Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 245 - Chương 246: Người Thắng

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_246" class="block_" lang="en">Trang 123# 2

 

 

 

Chương 246: Người thắng



Vân Triệt hôn mê, thật lâu chưa đứng dậy. Cũng ý nghĩa giao chiến giữa hắn và Hạ Khuynh Nguyệt cuối cùng kết thúc, trận cuối cùng của bài vị chiến lần này, cũng theo đó hạ màn.

Trận đấu kết thúc, trong lòng mọi người lại rung động thật lâu không cách nào bình ổn. Hai bên của cuộc tỷ thí này không có một người nào đến từ Thiên Kiếm sơn trang, vòng nguyệt quế cuối cùng, lại theo đó rơi vào trong tay Băng Vân tiên cung… Nhưng chuyện đó vào giờ phút này, đều đã không quan trọng, quá trình của một trận chiến này, khiến tất cả người quan sát giống như đi qua hai tầng băng hỏa, mỗi một hình ảnh đều mạnh mẽ đánh thẳng vào thị giác và tâm linh của bọn họ.

Hai người đều chỉ có mười bảy tuổi, lại trình diễn một màn giao chiến có cảnh giới và giới hạn siêu việt, phá vỡ nhận thức của mọi người, nhất là Vân Triệt, tuy rằng cuối cùng hắn thua ở trước mặt Hạ Khuynh Nguyệt, nhưng hắn quả thật chỉ có huyền lực cảnh giới Chân Huyền, lại khiến cho rung động mà hắn mang đến còn hơn Hạ Khuynh Nguyệt. Ở trước mặt hai người như vậy, vầng sáng của Thiên Kiếm sơn trang hoàn toàn bị che giấu, ngay cả Lăng Vân được công nhận là đệ nhất một đời tuổi trẻ bài vị chiến lần trước, lúc này xem ra cũng bại là theo lẽ thường phải làm, không hề oan uổng chút nào.

- Băng Ly tiên tử, chúc mừng quý cung lần này đoạt được vị trí đệ nhất.

Người tông môn ngồi bên phải Băng Vân tiên cung vội vàng nói lời chúc mừng với Sở Nguyệt Ly… Về phần Sở Nguyệt Thiền, hắn cho dù thân là người đứng đầu tông môn, cũng không nâng nổi dũng khí nói chuyện.

Tông môn ở bên trái cũng theo đó nịnh nọt nói:

- Quý cung bồi dưỡng được một vị đệ tử thiên tài như vậy, đoạt được vị trí đầu tiên cũng là chuyện đương nhiên. Sau này quý cung chắc chắn uy danh che trời…

Sở Nguyệt Ly nhíu mày lại, không đáp lại lời của bọn họ. Kết quả cuối cùng, khiến cho nàng thở phào nhẹ nhõm, đây là kết quả nàng cực kỳ mong muốn nhìn thấy, kết quả này, cũng có ý nghĩa Băng Vân tiên cung đạt được đột phá mang tính lịch sử như vậy, lần đầu tiên đoạt được vị trí đầu tiên ở bài vị chiến, nhưng mức độ gian nan để lấy được kết quả này vượt quá xa dự liệu của nàng, nàng càng không nghĩ đến chướng ngại lớn nhất không phải là Lăng Vân, ngược lại là thiếu niên sắp bị nàng lãng quên kia… Một năm rưỡi trước kia lấy huyền mạch tàn phế hết, không có gì cả, còn bị trục xuất ra khỏi gia môn.

Vân Triệt hôn mê, Hạ Khuynh Nguyệt nhìn qua hoàn hảo không có việc gì. Sở Nguyệt Ly vốn nên thư thái lại không hiểu sao tâm thần có phần không yên, nàng thân là sư phụ của Hạ Khuynh Nguyệt, tự nhiên hiểu rõ nhất lực lượng của Hạ Khuynh Nguyệt, mà lực lượng gió lốc kinh thiên động địa vừa rồi, tuyệt đối không phải đến từ Hạ Khuynh Nguyệt. Tuy rằng cuối cùng nhìn là Vân Triệt ngã xuống, Hạ Khuynh Nguyệt dường như tổn thương đều không có, nhưng trong lòng nàng vĩnh viễn không cách nào yên ổn.

- Vân Triệt ngã xuống mười giây chưa đứng dậy, người thắng của trận chiến cuối cùng bài vị chiến lần này đến từ Băng Vân tiên cung…

- Đợi chút!

Lăng Vô Cấu vừa định hô lên tên “Hạ Khuynh Nguyệt, một âm thanh lạnh lẽo đột nhiên ngắt lời hắn.

Người phát ra âm thanh, rõ ràng là Hạ Khuynh Nguyệt, khi phát ra âm thanh, bước chân nàng đã bước về phía trước, đi tới phía trước Vân Triệt, hai tay phất về trước, một tầng băng linh màu lam nhạt chậm rãi phủ xuống, bao phủ trên thân thể Vân Triệt. Yên lặng nhìn băng linh dần đóng băng miệng vết thương trên người hắn, nàng xoay người sang chỗ khác, nhẹ nhàng nói:

- Người thắng không phải là ta, mà là hắn, một trận chiến này… Ta nhận thua.

Xôn xao ~~~~~~~

Trên luận kiếm đài ồ lên một trận, mọi người đều hai mặt nhìn nhau, tỏ vẻ ngạc nhiên. Vân Triệt hôn mê, Hạ Khuynh Nguyệt hoàn hảo, ai thắng ai bại rõ ràng. Mà một câu nói của Hạ Khuynh Nguyệt, lại cố hết sức chắp tay nhường chiến thắng tới tay cho người ta, vốn khiến cho người ta không cách nào lý giải được.

Sở Nguyệt Ly đứng lên, kinh ngạc nói:

- Khuynh Nguyệt, con đang nói loạn cái gì vậy? Lập tức thu hồi lời con vừa nói!

Sở Nguyệt Thiền bỗng nhiên lạnh lùng cất tiếng, nói:

- Nhìn lên trên.

Sở Nguyệt Ly theo bản năng ngẩng đầu, sau đó ánh mắt liền khựng lại, biểu cảm cũng ngừng lại ở đó, kinh ngạc nói không ra lời.

Một dải lụa dài vào lúc này mới từ trên không trung mới hạ xuống, vừa vặn rơi vào trên bả vai Hạ Khuynh Nguyệt, được nàng nắm trong tay. Lăng Vô Cấu đang định lên tiếng hỏi, chợt thấy Băng hoàng quỳnh hoa lăng hạ xuống, lời nói sắp ra khỏi miệng cũng mắc kẹt trong cổ họng.

Tuy rằng Vân Triệt hôn mê, nhưng Long khuyết của hắn, vẫn luôn nắm chặt trong lòng bàn tay.

Mà Hạ Khuynh Nguyệt vừa khéo đứng ở trước mặt Vân Triệt, hơn nữa nhìn không nhận lấy thương tổn gì, nhưng ít người chú ý đến, Băng hoàng quỳnh hoa lăng của nàng đã không thấy đâu nữa.

Mà cho đến lúc này, Băng hoàng quỳnh hoa lăng mới từ trên không trung nhẹ nhàng rớt xuống, có thể nghĩ lúc trước nó bị đánh lên trời cao rất xa…

- Một kích cuối cùng của hắn, lực lượng tập trung ở trên Băng hoàng quỳnh hoa lăng của ta… Nếu như tập trung lên trên người ta, ta bây giờ nói không biết chừng đã chết. Một trận chiến này, hắn thắng, ta bại.

Sở Nguyệt Ly sợ run một hồi lâu, sau đó mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, mắt đẹp khép chặt, thật lâu không nói gì.

Kết cục, theo Hạ Khuynh Nguyệt chủ động nhận thua mà lật chuyển. Mà nếu chỉ có Hạ Khuynh Nguyệt nhận thua, kết cục cũng nhất định sẽ thay đổi, dù sao, mọi người tận mắt nhìn thấy Vân Triệt ngã xuống hôn mê, Lăng Vô Cấu thân là trọng tài, cũng không nhất định sẽ nhận định nhận thua đã phân ra thắng bại này.

Nhưng Băng hoàng quỳnh hoa lăng từ trên trời rơi xuống và một câu nói cuối cùng của Hạ Khuynh Nguyệt, lại tuyên cáo với mọi người ai thắng ai thua chân chính.

Lăng Vô Cấu gật gật đầu, không hỏi lại Hạ Khuynh Nguyệt, lại nhấc tay, cao giọng tuyên bố:

- Hạ Khuynh nguyệt nhận thua, người thắng của trận chiến cuối cùng bài vị chiến lần này là…

- Thuộc về Thương Phong hoàng thất… Vân Triệt!!

Theo tuyên bố kết quả cuối cùng, bài vị chiến phen này cũng vào giờ phút này cuối cùng tất cả đều kết thúc. Luận kiếm đài nhất thời trở nên ồn ào huyên náo, đây là một kết quả mà trước bài vị chiến, cho dù là ai đều không nghĩ tới, cũng không thể nghĩ đến, ngược lại, nếu ai ở trước bài vị chiến nói ra vị trí đệ nhất lần này chính là Thương Phong hoàng thất, người như vậy, sẽ bị mọi người trực tiếp coi là ngu ngốc hoặc đồ điên.

Thương Phong hoàng thất, vốn nên kinh hãi thiên hạ, cũng lần lượt cõng danh trào phúng và khinh bỉ trong giới tu huyền, vào hôm nay, lần đầu tiên trong lịch sử, vang lên trên vũ đài trong trận chiến cuối cùng của bài vị chiến!

- … Mặc dù không được vị trí hạng nhất, nhưng đánh bại Lăng Vân, đè Thiên Kiếm sơn trang xuống, coi như hoàn thành ước nguyện ban đầu.

Sau mất mát ngắn ngủi, Sở Nguyệt Ly khẽ cười nhẹ một tiếng, vẻ mặt cũng khôi phục lạnh nhạt:

- Không nghĩ tới, bài vị chiến lần này mang đến rung động lớn nhất cho ta, lại là người mà Khuynh Nguyệt gả cho, vận mệnh, quả nhiên là thứ kỳ dị nhất trên đời.

Sở Nguyệt Thiền im lặng không nói, mắt như bông tuyết. Không ai có thể hiểu được tâm tình giờ phút này của nàng là như thế nào.

- Thật lợi hại, quá tốt rồi… Không hổ là lão đại! Người có thể làm lão đại của Lăng Kiệt ta, quả nhiên không giống bình thường!

Lăng Kiệt nhanh chóng nắm chặt hai tay, nhe răng trợn mắt gầm nhẹ. Hắn đã tự xưng là tiểu đệ của Vân Triệt, vào lúc này tương đối có cảm giác cùng câu vinh. Về phần thất bại của Thiên Kiếm sơn trang ngày hôm qua, đã sớm bị hắn vứt ra sau đầu.

Mà chỗ ngồi của Thương Phong hoàng thất bên kia lại không truyền đến tiếng hoan hô, sau khi Lăng Vô Cấu công bố kết quả, Thương Nguyệt hô to một tiếng “Vân sư đệ”, lại bất chấp điều gì khác, lấy tốc độ nhanh nhất xông lên luận kiếm đài, Hạ Nguyên Bá cũng đầy mặt lo sợ không yên chạy theo phía sau. Tuy rằng động tác của Tần Vô Thương hơi chậm, nhưng tốc độ tự nhiên nhanh hơn bọn họ, vài cái lắc mình, liền đã đi tới phía trước Vân Triệt, cấp tốc cúi người xuống xem xét thương thế của hắn.

- Vân… Vân sư đệ hắn như thế nào?

Thương Nguyệt chìa hai tay ra, lại không dám đụng vào thân thể Vân Triệt, trên mặt đã sớm phủ đầy nước mắt.

Tay Tần Vô Thương rời khỏi trên thân thể Vân Triệt, trên mặt lộ ra vẻ thoải mái:

- Công chúa điện hạ yên tâm, tuy rằng thương thế của hắn nhìn có vẻ dọa người, nhưng đều là tổn thương về da thịt, nhiều lắm tu dưỡng một tháng liền có thể khỏi hẳn. Nội thương rất nhẹ, cần lo lắng duy nhất chính là huyền lực cạn kiệt nghiêm trọng, huyền mạch cũng có vẻ suy kiệt giống vậy, khôi phục lại cần thời gian rất dài. Nhưng cũng không đến mức để lại di chứng không cách nào chữa khỏi. Chính là thiên trì bí cảnh… Lấy trạng thái hiện giờ của hắn đã không có khả năng tham dự thăm dò, haizzz.

