.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_245" class="block_" lang="en">Trang 123# 1
Chương 245: Một chiêu cuối cùng
Sở Nguyệt Ly trừ bỏ khiếp sợ, đã vốn không cách nào nói ra lời gì. Nàng kinh hãi trong lòng, còn xa hơn những người khác nhiều, bởi vì nàng rõ ràng nhất Vân Triệt vào một năm rưỡi trước ở trạng thái như thế nào. Nói thẳng ra, Vân Triệt khi đó, ở trong mắt nàng chẳng qua chỉ là một đống bùn nhão không xây nổi tường, nếu không phải bản thân Hạ Khuynh Nguyệt kiên trì muốn gả cho hắn, nàng đều khó có khả năng đưa mắt liếc nhìn hắn một lần.
Mà Hạ Khuynh Nguyệt, thiên phú, năng lực lĩnh ngộ cùng với tâm tình của con bé, là nàng đời này ít thấy, con bé có thể coi nhẹ hạn chế huyền lực tu luyện huyền công, thậm chí có thể chất mở ra lĩnh vực, khiến cung chủ Lâm Dục Tiên kinh thán không thôi. Nàng thu Hạ Khuynh Nguyệt làm đệ tử từ khi con bé mười hai tuổi, dạy con bé Băng Vân quyết, cũng vào trong mấy năm đó dùng Thiên Huyền lực của mình tự mình tôi luyện thân thể vì con bé, trong khoảng thời gian ở Băng Vân tiên cung, vô số thiên tài địa bảo Băng Vân tiên cung tích lũy ngàn năm, toàn bộ không hề bủn xỉn dùng hết lên trên thân thể con bé. Đồng thời, sư phụ của Hạ Khuynh Nguyệt không chỉ có một mình nàng, hai người mạnh nhất của Băng Vân tiên cung –– Sở Nguyệt Thiền và Lâm Dục Tiên đều giống như nàng trút hết lượng lớn tâm huyết lên người con bé, Sở Nguyệt Thiền vì để Băng Vân lực của con bé đạt tới tinh khiết tới sạch sẽ, không tiếc mạo hiểm nguy hiểm vĩ đại đi thu hoạch ba viên huyền đan Thiên Huyền thú hệ băng…
Nhìn chung trong lịch sử Băng Vân tiên cung, chưa từng bỏ vốn vào trên người đệ tử nào nhiều như vậy.
Vậy mới có Hạ Khuynh Nguyệt hiện giờ.
Mà bây giờ, nàng lại trơ mắt nhìn thiếu niên vốn chỉ có thể được gọi là phế vật, đánh tan Băng Vân lĩnh vực của Hạ Khuynh Nguyệt!
Hạ Khuynh Nguyệt có thể sử dụng lĩnh vực, phá vỡ nhận thức của mọi người, mà Vân Triệt lại phá hủy được lĩnh vực này, cũng chỉ có thể dùng kỳ tích không thể tưởng tượng nổi để hình dung.
Vân Triệt lấy máu phượng hoàng hủy diệt lĩnh vực xong lực lượng đã gần đến khô kiệt, trạng thái của Hạ Khuynh Nguyệt cũng không tốt hơn hắn bao nhiêu. Lấy huyền lực Địa Huyền cảnh phát động lĩnh vực, tiêu hao không thể nghi ngờ là cực kỳ vĩ đại. Lĩnh vực mở ra, tiêu hao huyền lực vượt qua bảy phần của Hạ Khuynh Nguyệt, sau mấy hơi ngắn ngủi liên tục, lại tiêu hao hết ngoài sáu thành lực lượng còn dư lại của nàng, hơn nữa hao tổn đủ loại lúc trước, nàng hiện giờ, lực lượng còn thừa lại ngay cả nửa thành ở trạng thái bình thường cũng chưa tới. Đồng thời, lĩnh vực tan vỡ, cũng khiến cho nàng nhận lấy phản phệ nhất định, huyền mạch xuất hiện bị thương không nhẹ, khống chế huyền lực đã bắt đầu trở nên khó khăn.
Gò má Hạ Khuynh Nguyệt vốn trắng như tuyết, hiện giờ càng trắng tới cực điểm, ngay cả một tia huyết sắc đều nhìn không thấy. Nhưng ít ra, nàng nhìn qua còn muốn tốt hơn Vân Triệt ngay cả đứng cũng đứng không vững nhiều.
Hai người đối diện cách nhau khoảng cách không đến mười trượng, trong đôi mắt tỉnh táo của Vân Triệt không ngừng thoáng qua thống khổ và khó khăn, mà hai tròng mắt của Hạ Khuynh Nguyệt, lại rung chuyển kịch liệt. Giống như còn không phản ứng kịp từ trong khiếp sợ mới vừa rồi.
- Ặc…
Mang theo tiếng rên nhẹ trong thống khổ, Vân Triệt chống Long khuyết, chậm chạp đứng lên, hắn khẽ cắn răng, nhìn Hạ Khuynh Nguyệt ở trước mắt, cúi đầu nói:
- Nàng lại… Không bị hỏa diễm vừa rồi tổn thương đến… Cũng tốt, hỏa diễm vừa rồi, ngay cả ta cũng không thể khống chế hoàn toàn, nếu như nàng bị cuốn vào, nói không chừng… Sẽ làm nàng trọng thương… Nếu như… Quần áo bị cháy hỏng… Ha, ta cũng không muốn lão bà của ta, bị những người khác nhìn thấy…
Vân Triệt nói đứt quãng, mỗi một chữ nói ra, đều phải kèm theo há to mồm thở dốc.
Hạ Khuynh Nguyệt: “…”
Hai tay cầm chặt lấy trên Long khuyết, nhưng không rút Long khuyết từ trên mặt đất lên, giống như không đủ khí lực. Vân Triệt nhắm hai mắt lại, sau khi thở dốc kịch liệt một trận, hơi thở, và giọng nói bỗng nhiên dần dần bình tĩnh trở lại:
- Lực lượng còn thừa lại của ta, chỉ đủ để cho ta chém ra một kiếm… Nếu một kiếm này, nàng tiếp được, vậy ý nghĩa nàng thắng ta… Chỉ có điều…. Chỉ có điều, ta tuyệt đối… Tuyệt đối sẽ không bại bởi nàng… Cho nên một kiếm này, nàng cho dù như thế nào, đều khó có khả năng tiếp được!!
Rầm!!
Long khuyết được rút từ mặt đất lên, sức nặng hơn tám ngàn cân, khiến hai tay Vân Triệt cầm lấy nó khẽ run:
- Chuẩn bị đón kiếm… Khuynh Nguyệt, nhớ lấy vinh quang của sư môn nàng, cũng nhớ tới lời nói lúc trước ta đã nói với nàng, dùng hết toàn lực của nàng cho ta! Bằng không, nàng chính là có lỗi với sư môn, có lỗi với ta, cũng có lỗi với bản thân nàng!
Hạ Khuynh Nguyệt: “…”
Thiếu niên cùng tuổi trước mắt mình nhìn qua dường như thật xa lạ, bởi vì so với khi đó huyền mạch tàn phế, Vân Triệt trước mắt, cùng với Tiêu Triệt khi trước hoàn toàn là người của hai thế giới. Nhưng ở trong mắt Hạ Khuynh Nguyệt, thiếu niên có số mệnh long trời lở đất ngược lại vô cùng hết sức quen thuộc, ánh mắt, giọng điệu khi nói chuyện, ngạo khí khắc ở trong lòng hắn… Nhất là quật cường mười vạn con trâu đều khó có khả năng kéo về, đều giống với Tiêu Triệt sớm chiều ở chung trong vài ngày ngắn ngủi kia như đúc.
Hạ Khuynh Nguyệt không nói gì, băng linh vốn trôi đi chung quanh thân thể lại khẽ động, phía sau nàng, một đóa băng liên vĩ đại thong thả nở rộ, Băng hoàng quỳnh hoa lăng lơ lửng ở phía trước, cũng bày ra hình dang chữ “S” quỷ dị. Khí tức nguy hiểm cực độ, theo mỗi một phân một tấc trên Băng hoàng quỳnh hoa lăng phóng thích lan tràn, gây cho Vân Triệt uy áp cực kỳ nặng nề.
- Đây là… Chiêu mở đầu của “Băng Vân cực kỹ –– tàn nguyệt phú”, Hạ sư muội hiện giờ khí tức mong manh, còn có thể dùng ra một chiêu này sao?
Nhìn dáng vẻ Hạ Khuynh Nguyệt, Thủy Vô Song lo lắng nói.
- Miễn cưỡng có thể. Xem ra, Khuynh Nguyệt cũng chuẩn bị dốc hết toàn lực. Một chiêu này, là Vân Triệt vốn không có khả năng tiếp nhận.
Sở Nguyệt Ly lên tiếng nói. Chỉ có điều khi nói ra câu nói này, nàng ít nhiều gì đã có phần tự tin không đủ. Tuy rằng Vân Triệt hiện giờ nhìn giống như ngay cả đứng lên cũng đứng không vững, nhưng đủ loại biểu hiện lúc trước của hắn, nhất là hỏa diễm đã đốt hết cả Băng Vân lĩnh vực, khiến cho nàng không dám có chút coi khinh thiếu niên mới nhìn qua vốn không hề có lực uy hiếp này nữa.
Nàng đã không dám bàn luận tiếp theo hắn sẽ làm ra chuyện kinh thiên động địa gì.
Long khuyết được Vân Triệt chậm rãi nâng lên đỉnh đầu, năm mươi bốn huyền quan huyền mạch Tà thần cấp tốc khuếch trương, điên cuồng ngưng tụ tất cả huyền lực còn sót lại toàn thân… Bỗng nhiên, hắn hét lớn một tiếng, mặt đất dưới chân văng tung tóe, cả người vừa nhảy lên, trọng kiếm vung ra khoảng không, nặng nề chém xuống…
- Bá Vương nộ!!
Uy thế của một kiếm này, còn kém hơn ban đầu rất nhiều cực kỳ nhiều, nhưng như trước vẫn rất kinh người. Hạ Khuynh Nguyệt giống vậy phi thân lên, băng linh toàn thân chớp động lên ánh sáng náo loạn, Băng hoàng quỳnh hoa lăng biến mềm thành cứng, biến thành một vầng trăng tàn màu trắng như tuyết, dưới Băng Vân lực trút xuống, hung hăng chạm vào Long khuyết kiếm ở giữa không trung.
Một tiếng vang nặng nề, chỗ Long khuyết kiếm và Băng hoàng quỳnh hoa lăng chạm vào nhau, một vòng lớn không gian gợn sóng bị đẩy ra xa xa, hơi thở vô cùng lạnh như băng bao phủ hoàn toàn lấy Vân Triệt, lực lượng cực lớn đến từ Băng hoàng quỳnh hoa lăng cứng rắn đánh sâu vào Long khuyết thành hình dáng trăng lưỡi liềm.
Đôi mắt Vân Triệt bỗng nhiên trừng lớn, trong va chạm đó hai tay của hắn trở nên gần như hoàn toàn chết lặng trong nháy mắt, hắn liều chết cắn răng, trút toàn bộ tất cả lực lượng toàn thân vào trong Long khuyết, nhưng lực lượng còn lại của hắn, còn kém một kích toàn lực của Hạ Khuynh Nguyệt quá xa, lực lượng Bá Vương nộ bị đỡ được hoàn toàn, ngay cả lực phản chấn đều bị cấp tốc cắn nuốt, một luồng lạnh như băng đủ để cho hắn tan tác hoàn toàn đập vào mặt.
Quả nhiên vẫn phải đến một bước này sao…
Cục diện như thế, Vân Triệt một chút cũng không ngoài ý muốn, dù sao, hắn nhìn rõ trạng thái của bản thân bây giờ hơn bất kỳ ai. Cảm nhận được lực lượng của mình hoàn toàn bị áp chế, hắn cứng rắn đề khí, trong miệng phát ra tiếng rít gào giống như dã thú… Huyền mạch và thân thể của ta… Nhất định phải chống đỡ được!
- Cảnh quan thứ ba của Tà thần… Luyện ngục!!
Theo một tiếng than nhẹ từ trong lòng Vân Triệt, cảnh quan thứ ba của huyền mạch Tà thần… Luyện ngục, lần đầu tiên mở ra.
Trong nháy mắt khi “Luyện ngục” mở ra, một luồng sáng đỏ yêu dị bỗng nhiên theo cảnh quan thứ ba phóng thích ra, khiến toàn bộ huyền mạch đều đỏ đậm chói lọi, giống như nhiễm máu tươi. Ánh sáng đỏ này cũng không chỉ tồn tại trong huyền mạch, càng từ trong huyền mạch tràn ra ngoài, tạo thành một tầng hào quang màu đỏ tươi chung quanh thân thể Vân Triệt.
Tròng trắng mắt và đồng tử trong hai mắt Vân Triệt hoàn toàn biến mất, thay vào đó, là hai đồng tử hoàn toàn biến thành màu đỏ máu, một luồng khí thô bạo hung thần giống như đến từ luyện ngục, cũng đột nhiên phóng thích ra từ trên người hắn, khiến trong nháy mắt Hạ Khuynh Nguyệt hoàn toàn hít thở không thông.
- Chiêu thứ ba của Tà thần… Diệt thiên tuyệt địa!!
Ầm!!!!!!
Đây là một tiếng nổ tung giống như trời sụp đất sụt, toàn bộ luận kiếm đài đã xảy ra rung rung vô cùng kịch liệt, ngay cả toàn bộ vùng đất đều biến thành rung chuyển, giống như thảm họa tự nhiên đáng sợ bỗng nhiên buông xuống. Trong tiếng nổ, hai tai của một vài huyền giả cấp thấp nháy mắt mất đi thính giác, trên luận kiếm đài, đá vụn và cát bụi bay tán loạn hất lên cao gần trăm trượng, trong lúc nhất thời che khuất mặt trời, cũng hoàn toàn che khuất bóng dáng của Vân Triệt và Hạ Khuynh Nguyệt.
Tiếng kêu hoảng sợ tràn khắp luận kiếm đài, khiếp sợ không gì sánh được lại một lần nữa xuất hiện trên mặt mỗi một người, cho dù là Vân Triệt, hay là Hạ Khuynh Nguyệt, rõ ràng đều đã gần đến huyền lực khô kiệt, mà thanh thế của một chiêu này, lại vượt qua tất cả lúc trước của bọn họ, hoàn toàn không thua gì sóng lửa ngập trời đã đốt hủy cả Băng Vân lĩnh vực. Sóng khí và thanh thế kinh khủng như thế, cho dù là cường giả Địa Huyền cảnh cường đại cũng khó mà làm được, sao lại có thể xuất hiện trong đối chiến trên người hai huyền giả trẻ tuổi đã hao tổn rất lớn được!
Cát bụi tràn ngập, không có ai thấy rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bọn họ ngay cả tưởng tượng, cũng hoàn toàn không cách nào tưởng tượng được hai người này rốt cuộc đã dựa vào cái gì mà chế tạo ra đối chiến kinh thiên động địa như thế.
Luận kiếm đài rung rung rất nhanh dừng lại, cát bụi cũng bắt đầu tản đi, khi tầm mắt dần trở nên rõ ràng, mọi người hung hăng hít một hơi khí lạnh.
Hiện ra ở trước mắt bọn họ, là một hố to có đường kính vượt qua bảy tám chục trượng!!
Bên cạnh luận kiếm đài cũng đã bị phá hủy hoàn toàn, tìm không thấy một tảng đài thạch hoàn chỉnh.
Nơi trung tâm hố to, là hai bóng dáng vẫn không nhúc nhích… Nhìn hai bóng dáng này, hô hấp của toàn bộ mọi người dừng lại, ánh mắt cứng ngắc, trong cổ họng cũng không cách nào phát ra âm thanh.
Hạ Khuynh Nguyệt lẳng lặng đứng ở đó, tóc dài hỗn loạn, toàn thân nhiễm bụi trần, trong ánh mắt trong suốt lộ ra vẻ mê ly không cách nào nói rõ, kinh ngạc nhìn Vân Triệt ở trước mắt.
Vân Triệt gục ở chỗ phía trước nàng cách không đến mười bước, toàn bộ áo ngoài của hắn rách nát, cả người nằm sấp trên mặt đất, khóe miệng, trán, tứ chi, phía sau lưng… Gần như tất cả các chỗ, đều đang chảy ra đầy vết máu. Tay trái hắn nắm lấy, mu bàn tay phải đã bị vết máu nhiễm đỏ hoàn toàn, nhưng vẫn như cũ nắm chặt lấy chuôi Long khuyết kiếm.
- Cuối cùng… Kết thúc.
Tuy rằng “Luyện ngục” chỉ mở ra trong thời gian không đến ba giây, nhưng đối với thân thể đã gần như không hề có một chút sức mạnh nào mà nói, không thể nghi ngờ gần như là gánh vách mang tính phá hủy, hắn còn cứng rắn hơn đi phát động chiêu thứ ba của Tà thần “Diệt thiên tuyệt địa”… Đó là dùng lực lượng đến từ ý chí và linh hồn của hắn, phóng thích ra một chiêu cuối cùng, khiến linh hồn, cũng thừa nhận gánh vác không hề kém hơn thân thể chút nào. Hắn còn có thể giữ vững tỉnh táo ngắn ngủi, quả thật có thể nói là kỳ tích.
Ngoài thân thể đã vô số vết rách, nhưng nội tạng lại không bị thương quá nặng, Vân Triệt gian nan mấp máy khóe miệng, phát ra một tiếng cười thoải mái, thoải mái lại mang theo may mắn thật sâu, hắn nhắm mắt lại, mặc cho ý thức của mình rơi vào trong tăm tối, ý chí cuối cùng, lại hóa thành một giọng nói chỉ có Hạ Khuynh Nguyệt mới có thể nghe được…
- Nguyên nhân thứ hai khiến cho ta tới bài vị chiến này… Muốn chứng minh với nàng… Ta… Vân Triệt… Có tư cách làm trượng phu của nàng… Mà không phải… Nàng… Báo ân… Và… Bố… Thí…
Hạ Khuynh Nguyệt: “…”
Thời gian chậm rãi trôi qua trong tĩnh mịch… Một giây, hai giây, ba giây, bốn giây…
Cho đến khi Vân Triệt hôn mê rồi, lại không hề có bất cứ động tĩnh gì, mọi người mới từ trong tĩnh mịch hồi hồn.
Cuộc tỷ thí này, cuối cùng kết thúc…
Chín giây, mười giây…
Lăng Vô Cấu từ đầu đến cuối cách gần nhất, một chiêu kinh thiên động địa vừa rồi cũng cảm nhận rõ ràng nhất. Nếu lúc này có người tới gần, sẽ phát hiện ra trên trán của hắn đầy mồ hôi lạnh chi chít… Không sai! Một cường giả Thiên Huyền cảnh cấp tám, ở Thiên Kiếm sơn trang có được địa vị siêu cấp, lại bị đối chiến của hai tiểu bối kinh hãi ra mồ hôi lạnh.
Mười giây trôi qua, Lăng Vô Cấu cuối cùng như từ trong mộng mới tỉnh, hắn dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn thoáng qua Vân Triệt, cấp tốc ổn định tâm tình của mình, dùng giọng nói hùng hậu lớn tiếng tuyên bố:
- Vân Triệt ngã xuống đất mười giây chưa đứng lên, người thắng của trận chiến cuối cùng của bài vị chiến lần này là…