.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_316" class="block_" lang="en">Trang 158# 2
Chương 316: Vương Huyền Long khuyết
- Ngươi bây giờ, tuy rằng về huyền lực không hề có bất cứ biến hóa nào, nhưng dưới Long thần tủy hòa cùng, thân thể và linh hồn của ngươi đều có bay vọt giống như thăng hoa, chính là sau khi hoàn toàn dung hợp chúng xong, tự bản thân ngươi cũng không cảm giác rõ ràng mà thôi. Hơn nữa có Long thần hồn và Long thần tủy, ngươi càng có thể phóng thích triệt để lực lượng của Long thần huyết mạch ở trong thân thể ngươi, ngươi hiện giờ, lực chiến đấu đã gấp mấy lần trước kia… Mặt khác, lấy cường độ linh hồn hiện giờ của ngươi, đã miễn cưỡng mở ra được “Long hồn lĩnh vực” của bộ tộc Long thần chúng ta!
- Long hồn… Lĩnh vực? Ngươi nói là… Lĩnh vực?
Vân Triệt kinh ngạc nói. Lĩnh vực, đó là lực lượng cường đại phải ở cảnh giới Vương Huyền mới có khả năng thi triển được, Hạ Khuynh Nguyệt có thể thi triển lĩnh vực, là vì nàng có Cửu huyền linh lung thể, mà bản thân mình hiện giờ mới là Địa Huyền cảnh, thật sự có thể thi triển lĩnh vực mà Vương tọa mới có khả năng thi triển sao?
- Không sai. Long hồn lĩnh vực không phải là một lĩnh vực công kích, cũng không phải lĩnh vực thuộc áp chế, kiềm chế và phòng ngự, mà là một loại tinh thần lĩnh vực bá đạo tuyệt luân. Sự cường đại của nó, khi ngươi mở nó ra sẽ biết. Chẳng qua, mặc dù là tinh thần lĩnh vực, nhưng vẫn như cũ cần một phần huyền lực đến chống đỡ, ngươi hiện giờ cho dù là trên lĩnh vực huyền lực, hay là trên lĩnh vực tinh thần, muốn mở ra long hồn lĩnh vự vẫn hơi miễn cưỡng, không phải vạn bất đắc dĩ, ta cũng không hy vọng ngươi mở nó ra, bởi vì đó có khả năng tạo thành tổn thương linh hồn khó có thể đoán trước đối với ngươi… Theo sự cường đại của ngươi, long hồn lĩnh vực cũng sẽ càng thêm cường đại, con đường cường giả của ngươi, vẫn còn rất dài rất dài.
Vân Triệt yên lặng cảm nhận lực lượng trong biển tinh thần một phen, yên lặng gật đầu, trong lòng hơi kích động.
- Được rồi, tuy rằng linh hồn của ngươi dính đầy máu tươi và tội ác, lại cố tình trong suốt giống như thủy tinh, ta tin tưởng ta sẽ không nhìn lầm người, chọn lầm người… Trong nơi truyền thừa lưu lại tất cả lực lượng của ta, một chỗ này, là chỗ có thể truyền thừa muộn nhất, cũng là nơi cuối cùng. Người kế thừa huyết mạch của ta ở “Chỗ kia” thành lập nên “Bộ tộc Long thần”, cũng dưới truyền thừa vô số năm càng thêm lớn mạnh, chính là cường đại, thường thường sẽ kết hợp với ngạo mạn, tham lam, cũng không biết hiện giờ kết cục của bộ tộc Long thần như thế nào. Mà người kế thừa Long thần tủy và Long thần hồn, ngươi… Là một người duy nhất. Hy vọng, ngươi không quên hứa hẹn đã ưng thuận với ta trước đó.
Vân Triệt gật đầu, chân thành nói:
- Hứa hẹn lần trước ưng thuận, ta tự nhiên không quên. Nếu quả thật có một ngày, ta đạt tới chỗ kia, ta nhất định sẽ toàn lực tìm kiếm thanh kiếm theo như lời ngươi nói. Nếu như thật sự tìm được, ta càng sẽ dùng hết khả năng tìm kiếm phương pháp cởi bỏ phong ấn, để nữ nhi của ngươi lại thấy ánh mặt trời.
- Tốt… Như thế, tàn hồn ta vùng vẫy nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể an tâm ra đi. Để cho ngươi dùng lực lượng cuối cùng của ta, để ngươi là… Một sự kiện cuối cùng. Nếu ta không đoán sai, trên thân ngươi, chắc có một viên long đan của Vương Huyền viêm long, triệu hoán nó và kiếm cùng nhau từ trong Thiên độc châu ra đi.
Vân Triệt sửng sốt, không hỏi nhiều gì, theo lời lấy Long khuyết kiếm và viên long đan vẫn luôn giấu kín ở trong Thiên độc châu ra, có thể nói lấy thứ quý trọng nhất ngoài Thiên độc châu và Luân hồi kính ra.
Đôi mắt màu lam của Thương Long trên không trung đột nhiên lóe lên, Long khuyết và Vương Huyền đan đồng thời bay lên, nổi lơ lửng trên không, âm thanh Thái cổ Thương Long vang lên:
- Chuôi Long khuyết kiếm này, là ngàn năm trước có một nhân loại tiến vào sau đó thất bại đã lưu lại, trong thân kiếm, phong ấn một linh hồn ấu long, trong ngàn năm, bởi vì nó tồn tại ở nơi Long thần thí luyện, có long tức của ta tẩm bổ, bởi vì luôn luôn không yên lặng, nếu như, trên thân ngươi vừa khéo có một viên long đan Vương Huyền long, như vậy, liền thành toàn cho nó đi!
Thoáng chốc, Vương Huyền long đan bỗng nhiên bốc cháy lên hỏa diễm màu đỏ sậm, đó là long viêm thuộc về chân long, nóng cháy đến ngay cả không khí đều giống như muốn bốc cháy lên, Long khuyết kiếm dưới ánh sáng màu lam kéo xuống xông vào trong ngọn lửa của Vương Huyền long đan, nhanh chóng bị ngọn lửa bao vây hoàn toàn, sau đó, cả thanh kiếm biến thành một ngọn lửa cực lớn, giống như hoàn toàn cháy nóng lên… Nếu tầm mắt có thể xuyên thấu qua ngọn lửa, sẽ phát hiện long đan trong thiêu đốt đụng chạm trên chuôi kiếm vĩ đại của Long khuyết, sau đó giống như hóa lỏng chậm rãi phân tán, cho đến khi hoàn toàn tựa vào, dung nhập vào phía trên Long khuyết.
Vù!
Hỏa diễm trong không trung dập tắt trong nháy mắt, Vương Huyền long đan biến mất không thấy gì nữa, Long khuyết kiếm rơi xuống dưới… Trong lúc nhất thời, một luồng kiếm thế bá đạo tuyệt luân, cực nóng như mặt trời, trầm trọng và mạnh mẽ hơn trước đó mấy lần bao phủ xuống, khiến không gian chung quanh hoàn toàn yên lặng.
Ầm!!!
Long khuyết vững vàng rơi vào trên tay Vân Triệt, mà mặt đất dưới chân Vân Triệt trong nháy mắt văng tung tóe, cả sơn động đều lay động rất nhỏ một cái, Vân Triệt gắt gao nắm giữ Long khuyết, cánh tay cứng ngắc một trận, trong đôi mắt lộ ra ánh sáng khiếp sợ, cùng với hưng phấn tới cực điểm.
Nhìn qua vẻ ngoài của Long khuyết cũng không biến hóa gì đặc biệt rõ ràng, nhưng trọng lượng của nó lại xa hơn trước đó, cánh tay truyền đến cảm giác nặng nề nói cho Vân Triệt, Long khuyết lúc này ít nhất nặng đạt hai vạn tám ngàn cân, mà khí thế của nó, càng làm cho hắn thân là chủ nhân đều có một cảm giác hít thở không thông.
Hai tay hắn nâng lên, nhấc ngang Long khuyết, rót huyền lực vào trong thân kiếm, nhất thời, vị trí hai mắt ở bộ phận mũi kiếm Long khuyết, nhưng lại chớp động lên hai ánh lửa chói mắt, cũng giống như một đôi mắt rồng còn sống dữ tợn, trên thân kiếm, đường vân xương rồng phức tạp lại đang vặn vẹo rất nhỏ, nhúc nhích… Hai tay Vân Triệt nắm lấy chuôi kiếm, lại rõ ràng cảm thấy một linh hồn cường đại… Linh hồn của Long khuyết!
Cảm giác nặng nề vĩ đại, khiến Vân Triệt có lực cánh tay phi phàm đều cảm thấy có phần khó có thể khống chế, nhưng hắn càng nhiều hơn, là hưng phấn, bởi vì hắn được chứng kiến một Vương Huyền khí ra đời… Trong tay hắn, là một Vương Huyền kiếm độc nhất vô nhị ở cả Thương Phong đế quốc, đủ để oanh động thiên hạ!!
Có thể nghĩ, một kiếm như vậy đánh xuống, sẽ tạo thành lực phá hoại kinh khủng bậc nào. Vô ảnh kiếm thế của nó, lại sẽ khiến bao nhiêu người không chiến mà sợ.
Vù!!
Vân Triệt đột nhiên vung Long khuyết, tiếng xé gió nặng nề giống như tảng đá lớn đè vào tim, mà cùng với nó mà đến, là một tiếng rồng ngâm vô cùng rõ nét!
- Có hồn khí vốn khó khống chế, nhưng ngươi hiện giờ có Long thần hồn, mà hồn kiếm của nó, lại vốn từ hồn ấu long, nó sẽ hoàn toàn thần phục ngươi, cho dù ngươi hiện giờ chỉ là Địa Huyền cảnh, giống vậy đều có thể khống chế nó hoàn chỉnh… Đáng tiếc, ngươi dường như không kịp lập tức đi thích ứng với nó, bởi vì địch nhân của ngươi sẽ lập tức xuất hiện, mà ta, cũng đến thời gian nên rời khỏi nơi này. Nỗ lực trở nên cường đại, nỗ lực còn sống… Ngươi chở đầy lấy huyết mạch cuối cùng của ta… Và hy vọng cuối cùng…
- Cảm giác đáng sợ kia… Hy vọng… Chính là ảo giác mơ hồ không có thật…
… …
Ánh mắt màu xanh biếc biến mất, âm thanh của Thái cổ Thương Long, cũng vào một khắc này hoàn toàn yên lặng xuống. Khí tức Long thần tồn tại ở trong này không biết bao nhiêu năm, cũng cuối cùng hoàn toàn tiên tán… Mà một câu nói giống như lầm bầm lầu bầu cuối cùng nó lưu lại, khiến Vân Triệt không hiểu ra làm sao.
- Cảm giác đáng sợ? Có ý tứ gì?
Vân Triệt khẽ niệm một tiếng, sẽ là thứ gì, có thể khiến cho Long thần cường đại cảm giác được “Đáng sợ”. Sau trầm ngâm ngắn ngủi, hắn đảo mắt, nhìn về phía ngoài sơn động… Mấy người theo đuổi hắn không bỏ, đã cách hắn không đến trăm trượng… Hơn nữa, toàn bộ có bảy người!
Vân Triệt cười lạnh một tiếng, kéo Long khuyết đi ra ngoài, mỗi một bước đi, dưới chân đều sẽ dẫm xuống một dấu chân sâu nửa thước, cho đến sau khi đi ra vài chục bước, hắn mới phối hợp xong dáng người và sức nặng của Long khuyết, khi hoàn toàn đi ra khỏi sơn động, dưới chân đã không có dấu chân.
Vân Triệt vừa ra khỏi sơn động, chung quanh liền viêm ảnh chớp lên, bóng dáng bảy người từ phía trên mà đến, chia ra rơi vào chung quanh hắn, vây quanh lấy hắn, bảy luồng khí tức huyền lực vô cùng cường đại, cũng gắt gao tập trung vào hắn.
Một huyền giả Địa Huyền cảnh chỉ cần một một cường giả Thiên Huyền cảnh tập trung, đều sẽ toàn thân cứng ngắc, hô hấp không thuận, nhưng Vân Triệt bị đồng thời bảy cường giả Thiên Huyền tập trung, ngược lại bình thản ung dung, trên mặt chẳng những không hề có một chút kinh hoàng, ngược lại nở nụ cười, giống như bảy người trước mắt không phải đến đòi mạng hắn, mà tới đón tiếp hắn.
- Vân Triệt! Cho dù ngươi lại giảo hoạt ngàn lần, cũng đừng mong chạy trốn ra khỏi lòng bàn tay của chúng ta! Lần này, ta xem ngươi chạy trốn đi đâu!
Phần Mạc Nhiên nắm Phần Thiên đao lên, gầm giận nói.
- Chậc chậc.
Vân Triệt bĩu môi một cái, khinh thường nói:
- Các ngươi mấy con chó già này mỗi lần gặp mặt có thể thay đổi lời kịch một chút không, mỗi lần đều nói ta chạy không được, nhưng đáng tiếc mỗi lần ta đều muốn đi thì đi, các ngươi chỉ có thể theo ở phía sau giống như ruồi bọ không đầu ăn không tro bụi, nhìn mặt các ngươi đã sưng phù giống như mặt heo, sẽ không sợ lại sưng thành mông sao?
