điều này sao có thể…

Theo hỏa diễm lan tràn, Băng Vân lĩnh vực biến mất… Ngay cả một tia lam quang và băng hàn cuối cùng, cũng bị ngọn lửa cắn nuốt hoàn toàn. Mà đốt cháy hết Băng Vân lĩnh vực, Phượng hoàng viêm mất đi môi giới thiêu đốt cũng theo đó mà tắt… Chẳng những thế, ba giọt máu phượng hoàng lơ lửng ở phía trước Vân Triệt, cũng đã mất đi màu vàng vốn có, trở nên ảm đạm đục ngầu, giống như chất lỏng của huyền thú thông thường.

Phịch phịch…

Vân Triệt quỳ một gối xuống trên mặt đất, mồ hôi toàn thân như mưa, trong miệng kịch liệt thở dốc. Khống chế ba giọt máu phượng hoàng này thiêu đốt, gần như đã tiêu hao hết tất cả lực lượng còn dư lại. Ba giọt máu phượng hoàng cũng vào lúc này tự động bay về ấn ký hỏa diễm trên trán Vân Triệt, trở lại trong huyết mạch của hắn, cũng rơi vào yên ắng thời gian dài.

Ít nhất trong ba tháng tiếp theo, Vân Triệt đều khó có thể thiêu đốt lên Phượng hoàng viêm.

Đồng thời, cũng vô cùng có khả năng khiến máu phượng hoàng bại lộ… Những người khác có lẽ không phát hiện được, nhưng ở đây, còn có một Lăng Khôn!

Người đáng sợ đến từ thánh địa này, biết rõ đồ nọ kia ở cấp độ kia, vốn không phải cường giả của Thương Phong đại lục có thể đánh đồng.

Giá lớn như vậy, hắn biết rõ. Nhưng tuyệt đối không hối hận.

Băng Vân lĩnh vực biến mất, hoàn toàn biến mất…

Toàn bộ luận kiếm đài, hoàn toàn tĩnh lặng giống như quỷ ngục, chỉ có thể nghe thấy từng trận hít khí lạnh và yết hầu giật giật. Tất cả mọi người đã đứng lên, ngơ ngác nhìn hai người trên đài, khiếp sợ cực độ, viết rõ ràng trên ngũ quan vặn vẹo của bọn họ.

- Máu phượng hoàng?

Chân mày Lăng Khôn buông xuống, trong miệng phát ra một tiếng than nhẹ, trên mặt thoáng qua thần sắc kinh ngạc:

- Máu phượng hoàng, không phải đã tuyệt tích từ trước kia rất lâu rồi sao, hiện giờ huyết mạch phượng hoàng của Phượng hoàng thần tông, đều từ tổ tiên truyền thừa xuống… Máu phượng hoàng của hắn có thể tách ra từ huyết mạch, chứng minh đó là máu phượng hoàng vô cùng tinh thuần.

- Phượng hoàng viêm kỹ hắn sử dụng, cũng hoàn toàn không giống với Phượng hoàng thần tông.

- Hừ! Thật có ý tứ, không biết sau khi Phượng hoàng thần tông biết được tin tức này, sẽ có phản ứng gì.

Ánh mắt Lăng Khôn lạnh nhạt nhìn lướt qua toàn trường, khẽ cười lạnh

- Nhiều người như vậy ở đây, luôn sẽ có người tiết lộ mấy tin tức này cho Phượng hoàng thần tông… Tư chất của thiếu niên này không tầm thường, cho dù đến Thiên uy kiếm vực cũng miễn miễn cưỡng cưỡng có tư cách lót đáy, còn dường như có điều kỳ ngộ, nhưng đáng tiếc, mũi nhọn lộ hết, không biết thu giấu, nhất định đoản mệnh, chỉ sợ không sống đến một ngày gia nhập Thiên uy kiếm vực ta.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment