.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_248" class="block_" lang="en">Trang 124# 2
Chương 248: Đêm trước thiên trì
- Ngươi không sao chứ?
Sở Nguyệt Thiền cố hết sức để cho giọng nói của mình có vẻ lạnh lẽo cứng rắn, nhưng thân thể bị hắn kề sát, hơi thở ấm áp quen thuộc khiến cho nhịp tim đập của nàng hoàn toàn hỗn loạn, cho dù nỗ lực vận chuyển Băng Vân quyết cũng không cách nào bình ổn.
Năm tháng kia, nàng gần như mỗi thời mỗi khắc đều được hắn ôm vào trong ngực, đụng chạm với thân thể của hắn, nàng đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, thậm chí ở trong khoảng thời gian kia, nàng trong lúc bất tri bất giác đã thích ứng và hưởng thụ khó hiểu cảm giác này… Nhưng giọng nói trong lòng nói cho nàng biết, khi đó vì toàn thân nàng tê liệt, chỉ có thể dựa vào bảo hộ chiếu cố của hắn, nhưng hiện giờ không giống vậy… Mình đã cùng hắn tạo ra sai lầm lớn, nhất định không thể lại tiếp tục sai tiếp…
Vân Triệt đè sức nặng toàn thân lên trên người Sở Nguyệt Thiền, chính là dùng dáng vẻ mềm nhũn nửa sống nửa chết. Hắn dùng giọng nói vô cùng yếu ớt nói:
- Ta… Không có việc gì… Tiểu tiên nữ… Đừng rời khỏi ta…
“…” Sở Nguyệt Thiền không cách nào nói gì. Mỗi một âm tiết trong giọng nói suy yếu của Vân Triệt đều đụng chạm đến tâm hồn nàng, khiến cho nàng thừa nhận lấy cảm giác đau lòng giống như kim châm. Nàng không cách nào đẩy hắn ra, cũng không cách nào thuận theo, chỉ có thể cứ như vậy lẳng lặng ôm ấp cùng hắn một chỗ… Trong lúc đó, nàng bức bách bản thân tàn nhẫn nhiều lần, cũng cuối cùng không đành lòng đẩy hắn ra.
Đêm khuya yên tĩnh, nơi này cũng chỉ có hai người bọn họ, không có bất kỳ ai khác nhìn thấy và quấy rầy, hắn lại bị trọng thương… Cứ như vậy, lại phóng túng một lần cuối cùng là được rồi… Đây là trong lòng Sở Nguyệt Thiền không ngừng lấy cớ an ủi và khuyên bảo bản thân.
Cho đến khi, kiểm tra thương thế hiện giờ của Vân Triệt, nàng dùng huyền lực cấp tốc chạy một vòng trên người Vân Triệt…
Rầm!!
Vân Triệt gục vào trên người Sở Nguyệt Thiền bị đẩy ra, sau lưng trực tiếp đụng vào vách tường phía sau giường, Vân Triệt đau đến nhe răng trợn mắt:
- A đau quá đau quá…
- Ngươi còn dám giả vờ giả vịt gạt ta!
Trên mặt Sở Nguyệt Thiền phủ một tầng sương lạnh, trong mắt chứa hờn giận, lạnh lùng nói. Chính là, sau khi biết được hắn chẳng những không phải thương thế chuyển biến xấu, ngược lại chuyển biến tốt đẹp trên phạm vi lớn, trong lòng nàng cũng bốc chốc thả lỏng, hờn giận trên mặt, trong lòng, càng là vẻ thoải mái tuyệt đối sẽ không biểu lộ ra. Mà cảm giác kia, cũng khiến cho trong lòng nàng có một chút hoảng loạn… Bởi vì đây là cảm xúc mà nàng tuyệt đối không nên có.
Vân Triệt đưa tay sờ sau lưng, tội nghiệp nói:
- Bởi vì, ta sợ tiểu tiên nữ của ta thật sự rời đi như vậy. Tiểu tiên nữ, ta biết những ngày này nàng luôn…
- Không được nói thêm nữa!
Ngực Sở Nguyệt Thiền phập phồng một trận, nàng lạnh giọng cắt lời Vân Triệt, xoay người sang chỗ khác, giọng nói chỉ có lạnh như băng và vô tình:
- Tất cả chuyện phát sinh giữa ta và ngươi, đều là sai lầm, ta đã sắp quên, cũng phiền ngươi quên hết toàn bộ! Nếu không thể quên được, coi như thành một giấc mộng hư ảo, vĩnh viễn đừng định biến nó thành sự thật.
Vân Triệt: “…”
- Chuyện giữa ta và ngươi, sẽ không bị người khác biết, nếu ngươi không muốn bởi vì vậy mà gặp trở ngại, thì vĩnh viễn đừng lộ ra ngươi lấy được Băng Vân quyết tầng thứ sáu… Ngươi là phu quân của Khuynh Nguyệt, nếu ngươi không muốn khiến cho con bé, còn có Băng Vân tiên cung bị người đời nhạo báng, cuốn vào vực sâu luân lý… Liền bỏ qua tất cả nhớ nhung đối với ta…
Sở Nguyệt Thiền nhắm hai mắt lại, băng linh trên người phiêu động hỗn loạn:
- Sau khi rời khỏi Thiên Kiếm sơn trang, chúng ta trọn đời sẽ không gặp lại nhau.
Nói xong một câu nói cuối cùng, Sở Nguyệt Thiền cũng biến mất ở trước mắt Vân Triệt, lưu lại Vân Triệt nhìn về phía từng chút một băng linh còn chưa hoàn toàn tiêu tán.
- Haizzz.
Hồi lâu sau, Vân Triệt nằm lại trên giường, trong miệng phát ra một tiếng thở dài thật dài. Tay hắn đặt trên chóp mũi, mơ hồ có thể ngửi thấy được hơi thở giống như băng liên thuộc về nàng.
- Thoạt nhìn, ngươi có vẻ không thể như nguyện.
Mạt Lỵ vui sướng khi người gặp họa nói.
- Ngươi không hiểu.
Vân Triệt nghiêng đầu qua, nói lầm bầm, sau đó lại thở dài, nghĩ đến mấy câu nói cuối cùng của Sở Nguyệt Thiền… Bị người đời nhạo báng… Cuốn vào vực sâu luân lý… Mấy chữ này, kích thích thật sâu vào thần kinh của hắn.
Hạ Khuynh Nguyệt là thê tử của hắn.
Còn Sở Nguyệt Thiền, lại là sư bá của Hạ Khuynh Nguyệt, đồng thời còn là một nửa sư phụ.
Thứ không tuân theo luân lý này, không thể nghi ngờ sẽ đưa đến ánh mắt khác thường và dư luận của người đời… Nhất là, kia chính là Băng Vân tiên cung giống như thánh địa của Thương Phong đế quốc.
Không nói đến Sở Nguyệt Thiền có thứ gọi là tình cảm với nam nhân chân chính hay không, hay chỉ là ranh giới rõ ràng, thân là người đứng đầu “Băng Vân thất tiên” của Băng Vân tiên cung, nàng cũng sẽ không thể vượt qua nổi hậu quả khiến Băng Vân tiên cung gánh lấy hổ thẹn danh dự ngàn năm.
Cho nên, cho dù trong lòng nàng như thế nào, dứt khoát, đều là lựa chọn duy nhất của nàng.
Trận bài vị chiến thi đấu chính và thi đấu phụ đều đã kết thúc, bài vị của hơn năm trăm tông môn đều đã quyết định ra.
Vị trí hạng nhất: Thương Phong hoàng thất, vị trí thứ hai: Băng Vân tiên cung, vị trí thứ ba: Thiên Kiếm sơn trang, vị trí thứ tư: Tiêu tông, vị trí thứ năm: Phần Thiên môn. Sau khi công bố kết quả bài vị chiến này, đã dẫn tới sóng to gió lớn trước nay chưa từng có trong giới tu huyền ở Thương Phong đế quốc. Vân Triệt và Hạ Khuynh Nguyệt hai thiếu nam thiếu nữ mới chỉ có mười bảy tuổi này, tên của bọn họ, cũng trong vòng mấy ngày này truyền khắp mỗi một góc của Thương Phong đế quốc, sau đó lại lấy tốc độ cực nhanh truyền tới sáu nước khác.
Bài vị chiến của Thương Phong đế quốc, vẫn luôn được sự chú ý của các quốc gia khác. Mà kết quả của bài vị chiến lần này, cũng tạo thành rung động mức độ tương đương với các quốc gia khác, khiến cho bọn họ không cách nào không nhớ kỹ hai cái tên Vân Triệt và Hạ Khuynh Nguyệt.
Về phần lai lịch, cảnh ngộ, sự tích ở Thương Phong huyền phủ, biểu hiện trên bài vị chiến của Vân Triệt… Đều bị hư cấu thành không biết bao nhiêu phiên bản lưu truyền ỏ các thành thị, nhất là một trận chiến với Hạ Khuynh Nguyệt, được ba hoa chích chòe miêu tả, kinh thiên động địa, quả thật giống như cuộc chiến giữa quỷ thần… Mặt khác, thậm chí còn bao gồm tình cảm triền miên không rời, cảm trời động đất của hắn và Thương Nguyệt…
Nếu bây giờ Vân Triệt tùy tiện đi một vòng ở trên ngã tư trong thành thị bất kỳ nào đó ở Thương Phong đế quốc, đều sẽ bị tin đồn về bản thân kích thích đến động kinh ngay tại chỗ.
Ở trên mức độ nhất định Vân Triệt đã đánh giá thấp tầm ảnh hưởng của bài vị chiến này, ở trong Thiên Kiếm sơn trang yên tĩnh, cũng hồn nhiên không biết ở bên ngoài bây giờ đã vang rền tên của hắn cùng với đủ loại truyền thuyết khoa trương ly kỳ.
Sau khi bài vị chiến kết thúc, các đại tông môn đều lần lượt rời đi. Cuối cùng, chỉ lưu lại bao gồm cả Thiên Kiếm sơn trang, mười tông môn mười bài vị đầu. Trăm cay ngàn đắng vọt vào mười thứ hạng đầu, chính là vì có thể vào thiên trì bí cảnh, tuyệt đối không ai bằng lòng lỡ mất.
Thời gian đến thiên trì bí cảnh mở ra, cũng càng ngày càng gần.
Sau khi Vân Triệt tỉnh lại, tốc độ khôi phục cũng tăng nhanh hơn mấy lần. Hai ngày này hắn không hề đi chỗ nào, dốc lòng tu dưỡng. Lấy thương thế trên luận kiếm đài hôm đó, cũng sẽ không có ai tin tưởng hắn chẳng những đã tỉnh lại, hơn nữa thương thế đã tốt lên bảy tám phần.
Đêm trước khi thiên trì bí cảnh mở ra.
Lăng Nguyệt Phong đứng dưới một cây cổ thụ trong đình viện, yên lặng nhìn trăng tàn trên không trung. Quần áo của hắn đã bị sương đêm ướt nhẹp, hiển nhiên, hắn đã đứng ở chỗ này rất lâu.
- Haizzz.
Lăng Nguyệt Phong bỗng nhiên thở dài thật dài một tiếng.
- Nguyệt Phong, đừng suy nghĩ nhiều, chuyện đã qua, lại nghĩ nữa cũng không có tác dụng. Một lần này, cũng không phải chúng ta yếu kém, hơn nữa hai người kia mạnh một cách không ngờ. Chúng ta thua cũng không oan uổng.
Hiên Viên Ngọc Phượng đã đi tới, nhỏ giọng an ủi.
Lăng Nguyệt Phong luôn ngơ ngác xuất thần ở đó, nhìn trăng tàn không biết đang suy nghĩ gì, nhưng lại không chú ý tới Hiên Viên Ngọc Phượng tới từ khi nào. Trong mắt hắn thoáng qua thần sắc cực kỳ phức tạp, sau đó xoay người lại, thở dài nói:
- Từ khi tổ tiên lấy Thiên uy tuyệt kiếm danh chấn thiên hạ, sáng lập ra Thiên Kiếm sơn trang này, đã có lịch sử hơn một ngàn hai trăm năm, vị trí bá chủ chưa bao giờ bị lay động. Mà chỉ đến thế hệ của ta, lại… Tuy rằng ta ngày đêm đều cố hết khả năng thản nhiên đối mặt, nhưng vẫn không cách nào giải thoát. Cảm giác sâu sắc thẹn với tổ tiên, thẹn với cơ nghiệp ngàn năm của Thiên Kiếm sơn trang.
- Đừng nói như vậy.
Hiên Viên Ngọc Phượng an ủi:
- Chàng tuổi còn trẻ đã kế nhiệm chức vị trang chủ, chống đỡ tất cả gánh nặng của sơn trang to như vậy, cho tới hôm nay đã tại vị hai mươi mốt năm. Những năm này, ta vẫn luôn cùng đi với chàng, nhìn sơn trang càng ngày càng lớn mạnh, Vân nhi và Kiệt nhi dưới bồi dưỡng của chàng, cũng xa hơn chàng lúc tráng niên, như vậy, đã đủ để cho ta và chàng lấy làm kiêu ngạo. Mặc dù kết quả của bài vị chiến lần này không như nguyện, nhưng bài vị chiến tính toán chỉ là người đứng đầu tầng lớp trẻ tuổi, có tính ngẫu nhiên rất cao. Nếu bàn về căn cơ, tài nguyên, uy vọng, thực lực tổng hợp lại, cho dù chín tông môn ở đây cộng lại, cũng không cách nào đánh đồng được với chúng ta, lại có gì không thể giải thoát chứ?
Hiên Viên Ngọc Phượng an ủi một phen, khiến ánh mắt Lăng Nguyệt Phong chậm rãi bình tĩnh trở lại, hắn kéo Hiên Viên Ngọc Phượng qua, động tình nói:
- Phu nhân, nàng nói rất đúng. Lăng Nguyệt Phong ta đời này có được thê tử như nàng, đã không có gì cầu xin, lại có chuyện gì không thể giải thoát đây.
Hiên Viên Ngọc Phượng dịu dàng cười, dựa vào trên vai trượng phu.
Ánh mắt Lăng Nguyệt Phong nghiêng đi, nhìn về phía phương xa, nói:
- Phòng Vân nhi vẫn sáng đèn… Haizzz, ta thấy, vài ngày nay hắn vẫn luôn mất hồn mất vía, ta lo lắng không thể giải thoát nhất là Vân nhi. Ta sợ tự tin và kiếm tâm của hắn nhận lấy đả kích vĩ đại. Không bằng, để ta qua xem sao, nói chuyện với hắn một chút.
Hiên Viên Ngọc Phượng đứng dậy, chậm rãi lắc đầu:
- Dị trạng của Vân nhi, có lẽ cũng không phải vì thua trận ngày đó.
- Phu nhân có ý tứ là…
Hiên Viên Ngọc Phượng nói:
- Cũng được. Nguyệt Phong, chàng liền đi xem hắn đi. Để cho hắn nói lời trong lòng ra, có lẽ ngươi dẫn đường cho hắn một chút, hắn có thể đi từ trong bản thân ra.
Lăng Nguyệt Phong gật đầu, sau đó liền bước chân thong thả đi ra khỏi đình viện, đi về chỗ đình viện của Lăng Vân.
Hiên Viên Ngọc Phượng trở lại trong phòng, không bao lâu, một âm thanh gõ cửa vang lên:
- Ngọc Phượng, là ta.
Âm thanh này khiến Hiên Viên Ngọc Phượng vội vàng đứng lên đi mở cửa phòng, người tới, rõ ràng là Lăng Khôn.
Lăng Khôn yên vị trong phòng, nhìn Hiên Viên Ngọc Phượng một lát, nói:
- Ngọc Phượng, những năm này sống như thế nào? Lăng Nguyệt Phong tiểu tử này không khi dễ cháu chứ?
- Nguyệt Phong đối với cháu vẫn luôn tốt lắm, cám ơn thúc thúc quan tâm.
Hiên Viên Ngọc Phượng mỉm cười trả lời, nàng rót một tách trà cho Lăng Khôn, sau đó ngồi ở đối diện hắn, trong vẻ mặt nhiều thêm một chút u buồn:
- Cháu đây gặp thúc thúc trễ như vậy, là muốn… Là muốn biết, cha cháu ông ấy… Ông ấy vẫn còn giận cháu sao?
- Ha ha.
Lăng Khôn cười nhẹ một tiếng, nói:
- Ngọc Phượng, phụ thân cháu như thế nào, cháu làm nữ nhi còn không rõ ràng sao? Thật ra cửu trưởng lão đã sớm hết giận, những năm này Thiên uy kiếm vực và Thiên Kiếm sơn trang có nhiều lui tới, cháu thật sự cho rằng, ta đây một nghi trượng nho nhỏ có thể thúc đẩy sao? Thật ra vẫn luôn là cửu trưởng lão âm thầm thúc đẩy, long lân bảo giáp lần này ta mang tới đây, cũng là do cửu trưởng lão tự mình ra lệnh… Chính là cửu trưởng lão tính tình quật cường, tuy rằng trong lòng đã sớm nhận cháu gả cho Lăng Nguyệt Phong, nhưng ngoài miệng vẫn luôn cứng rắn. Mà những năm này ông ấy chân chính giận, thật ra chính là vì cháu nhiều năm như vậy đều không quay về gặp ông ấy một lần.
Vành mắt Hiên Viên Ngọc Phượng trở nên ướt át:
- Năm đó khiến phụ thân tức giận như vậy, còn khiến cho phụ thân mất thể diện lớn, cháu nào còn có mặt mũi trở về gặp phụ thân…
- Haizzz, hài tử ngốc, cháu sai lầm rồi… Cháu dù sao cũng là nữ nhi duy nhất của cửu trưởng lão, ông ấy dù như thế nào, cũng sẽ không thể thật sự oán hận cháu. Những năm này tuy rằng ông ấy không thả ra, nhưng ai nấy đều thấy được, ông ấy hết sức nhớ nhung cháu, bằng không cũng sẽ không thể luôn lôi những chuyện cháu đã trải qua ra nói… Chờ phong ấn yêu nhân kết thúc, cháu liền cùng Nguyệt Phong, lại mang theo Vân nhi và Kiệt nhi, theo ta trở về Thiên uy kiếm vực một chuyến, cửu trưởng lão thấy cháu, thấy hai ngoại tôn của mình, trong lòng không biết sẽ cao hứng thành dáng vẻ gì nữa… Giữa mấy người cũng không có ngăn cách này, sau này cửu trưởng lão nói không chừng sẽ thường xuyên tự mình đến thăm hỏi cháu và hai ngoại tôn của ông ấy. Thiên Kiếm sơn trang sẽ vì vậy mà nhận được lợi ích không nhỏ, nếu Vân nhi và Kiệt nhi có được cửu trưởng lão tự mình chỉ đạo, thực lực chắc chắn tăng mạnh.
Hiên Viên Ngọc Phượng khó khăn lắm mới ổn định được cảm xúc không khống chế được, chậm rãi gật đầu:
- … Được. Chờ Nguyệt Phong trở về, cháu liền nói với hắn.
- Vậy được.
Lăng Khôn cười nhẹ một tiếng, sau đó thuận miệng nói:
- Khi tới đây, ta nhìn thấy Nguyệt Phong đang vội vàng đi tới hướng đông nam, có chuyện gì gấp vậy?
- Hắn đi…
Giọng Hiên Viên Ngọc Phượng bỗng khựng lại, chợt ngẩng đầu, sắc mặt thoáng chốc trở nên cứng ngắc khó coi:
- Đông nam? Thúc nói… Đông nam?