Nghe được mấy câu này, trái tim lơ lửng của Thương Nguyệt cuối cùng mới buông xuống một chút, nàng nắm chặt tay Vân Triệt, không muốn buông ra.

Vẻ thân thiết, ngôn ngữ, nước mắt… Của Thương Nguyệt, Hạ Khuynh Nguyệt im lặng nhìn toàn bộ vào trong mắt, bước chân của nàng dừng lại, không gần thêm chút nữa, một chai tuyết nhan đan lấy được từ chỗ sư phụ cũng được nàng lặng yên thu hồi.

- Tần phủ chủ, vô cùng chúc mừng.

Lăng Vô Cấu nói với Tần Vô Thương. Kết cục bại trận của Thiên Kiếm sơn trang đã định, vương vị vốn thuộc về bọn họ, hiện giờ bị Thương Phong hoàng thất đoạt đi, Lăng Vô Cấu ngược lại biểu hiện cực kỳ thản nhiên, chủ động chúc mừng Tần Vô Thương, không đợi hắn đáp lại, Lăng Vô Cấu lại nói tiếp:

- Tần phủ chủ không cần nhiều lời, trước theo ta đi Hồi Thiên các.

Tần Vô Thương gật đầu, mang Vân Triệt lên:

- Làm phiền Lăng trưởng lão dẫn đường.

Thân là người chiến thắng sau cùng ở bài vị chiến lần này, Vân Triệt lại không thể nhận lấy hoan hô và nhìn chăm chú của toàn trường, liền được vội vàng mang đi. Hắn thân là nhân vật chính mặc dù rời đi, nhưng huyên náo trên luận kiếm đài lại kéo dài thật lâu thật lâu. Vào một khắc này toàn bộ các huyền giả trẻ tuổi đều mất đi ngạo khí, đã trải qua bài vị chiến đầy rẫy vô số kinh động và biến số, bọn họ mới biết được bọn họ luôn tự nhận là thiên tài, ở trước mặt thiên tài chính thức liền nhỏ bé đến vốn không đáng giá nhắc tới.

Đây là một lần bài vị chiến đặc biệt nhất, bởi vì nó phá vỡ hơn mười hạng lịch sử. Quá trình, kết cục của nó, không khỏi tràn đầy sắc thái khiếp sợ. Có thể dự tính, sau bài vị chiến lần này, sẽ nhấc lên một trận sóng gió vĩ đại ở Thương Phong đế quốc, mà trận sóng gió này sẽ kéo dài thật lâu thật lâu.

Đương nhiên, đối với kết quả của trận bài vị chiến này, cũng có rất nhiều người cực kỳ khó chịu.

Vĩ dụ như Phần Thiên môn bị Vân Triệt tàn nhẫn đánh bại, ngay cả đại trưởng lão đều bởi vì vậy mà không khống chế được cảm xúc đến bị tổn hại lớn về mặt mũi.

Lại ví dụ như Thiên Thương Lôi Hỏa Bảo đã sớm thả ra lời ngoan độc với Vân Triệt. Chỉ có điều so sánh với Phần Thiên môn, Thiên Thương Lôi Hỏa Bảo ngược lại bất an. Mộc Thiên Bắc như thế nào cũng không thể nghĩ đến, thực lực chân chính của Vân Triệt lại đáng sợ như vậy, càng không nghĩ tới hắn lại đoạt được vị trí đầu tiên ở bài vị chiến lần này.

Một người như vậy, sau khi đủ lông đủ cánh, hẳn là vương tọa một đời của Thương Phong đại lục! Mà lịch sử mấy trăm năm của Thiên Thương Lôi Hỏa Bảo, cũng chưa từng xuất hiện một vương tọa, càng không dám trêu chọc vương tọa.

Nghĩ tới những thứ này, Mộc Thiên Bắc tự nhiên không cách nào yên bình, phía sau lưng đã mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hối hận đến ruột xanh mét.

… … … … … … …

Thương Phong hoàng thất, tẩm cung đế vương.

Thương Vạn Hác thân là đế vương hiện giờ của Thương Phong đế quốc, lúc này lại sắc mặt ửng hồng, ánh mắt hoảng hốt, giống như đang trong giấc mộng.

