.
._124__1" class="block_" lang="en">Trang 124# 1
Chương 247: Thức tỉnh
Phòng yên tĩnh sạch sẽ, cũng ánh sáng không quá rực rỡ theo cửa sổ trúc mở một nửa chiếu vào, khiến phòng không đến mức quá tối tăm.
Vân Triệt lẳng lặng nằm trên giường mềm mại, toàn thân thoa đầy thuốc trị thương mùi vị không nặng. Tư thế này, hắn đã giữ vững ba ngày, cũng ý nghĩa hắn đã hôn mê vẻn vẹn ba ngày.
Trước giường di động một trận băng linh, sau đó dần dần hiện ra một bóng hình nữ tử xinh đẹp toàn thân quần áo như tuyết, nàng nâng bàn tay như băng tuyết lên, đặt ở trước ngực Vân Triệt, cảm nhận tình huống khôi phục thương thế và huyền lực của hắn, sau một lúc, băng linh bắt đầu cấp tốc bay lượn quanh thân nàng, bàn tay của nàng cũng hoàn toàn mở ra, che ở trước ngực hắn, vầng sáng màu băng lam nhạt không tiếng động lại bao phủ thân thể hắn…
Trạng thái này, duy trì trong thời gian vẻn vẹn nửa khắc đồng hồ. Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân cố hết sức bước nhẹ. Nữ tử thu bàn tay về, thân thể nhẹ nhàng thoáng lên một cái, đã như mộng ảo biến mất ở đó
Ánh mắt của Vân Triệt, cũng vào lúc này xuất hiện rung động rất nhỏ, sau đó chậm rãi mở ra.
Toàn thân không có chỗ nào không đau, nhưng đau cũng không lợi hại, còn lộ ra một cảm giác mát lạnh khiến cho hắn thoải mái khác lạ. Vân Triệt thử giật giật thân thể, kết quả khiến cho hắn vui mừng quá đỗi, tuy rằng rất mệt mỏi, nhưng thân thể lại hoạt động không có vẻ cứng ngắc, nhiều lắm chính là hoạt động biên độ quá lớn đúng là hơi đau đớn, nhưng đã đủ để chứng minh, cơ năng thân thể hắn đã cơ bản khôi phục hoàn toàn.
Năng lực hồi phục mà cảnh giới tầng thứ hai của Đại đạo phù đồ quyết ban cho, quả nhiên quá tốt!
Cửa bị đẩy ra, Thương Nguyệt bưng một chén canh đi đến, Tần Vô Thương đi theo phía sau. Lúc này Thương Nguyệt công chúa nhìn có vẻ rất tiều tụy, giống như đã mấy ngày đêm không chợp mắt. Vân Triệt khẽ giật giật thân thể, gọi nhỏ:
- Sư tỷ, Tần phủ chủ.
- A!
Thương Nguyệt kêu to một tiếng, suýt chút nữa hất đổ chén canh trong tay, nàng đặt chén canh lên trên bàn, vội vã đi tới phía trước người Vân Triệt, kinh hỉ nói:
- Vân sư đệ, ngươi… Ngươi đã tỉnh… Thật tốt quá! Cửu Mục bà bà nói ngươi có khả năng phải hôn mê mười ngày, ta chỉ biết, ngươi nhất định sẽ sớm bình an vô sự.
“Cửu Mục bà bà” trong miệng Thương Nguyệt, đó là thần y đệ nhất ở lâu trong Hồi Thiên các, trong Thiên Kiếm sơn trang.
- Ta đã không có việc gì, khiến sư tỷ lo lắng.
Nhìn sắc mặt Thương Nguyệt, Vân Triệt đau lòng nói, lúc nói chuyện đồng thời còn chìa tay đã có thể hoạt động tùy ý túm lấy tay nhỏ bé của Thương Nguyệt, chứng minh với nàng bản thân đã thật sự không có việc gì.
- Ha ha, tỉnh lại là tốt rồi, như vậy, ta và công chúa điện hạ cũng yên tâm.
Tần Vô Thương gật đầu cười, trên mặt lộ ra vẻ thoải mái,
- Vân Triệt, ngươi cũng đã biết, hiện giờ ngươi đã nổi danh thiên hạ rồi, còn được gọi là người đệ nhất trong trẻ tuổi đương thời. Mà danh hiệu này đối với ngươi mà nói, cũng hoàn toàn xứng đáng. Chỉ có điều ta tin tưởng, lấy tính tình của ngươi, chắc cũng sẽ không quá để ý đến hư danh nọ kia.
- Danh hào này nọ, mặc dù nghe hay, nhưng rất nhiều khi ngược lại là một trói buộc.
Vân Triệt cười thật bình thản, sau đó hỏi:
- Sư tỷ, ta đã ngủ bao lâu?
- Đã ba ngày.
Thương Nguyệt đáp lại:
- Vân sư đệ, bây giờ ngươi cảm thấy bản thân như thế nào? Có chỗ nào đặc biệt không thoải mái không?
- Yên tâm đi, ta cảm thấy thân thể của ta đã khôi phục không sai biệt lắm… Ba ngày…
Vân Triệt bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, liền vội vàng hỏi:
- Thăm dò thiên trì bí cảnh, là từ lúc nào?
- Thiên trì bí cảnh sẽ mở ra vào ngày kia.
Tần Vô Thương thở dài:
- Chỉ có điều lấy trạng thái của ngươi bây giờ, chắc không cách nào tham gia thăm dò lần này, nhưng mà không sao, ngươi năm nay mới có mười bảy tuổi, bỏ lỡ một lần này, ba năm sau vẫn có cơ hội giống vậy.
- Ngày kia…
Vân Triệt nhắm hai mắt lại. Ở trong thiên độc châu, hắn còn có rất nhiều đại hồi thiên đan do chính hắn luyện chế, hơn nữa năng lực khôi phục siêu cường của hắn, đến ngày kia có thể khiến cho thương thế trên người tốt lên chín thành, nhưng khôi phục huyền lực sẽ không có khả năng nhanh như vậy, có lẽ ngay cả một nửa cũng không khôi phục đến. hơn nữa hắn thiêu đốt nguyên lực máu phượng hoàng, ít nhất trong vòng ba tháng không cách nào vận dụng phượng hoàng viêm lực, trên thực lực càng giảm bớt.
Vân Triệt tự biết trạng thái và năng lực khôi phục trên thân thể mình, nếu như có thể khôi phục hơn một nửa thực lực, ngày kia đi tham dự thăm dò thiên trì bí cảnh, ngược lại cũng không phải không thể được, chính là tính chất nguy hiểm sẽ tăng cao rất nhiều.
Dù sao, tiến vào thiên trì lĩnh vực, cũng sẽ rời khỏi phạm vi Thiên Kiếm sơn trang, một vài người không dám vọng động trong Thiên Kiếm sơn trang, thì có thể tùy ý làm.
- Cũng không nhất định bi quan như vậy, huyền công của ta có năng lực tự lành rất mạnh, đến một ngày đó, ta sẽ căn cứ vào trạng thái khôi phục của bản thân để quyết định có tiến vào thiên trì bí cảnh không. Chỉ có điều, chuyện ta đã tỉnh lại, trước đừng nói cho người khác.
Vân Triệt nói.
“Huyền công” của Vân Triệt là gì, Tần Vô Thương không biết, cũng vĩnh viễn không có ai có thể nhìn ra, hắn gật gật đầu, không nói gì nữa.
Thương Nguyệt đút chén thuốc cho Vân Triệt uống xong, sau đó ở bên cạnh hắn một lúc rồi rời đi, để một mình hắn yên tĩnh tĩnh dưỡng.
- Ngươi thật đúng là liều mạng, không sợ bản thân bị phế đi sao?
Mạt Lỵ tức giận nói.
- Chuyện giống vậy đã trải qua nhiều, trong lòng đại khái cũng biết, cho dù ta xằng bậy như thế nào, cũng sẽ không thể thật sự để cho mình bị phế đi.
Vân Triệt điều chỉnh một tư thế nằm thoải mái, lấy một viên đại hồi thiên đan từ trong thiên độc châu ra đút vào trong miệng, sau đó dùng chút ít huyền lực đã khôi phục thong thả luyện hóa:
- Chỉ có điều mới qua ba ngày mà ngoại thương đã tốt đẹp lên bảy tám phần rồi, nội thương liền khỏi hẳn, đại đạo phù đồ quyết tầng thứ hai quả nhiên không giống bình thường.
- Hừ, ngươi thật sự cho rằng chỉ bằng mượn cảnh giới tầng thứ hai của Đại đạo phù đồ quyết, ngươi có thể khôi phục đến trình độ như bây giờ?
Mạt Lỵ hừ lạnh nói.
- … Chẳng lẽ còn có nguyên nhân gì khác?
- Trong ba ngày này, có một người mỗi ngày đều sẽ đến hai lần, sau đó dùng lượng lớn huyền lực khôi phục thương thế của ngươi, bằng không, ngươi ít nhất còn phải hôn mê thêm hai ngày, nội thương cũng không thể nhanh khỏi hẳn như vậy.
Vân Triệt hơi sững sờ, sau đó bỗng nhiên kích động lên:
- Chẳng lẽ là… Tiểu tiên nữ?
- Nữ tử này vẫn luôn lạnh lạnh nhạt nhạt với ngươi, sắc mặt không chút thay đổi, lần trước còn đánh ngươi ra ngoài, ngươi bị thương, nàng ta ngược lại lén lén lút lút chủ động tới cửa, không tiếc hao tổn huyền lực rất lớn chữa thương cho ngươi, suy nghĩ của nữ nhân thật sự kỳ quái.
Mạt Lỵ không chút để ý nói. Chỉ có điều câu nói sau cùng được nói ra từ trong miệng tiểu cô nương thật ra mới chỉ có mười bốn tuổi, cho dù là ai nghe được đều sẽ cảm thấy thật sự quái dị khó chịu.
- Ha ha, chờ ngươi trưởng thành, thành một nữ nhân chân chính, có lẽ ngươi sẽ hiểu.
Vân Triệt cười lớn ra tiếng, tâm tình bỗng chốc trở nên cực tốt:
- Nàng ấy thường đến đây vào khi nào?
- Giữa trưa, nửa đêm. Sao đây, ngươi định chờ đợi nàng ta đến?
- Đương nhiên! Nàng ấy nhất định không thể ngờ được ta đã tỉnh lại, cho nên còn có thể lại đến.
Vân Triệt rất thích ý nói.
- Xấu xa!
- Xấu…
Vân Triệt nổi giận, nhe răng kêu ầm lên:
- Này này! Ngươi tiểu nha đầu này học được hai chữ này từ đâu? Vậy sao có thể gọi là xấu xa, ta rất đơn thuần muốn gặp được nàng ấy có được không! Tuy rằng ngươi lợi hại hơn ta, trong đầu cũng chứa nhiều thứ hơn ta, nhưng dù thế nào cũng chỉ là tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi, đương nhiên không thể lý giải được tình cảm tinh thuần mà tốt đẹp của người trưởng thành chúng ta.
- Ngươi… Người trưởng thành? Ta… Tiểu nha đầu?
Mạt Lỵ cười lạnh:
- Ngươi dám bất kính với sư phụ! Còn chưa từng có người, gọi ta là tiểu nha đầu!
Trong giọng nói của Mạt Lỵ, rõ ràng mang theo một thứ gọi là “Sát khí”, cổ Vân Triệt mạnh mẽ co rút lại, cuống quýt không kịp nói:
- Ta ta ta sai lầm rồi… A a… Mạt Lỵ, ta tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối không gọi ngươi là tiểu nha đầu, ngươi nhất định nghe lầm rồi…
… … … …
Màn đêm buông xuống, khi tới giờ Tý, vạn vật đều tĩnh lặng.
Cửa sổ phòng Vân Triệt lặng lẽ mở ra, theo một trận gió lạnh thổi tới, một bóng dáng nữ tử tuyết trắng như mộng im hơi lặng tiếng xuất hiện ở trước giường Vân Triệt. Tuy rằng ánh sáng lờ mờ, nhưng vẫn như cũ có thể mơ hồ nhìn thấy đường cong duyên dáng vô cùng hoàn mỹ của nàng, hơi thở phát ra trên ngời lại lạnh như băng mà cao quý, trong vô hình mang theo lạnh lùng cao ngạo cự người ngoài ngàn dặm.
Nàng chìa tay ra, nhẹ nhàng đặt ở trước ngực Vân Triệt, vừa định một lần nữa kiểm tra tình hình thương thế của Vân Triệt, lúc này, Vân Triệt vốn nên rơi vào trong hôn mê lại bỗng nhiên chìa tay phải ra, nắm chặt lấy tay nàng đang đặt lên trên ngực hắn.
Lấy thực lực hiện giờ của Sở Nguyệt Thiền, người ở Thương Phong đế quốc có thể đến gần nàng không được mấy người. Chính là trong lòng nàng treo thương thế của Vân Triệt, tập trung toàn bộ tinh thần ngưng tụ huyền lực tinh thuần nhất, hơn nữa hoàn toàn thật không ngờ Vân Triệt đã tỉnh, cứ như vậy bị hắn bỗng chốc nắm được bàn tay.
Tay Sở Nguyệt Thiền mềm mại mà lạnh lẽo, giống như một miếng ngọc mềm trơn nhẵn, chính là bàn tay này không bị Vân Triệt nắm trong thời gian quá lâu, chỉ khựng lại trong khoảng chốc, liền đột ngột tránh ra, cả người Sở Nguyệt Thiền cũng nhanh chóng lui lại, khí tức ở trên thân bỗng trở nên băng hàn lạnh thấu xương.
- Tiểu tiên nữ, ta chỉ biết, nàng nhất định sẽ lo lắng cho ta…
Vân Triệt thẳng người lên, khẽ nói.
- Hóa ra ngươi đã tỉnh.
Giọng Sở Nguyệt Thiền lạnh như băng không hề có một chút tình cảm nào, nàng không cho Vân Triệt có quá nhiều cơ hội để nói, lạnh lùng nói:
- Ngươi đừng nghĩ nhiều, dù sao ngươi cũng vì Khuynh Nguyệt mà bị thương tổn, ta thân là sư bá của con bé, có một chút trách nhiệm khôi phục thương thế cho ngươi như vậy. Ngươi đã tốt lên không sai nhiều lắm, ta đây cũng không cần phải ra tay… Còn có, ta không phải tên là tiểu tiên nữ, ngươi có thể gọi ta là Sở Nguyệt Thiền, hoặc là… Sở tiền bối!
Nói xong, Sở Nguyệt Thiền đã dứt khoát xoay người, chuẩn bị rời đi.
- Tiểu tiên nữ…
Vân Triệt dồn dập kêu một tiếng, vội vàng định đứng dậy, bỗng nhiên “A” một tiếng, trong miệng đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, cả người cũng ngã xuống giường.
Sở Nguyệt Thiền định rời đi đột nhiên nhìn thấy Vân Triệt bỗng nhiên hộc máu, toàn thân chợt run lên, thân thể như tuyết nhanh chóng vọt tới đỡ lấy Vân Triệt. Tuy rằng ánh sáng thật lờ mờ, nhưng Vân Triệt thấy rõ ràng trên khuôn mặt trong trẻo mà lạnh lùng như băng tuyết của nàng thoáng qua vẻ hoảng loạn trong nháy mắt… Nam nhân có thể khiến cho Băng Thiền tiên tử nổi tiếng thiên hạ vì vậy mà hoảng hốt, hắn tin tưởng mình là người đầu tiên, cũng là một người duy nhất.
Trong miệng hắn phun ra máu, thật ra do sau khi hắn ăn vào đại hồi thiên đan, từ trong phế tạng bức ra máu bầm còn sót lại, đã sớm nên nhổ ra, nhưng hắn cứng rắn áp chế, vì đề phòng Sở Nguyệt Thiền sau khi thấy hắn tỉnh lại liền rời đi.
Hiển nhiên, sách lược này của hắn tương đối hữu hiệu, máu bầm phun ra, lục phủ ngũ tạng nhất thời thoải mái một trận. Khi tiểu tiên nữ đỡ lấy hắn, hắn cũng thuận thế ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn lạnh như băng mà mềm mại của nàng… Tuy rằng Sở Nguyệt Thiền khẽ run lên, nhưng đối mặt với “Đối tượng trọng thương” lại còn mới vừa hộc máu, vốn không dám tránh đi, chỉ có thể mặc cho hắn ôm chặt lấy nàng, cũng dần càng ôm càng chặt.