- Đừng nói lời vô nghĩa với hắn!
Nhìn thấy Vân Triệt, Phần Mạc Ly nhịn một bụng hỏa dần dần nóng lên:
- Lập tức bắt hắn cho ta! Vân Triệt, ta xem ngươi lần này chạy trốn như thế nào!!
- Tiểu bối, nhận lấy cái chết!!
Phần Mạc Nhiên cách Vân Triệt gần nhất, gầm to một tiếng, toàn thân cháy lửa, Phần Thiên đao ra, một chiêu “Phần Thiên hồng liên” bổ về phía Vân Triệt. Không chỉ Phần Mạc Ly, mấy người bọn họ là nhân vật danh chấn thiên hạ đồng thời xuất động đi giết chết một người tuổi còn trẻ, lại đến bây giờ còn chưa thành công, còn bị đùa giỡn xoay quanh, tất cả mọi người đã nhịn một bụng tức giận, Phần Mạc Nhiên vừa ra tay, đó là một chiêu vô cùng ác độc, hận không thể một đao trực tiếp chém Vân Triệt ra làm hai khúc.
Lúc Phần Mạc Nhiên tới gần, Vân Triệt nhanh chóng xoay người lại, lại không vung kiếm chống đỡ, tay trái bỗng nhiên rời khỏi chuôi kiếm, chộp về phía Phần Thiên đao của Phần Mạc Ly.
- Muốn chết!
Phần Mạc Nhiên giận tím mặt, nhưng lập tức, ánh mắt của hắn liền bị kinh hãi tràn ngập hoàn toàn.
Rắc rắc rắc rắc rắc…
Lực lượng của Van Triệt giống như núi lửa bỗng nhiên bùng nổ, nhưng lại tay không cầm trên Phần Thiên đao của Phần Mạc Nhiên, theo một trận động tĩnh làm cho lòng người run lẩy bẩy, Phần Thiên đao cháy lên hỏa diễm thiêu đốt trực tiếp bị vặn vẹo… Lại vặn vẹo… Hỏa diễm trên đó trong nháy mắt bị dập tắt hoàn toàn, mà cả Phần Thiên đao, đã bị vặn xoay thành bánh quai chèo.
- Cái… Cái gì!!
Hai mắt của Phần Mạc Nhiên thiếu chút nữa nhảy từ trong hốc mắt ra.
Làm thập tam trưởng lão của Phần Thiên môn, đao của Phần Mạc Nhiên đương nhiên không thể nào là vật phàm, Phần Thiên đao trong tay hắn tên là “Viêm ngao”, là một thanh đao Địa Huyền khí, sau khi rót vào huyền lực cường đại của hắn, đủ để phá núi nứt đất, băng nát thép tinh, lại ở trong tay Vân Triệt, bị nhẹ nhàng bâng quơ vặn thành bánh quai chèo… Cái này so với đánh gãy còn khó hơn mấy lần.
Mà trên tay Vân Triệt, chẳng qua chỉ lưu lại một vết máu không sâu lắm mà thôi.
Trải qua Long thần tủy rèn luyện, lúc này xương cốt Vân Triệt đã cứng cỏi đến cường độ mà thường nhân đều không cách nào lý giải được, chỉ sợ kể cả Phần Mạc Nhiên toàn lực một đao khảm lên phía trên, cũng nhiều lắm là lưu lại một vết ngấn mỏng, vốn đừng mong chặt đứt.
- Phần Thiên môn các ngươi đúng là keo kiệt, đường đường là nhân vật cấp bậc trưởng lão, lại dùng một thanh đao nát nhéo một cái liền cong, quả thật làm cho người ta cười đến rụng răng… Kiếp sau đầu thai, cần phải nhớ tuyển chọn một tông môn tốt một chút!!
Vân Triệt mặt mỉm cười, Long khuyết kiếm đột nhiên nện lên trên ngực Phần Mạc Ly.
Ầm!
Lực lượng cường đại vô cùng giống như lũ quét sóng thần bùng nổ, trong tiếng nổ, thân thể của Phần Mạc Nhiên trong nháy mắt bị nện thành hai khúc, giống như một cái túi vải rách bay ra ngoài, ngay cả tiếng kêu rên cũng không kịp phát ra.