Mà Thương Vạn Hác đúng là cho rằng mình đang nằm mơ.

Hắn nhận được truyền âm của Tần Vô Thương: Thương Phong hoàng thất đoạt được vị trí hạng nhất của bài vị chiến…

Lập tức, hắn nhận được truyền âm của nữ nhi: Thương Phong hoàng thất đoạt được vị trí hạng nhất của bài vị chiến…

Cầm ngọc truyền âm, cả người Thương Vạn Hác đã rơi vào trạng thái lờ mờ, hồi lâu đều không lấy lại được tinh thần. Hắn tín nhiệm Tần Vô Thương, càng tín nhiệm Thương Nguyệt, nhưng một câu nói giống nhau đến từ trong miệng bọn họ, hắn thế mà lại như thế nào cũng không dám đi tin tưởng, bởi vì kia thật sự rất mộng ảo, rất không chân thực… Quả thật giống như âm thanh trong mộng, nói nhảm mà thôi.

Một tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài truyền đến, rất nhanh, thái giám bên người hắn tiến vào, gục ở trước mặt hắn, khàn khàn giọng kêu to:

- Chúc mừng hoàng thượng! Chúc mừng hoàng thượng! Bài vị chiến đã kết thúc vào giờ Tỵ hôm nay, hoàng thất chúng ta… Hoàng thất… Đoạt được vị trí hạng nhất! Vị trí hạng nhất!!

Môi Thương Vạn Hác giật giật, run run nói:

- Tin tức này, ngươi xác định có thật không?

- Đây là tin tức Thiên Kiếm sơn trang thả ra, vô cùng chính xác! Hiện giờ, các nơi trên đế quốc đều nhận được tin tức, không có một chữ giả dối!

Thái giám đã kích động vạn phần nói:

- Vân Triệt đại biểu cho hoàng thất tham chiến thi đấu toàn thắng ở tiểu tổ vòng thứ nhất, toàn thắng ở tiểu tổ thi đấu vòng thứ hai, trong vòng loại chiến thắng đối thủ từ Tiêu tông, Phần Thiên môn, Thiên Kiếm sơn trang, Băng Vân tiên cung, toàn chiến toàn thắng… Lấy được vị trí hạng nhất!! Nếu như có nửa câu dối trá, nô tài sẽ bị thiên lôi đánh xuống!

Sắc mặt Thương Vạn Hác càng lúc càng đỏ, cảm xúc kích động lan tràn đến mỗi một tế bào trên thân thể hắn:

- Tốt… Tốt… Tốt! Ha ha… Ha ha ha ha… Ha ha ha ha ha ha ha ha…

Thương Vạn Hác phá lên cười, cười vô cùng vui vẻ, hắn tại vị mười mấy năm, vẫn là lần đầu tiên cười thoải mái tràn trề như vậy, giống như tất cả tích tụ, khí bẩn trong lòng, đều hoàn toàn bị phóng ra ngoài trong tiếng cười lớn thoải mái này:

- Có thế này mới là uy thế mà Thương Phong hoàng thất ta nên có, đây mới thật sự là nhìn xuống thiên hạ! Quân lâm tám phương… Truyền lệnh… Truyền lệnh xuống! Toàn đế quốc kể từ hôm nay đại xá ba năm, cung cấp cho toàn bộ chi nhánh huyền phủ tăng lên gấp bội, ban cho Thương Phong huyền phủ thông báo khác! Từ ngày hôm nay, bắt đầu chuẩn bị đại yến quy cách cao nhất ở Thương Phong đại điện, trẫm muốn đích thân đón Vân Triệt bọn họ khải hoàn trở về… Về phần ban cho Vân Triệt, thông báo khác!

- Nô tài lĩnh chỉ…

- Đợi chú! Lập tức chuẩn bị tốt món ngon rượu ngon cho trẫm, trẫm muốn chè chén ngon lành một phen, ha ha ha ha!

Bình thường Thương Vạn Hác ăn thật khó vào, hiện giờ tâm tình quá sung sướng, khẩu vị cũng theo đó mở rộng ra. Giờ khắc này, hắn cảm giác sâu sắc cho dù mình lập tức quy thiên, cũng đã không hề nuối tiếc.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment