Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 248 - Chương 249: Thiên Trì Bí Cảnh (Thượng)

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_249" class="block_" lang="en">Trang 125# 1

 

 

 

Chương 249: Thiên trì bí cảnh (thượng)



Lăng Khôn chau mày, thoáng nhớ lại sau đó gật đầu nói:

- Là hướng đông nam không sai, sao vậy?

Hiên Viên Ngọc Phượng đứng lên, sắc mặt biến thành cực kỳ khó coi. Từ sau khi các đại tông môn ào ào rời đi, khu khách mời của Thiên Kiếm sơn trang cũng cơ bản vắng vẻ. Lưu lại khu đông nam, cũng chỉ có một tông môn… Đó chính là Băng Vân tiên cung!

- Lăng thúc thúc, giúp cháu một việc…

––––––––––––

Trăng sáng sao thưa.

Lăng Nguyệt Phong đạp không mà đi, hắn cũng không đi về phía tiểu viện của Lăng Vân, mà nửa đường chuyển hướng, đi tới trước đình viện của Băng Vân tiên cung.

Trong không khí chỗ đình viện của Băng Vân tiên cung lộ ra một vẻ mát mẻ độc đáo, Lăng Nguyệt Phong nhắm mắt lại, khẽ ngửi khí tức nơi này một phen, giống như say mê cái gì. Một lúc sau, hắn mở to mắt, ánh mắt rơi vào chỗ phòng của Sỏ Nguyệt Thiền, trong phòng vẫn sáng đèn. Chẳng qua, khi ánh mắt của hắn nhìn chăm chú vào ngọn đèn trong phòng, hắn cảm giác được từng luồng hàn khí lạnh thấu xương thẩm thấu ra từ trong đó… Hắn biết, mình đã bị phát hiện. Cảnh giới hiện giờ của Sở Nguyệt Thiền, không hề kém hơn hắn chút nào.

Lăng Nguyệt Phong nhẹ nhàng hít một hơi, ngưng tụ thành câu nói, truyền âm nói với Sở Nguyệt Thiền:

- Tại hạ Lăng Nguyệt Phong, muốn nói chuyện riêng với Băng Thiền tiên tử. Không biết Băng Thiền tiên tử có thể ra gặp mặt không.

- Chuyện gì, nói!

Sở Nguyệt Thiền không xuất hiện, câu trả lời của nàng chỉ có ba chữ ngắn ngủi, mỗi một từ đều không hề có chút tình cảm nào, lạnh như băng gần như có thể đông lạnh người ta thành tượng đá.

Dám nói chuyện như vậy với Lăng Nguyệt Phong, Thương Phong đế quốc tuyệt đối không tìm được người thứ hai, kể cả Băng Vân cung chủ Lâm Dục Tiên cũng như thế.

Mà khi đối mặt với câu nói lạnh như vậy của Sở Nguyệt Thiền, Lăng Nguyệt Phong cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng, nói:

- Từ khi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên ở trên bài vị chiến năm đó, đã trôi qua rất nhiều năm. Chính là từ sau đó, ta trong vòng mười năm hai mươi mấy lần đến Băng Vân tiên cung, cũng chưa từng gặp được mặt nàng một lần, cho đến lần bài vị chiến này…

- Chuyện cũ năm xưa, không cần phải nhắc lại! Lăng trang chủ có chuyện gì quan trọng, xin nói thẳng đi.

Sở Nguyệt Thiền lạnh lùng.

Lăng Nguyệt Phong tán thán một tiếng ngắn, nói:

- Năm đó, tâm ý của ta đối với nàng, thiên hạ đều biết, tin tưởng nàng không phải không biết được. Năm đó cho dù nhận nhạo báng của người trong thiên hạ và tức giận mắng chửi của phụ thân, ta vẫn như cũ liên tục đến Băng Vân tiên cung, chỉ vì có thể gặp mặt nàng một lần… Hiện giờ, đã nhiều năm trôi qua như vậy, ký ức của ta đối với nàng, vẫn như cũ lưu lại một năm kia. Cho dù đến bây giờ, nguyện vọng lớn nhất cuộc đời ta, vẫn là có thể gặp lại nhìn nàng một lần… Ta đã không hy vọng xa vời có thể lọt vào mắt xanh của nàng, chỉ hy vọng nàng có thể để cho ta nhìn nàng một lần, để cho ta biết được dáng vẻ hiện giờ của nàng…

Lăng Nguyệt Phong là người si tình, hắn còn là người rất khó sinh tình. Trước khi gặp được Sở Nguyệt Thiền, tất cả tinh lực của hắn đều trút vào trong kiếm đạo. Cho đến khi gặp được Sở Nguyệt Thiền, dung mạo người ngày đó khiến cho hắn mất hồn mất vía, tất cả tình cảm đã không hề giữ lại bùng nổ toàn bộ. Cách năm đó đã qua ba mươi năm, theo lẽ thường mà nói thời gian dài trôi qua như vậy, cảm tình gì cũng nên phai nhạt, nhưng ở trong lòng Lăng Nguyệt Phong, bóng dáng của Sở Nguyệt Thiền lại thủy chung không phai nhạt, không biết nên nói hắn quá mức si tình không hối hận, hay nên nói mị lực của Sở Nguyệt Thiền quá lớn.

- Ngươi đã có thê thất, lại có con cái song toàn. Ta và ngươi chẳng qua chỉ là người lạ có duyên phận vài lần, không cần thiết phải gặp nhau, hiện giờ dung nhan của ta như thế nào, cũng không hề có chút liên quan nào đến ngươi, nếu không có chuyện gì khác, mời Lăng trang chủ về cho, đêm khuya quấy rầy khách nữ, đây không phải là đạo đãi khách của Lăng trang chủ ngươi!

Trong giọng nói của Sở Nguyệt Thiền, đã bắt đầu mang theo tức giận mơ hồ.

- Haizzz, tính tình của nàng vẫn giống với năm đó.

Lăng Nguyệt Phong tỏ vẻ sầu não:

- Ta chỉ muốn gặp mặt nàng một lần, giải quyết xong tâm nguyện, không hơn, tuyệt đối không có nhớ nhung gì nữa, sau khi gặp, ta liền lập tức rời đi, cuộc đời này không hề quấy rầy nàng một chút nào nữa…

Xoẹt!!

Kèm theo một tiếng xé rách rất nhỏ, một trái băng không biết từ nơi nào bay tới, đập thẳng vào mặt Lăng Nguyệt Phong. Lăng Nguyệt Phong đưa tay lên, chộp trái băng kia vào trong lòng bàn tay, một luồng băng hàn cấp tốc lan tràn từ trong lòng bàn tay vào trong lòng hắn.

Không có cáo từ, cũng không nói thêm nửa chữ nữa. Lăng Nguyệt Phong xoay người rời đi, bóng lưng cô đơn nhanh chóng biến mất trong màn đêm. Năm đó hắn chẳng những là thiếu trang thủ Thiên Kiếm sơn trang, càng tuấn nhã siêu quần, nói năng bất phàm, nữ tử mến mộ hắn vô số kể, nhưng hắn vẫn cố tình lưu luyến si mê một người rất không nên…

Lấy thế lực, danh vọng, địa vị của Lăng Nguyệt Phong hắn ở Thương Phong đế quốc, cả đời có thể nói không có thứ hắn không chiếm được và tâm nguyện không hoàn thành được, chỉ có Sở Nguyệt Thiền… Trên trời cho nàng vẻ ngoài hoàn mỹ nhất, lại cho nàng trái tim băng lạnh nhất. Khiến cho nàng trở thành khuyết điểm của cả đời Lăng Nguyệt Phong.

Cách đó không xa, trong một góc dưới màn đêm, Hiên Viên Ngọc Phượng đã sắc mặt nhăn nhó, cả người phát run.

Có huyền lực của Lăng Khôn che chắn, Lăng Nguyệt Phong và Sở Nguyệt Thiền đều không phát hiện ra sự tồn tại của hai người bọn họ, mặc dù bọn họ nói chuyện với nhau đều dùng truyền âm, lại toàn bộ bị Lăng Khôn im hơi lặng tiếng thu được qua. Hiên Viên Ngọc Phượng vốn trong lòng còn ôm may mắn, hiện giờ chính tai nghe được lời Lăng Nguyệt Phong nói với Sở Nguyệt Thiền, quả thật ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng sắp nổi điên.

- Lăng Nguyệt Phong… Ngươi đúng là nam nhi si tình… Ba mươi năm, đã tròn chĩnh ba mươi năm, ngươi lại còn không quên được nữ tử này… Ta nghĩ đến ngươi đang để ý đến chuyện bài vị chiến, còn an ủi ngươi hồi lâu… Hóa ra… Ngươi lại nghĩ tới nữ tử này! Lại còn ở dưới mí mắt của ta, định lén lút gặp riêng ả ta!

Mỗi một từ Hiên Viên Ngọc Phượng nói ra, đều đầy rẫy oán hận và lửa giận thật sâu:

- Hiên Viên Ngọc Phượng ta tự hạ thấp mình, khiến người nhà hổ thẹn, đến Thiên Kiếm sơn trang này, gian khổ hơn hai mươi mấy năm… Lại còn không bằng một nữ nhân năm đó khiến cho ngươi nhận lấy hết cười nhạo, ngay cả gặp cũng không tình nguyện gặp ngươi! Lăng Nguyệt Phong… Ngươi cũng thật khiến ta thất vọng!!

Làm một nữ nhân có đủ ghen tỵ và oán hận, thường thường sẽ biến thành ma quỷ đáng sợ nhất. Lăng Nguyệt Phong và Lăng Khôn dù sao cũng thuộc cùng một tông, Lăng Khôn đương nhiên không muốn nhìn sự tình náo loạn đến không thể kết thúc, hắn lập tức khuyên lơn:

- Ngọc Phượng, cháu cũng đừng tức giận như vậy, Nguyệt Phong là hạng người gì, cháu và hắn sinh hoạt chung một chỗ hai mươi mấy năm, hẳn rõ ràng nhất. Lời nói vừa rồi của hắn cũng rất rõ ràng, hắn chỉ muốn gặp mặt nữ nhân này một lần, không hơn, cũng không có nhớ nhung khác. Thúc cũng từng nghe nói, lúc trước Nguyệt Phong vì theo đuổi nàng ta, trong mười năm nhiều lần đi Băng Vân tiên cung, lại không thể như nguyện, nghĩ đến, chính là thừa dịp cơ hội nàng ta đến Băng Vân tiên cung, giải quyết xong một tâm nguyện năm đó mà thôi.

- Lại nói, Nguyệt Phong thân là trang chủ Thiên Kiếm sơn trang, lại có ai có thể khi dễ hắn? Hiện giờ bị nữ nhân này nói lời lạnh nhạt, mỗi một câu nói đều không giữ lại chút thể diện nào cho hắn. Cháu làm thê tử của hắn, nên đầu tiên đau lòng vì hắn mới phải. Cháu trở về tranh cãi với hắn như vậy, trừ bỏ khiến cho hắn sinh lòng phản cảm không cần thiết đối với cháu, lại có tác dụng gì? Mà nếu như cháu không khúc mắc chuyện này, vẫn đối với hắn trước sau như một, hắn ngược lại sẽ sinh lòng áy náy, càng đối xử với cháu tốt hơn trước, có phải không?

- Không khúc mắc? Sao có thể không khúc mắc.

Ngực Hiên Viên Ngọc Phượng phập phồng, nhưng tức giận trong giọng nói đã giảm bớt đi phân nửa, nàng đưa mắt nhìn chằm chằm vào ánh đèn trong phòng Sở Nguyệt Thiền, thấp giọng nói:

- Một vài lời của thúc thúc đúng là nhắc nhở cháu. Cháu thật sự không nên trách Nguyệt Phong, hắn nhiều năm nhớ mãi không quên ả ta, cũng tỏ vẻ hắn trọng tình… Mà nếu như nữ tử này biến mất trên thế giới, như vậy, thứ cháu không muốn nhìn thấy, cũng liền vĩnh viễn không phát sinh nữa! Còn có một người khác… Sở Nguyệt Thiền hại Nguyệt Phong, một người khác, lại hại Vân nhi, mấy ngày nay Vân nhi mất hồn mất vía, nói không chừng, sẽ đi con đường cũ của phụ thân nó.

- Cháu nói… Hạ Khuynh Nguyệt

- Cháu muốn… Hủy đi Băng Vân tiên cung gây tai họa cho trượng phu và nhi tử cháu!!

Hai hàng chân mày của Hiên Viên Ngọc Phượng cau lại, lạnh lùng nói.

Khóe mắt Lăng Khôn thoáng động, trong ánh mắt thoáng qua thần sắc quỷ dị, hắn ngược lại không khuyên can Hiên Viên Ngọc Phượng nói ra lời ói đầy rẫy kích động, ghen tỵ, oán hận, lại gần như phát điên, trái lại gật đầu:

- Nếu cháu thật sự nghĩ như vậy, thúc đương nhiên không có lý do không giúp cháu. Chỉ có điều, Băng Vân tiên cung dù sao không phải là tông môn bình thường, tiêu diệt dễ dàng, nhưng lại không thể không cố kỵ đến lực ảnh hưởng tồn tại ngàn năm của nó… Không bằng như vậy được không, cháu theo thúc về Thiên uy kiếm vực, sau đó chủ động nhắc tới chuyện này với cửu trưởng lão. Ông ấy nhớ nhung cháu nhiều năm như vậy, đều nhất định sẽ không cự tuyệt yêu cầu gì của cháu, đến lúc đó, thúc sẽ tiếp nhận chuyện này, trong vòng ba năm, khiến Băng Vân tiên cung thần không biết quỷ không hay biến mất trên cõi đời này! Tuyệt đối sẽ không bị người tra ra được là do Thiên uy kiếm vực gây nên, càng sẽ không dính dáng liên quan gì đến cháu, như thế nào?

Câu nói muốn tiêu diệt Băng Vân tiên cung, chính là Hiên Viên Ngọc Phượng dưới cơn giận dữ thốt ra, nhưng không nghĩ tới Lăng Khôn lại đồng ý rõ ràng như vậy. Nếu thật sự là từ một trong thánh địa ra mặt, tiêu diệt một Băng Vân tiên cung quả thật dễ như trở bàn tay, Hiên Viên Ngọc Phượng trong lòng có oán hận vĩ đại đối với Băng Vân tiên cung đương nhiên không có lý do cự tuyệt, gật đầu nói:

- Liền theo lời thúc thúc, Ngọc Phượng ở đây tạ ơn thúc thúc.

- Ha ha, việc nhỏ mà thôi.

Lăng Khôn cười ha ha, cười ý vị thâm trường.

––––––––––––––––

Chỗ sâu nhất chính bắc của Thiên Kiếm sơn trang, có một mảnh đất trống bằng phẳng. Dưới kiếm khí lượn lờ, khí thế Thiên Kiếm sơn mạch khiến cho người ta kính sợ, nơi này lại giống như một chỗ niết bàn kiểu khác, không khí hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả tiếng gió đều đặc biệt hòa dịu.

Vào lúc giữa trưa, đoàn người đến nơi này. Những người này, rõ ràng là người của mười đại tông môn mười bài vị trước trong bài vị chiến lần này. Mà ở trong đó, là lối vào của Thiên trì bí cảnh. Mỗi một người đến nơi này, trên mặt đều treo hưng phấn ở mức độ không giống nhau. Nhất là những huyền giả trẻ tuổi còn chưa bao giờ tiến vào thiên trì bí cảnh, càng trong mắt lộ ra ánh sáng khác lạ, xoa tay, giống như vô số kỳ ngộ đã gần ngay trước mắt, có thể chạm tay đến.

Chỉ có điều trong những người này, cũng không có Vân Triệt. Trong đội ngũ của Thương Phong hoàng thất, chỉ có một mình Tần Vô Thương mà thôi.

Lăng Nguyệt Phong đứng ở phía trước đội ngũ, nhìn mọi người, nghiêm nghị nói:

- Một lát nữa, cửa vào của thiên trì bí cảnh sẽ xuất hiện. trước đó, có một số việc, Lăng mỗ phải nhắc nhở sơ qua.

- Thiên trì bí cảnh mỗi lần nhiều nhât chỉ có thể đi vào năm mươi người. Nói cách khác, tông môn ở đây, mỗi một tông môn nhiều nhất chỉ có thể đi vào năm người, về phần năm người là ai tiến vào, tự nhiên do các ngươi tự tiến hành lựa chọn. Sau khi tiến vào bí cảnh, thời gian lưu lại là hai ngày… Cũng chính là hai mươi bốn canh giờ, sau hai mươi bốn canh giờ, tất cả mọi người sẽ bị cưỡng chế đưa về đây. Chỉ có điều, có một loại người sẽ không được đưa về…

Giọng Lăng Nguyệt Phong lạnh lùng:

- Đó chính là người chết!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment