.
._189__2" class="block_" lang="en">Trang 189# 2
Chương 378: Vĩnh dạ vương tử
Hắc Sát đế quốc, nơi cực ác.
Âm khí sâm sâm, hôi vụ lượn lờ, không ngừng vang lên tiếng gió thổi giống như tiếng quỷ khóc ma gào. Phần Tuyệt Trần vốn nên chết đi hơn mười lần nhưng hắn vẫn còn sống ở nơi kinh khủng như vậy, hắn dùng tứ chi, ý chí và chấp niệm vô cùng cường đại của mình chống đỡ thân thể vốn khô kiệt sinh mệnh từ lâu leo lên từng chút một.
Rốt cục, hắn cũng đến được nơi này... Trước mắt hắn, là một cái ngọc quan vô cùng to lớn, trong ngọc quan gần như trong suốt, có một đoàn hắc vụ như có như không.
- Rốt cuộc ngươi đã tới... Bản vương đã chờ ngươi rất lâu rồi.
Bỗng nhiên hôi vụ trong quan tài ngọc thạch vặn vẹo lên, một thanh âm trầm thấp vang lên trong đầu Phần Tuyệt Trần.
- Ngươi là... Người nào!
- Bản vương, chính là người ngươi đang tìm! Mà ngươi, cũng là người bản vương đang chờ đợi! Dùng chìa khóa trong tay ngươi, mở cái gông xiềng phong hồn này ra, bản vương sẽ ban tặng cho ngươi lực lượng vô thượng!
- Ta dựa vào cái gì... Tin tưởng ngươi!
- Bản vương vô pháp chứng minh, nhưng hôm nay ngươi cũng chỉ có lựa chọn tin tưởng bản vương! Nếu như không lập tức có được lực lượng của bản vương, ngươi rất nhanh sẽ chết đi. Mà bản vương và ngươi là một loại người! Trong linh hồn của ngươi có vô tận cừu hận cùng chấp niệm, mà cừu hận cùng chấp niệm của bản vương, càng nhiều hơn ngươi gấp trăm nghìn lần! Nếu ngươi có lực lượng của bản vương, trên đời này liền không có huyết cừu ngươi không báo được! Mà bản vương chỉ còn tàn hồn, nếu muốn báo thù, nhất định phải mượn thân thể của ngươi! phóng xuất bản vương ra, đối với ngươi, chỉ có chỗ tốt. Bằng không, thứ chờ đón ngươi chỉ có thể là tử vong và tuyệt vọng!
Phần Tuyệt Trần vươn tay ra cắm cái chìa khóa đen kịt kia vào phong ấn trên quan tài.
Thoáng chốc, yên vụ trong phong ấn nổi lên bốn phía, một tầng quang mang trận pháp thoáng hiện, sau đó hoàn toàn tiêu thất.
Hô!!
Âm phong nổi lên ở bốn phía, bỗng nhiên phong ấn trên quan tài mở ra, linh hồn bị phong ấn bên trong chạy ra ngoài, phát sinh ra một tiếng cuồng tiếu khoái ý tới cực điểm, sau đó nhằm thẳng về phía Phần Tuyệt Trần, vô tình đâm vào trong linh hồn hắn.
- Ha ha ha ha... Ha ha ha ha... Nghìn năm, đã nghìn năm! rốt cục bản vương cũng được tự do! cuối cùng lão thiên cũng không có hoàn toàn mù mắt, để cho bản vương có cơ hội báo huyết thù... Ha ha ha ha...
- Tiểu tử, cảm tạ ngươi để cho linh hồn bản vương đoạt được tự do! Vì báo đáp ân tình của ngươi, bản vương sẽ thay thế linh hồn của ngươi, trở thành tân chủ nhân của cái thân thể sứt mẻ này! chuyện này đối với ngươi chính là một cái ân huệ lớn lao... Ha ha ha ha!
- Ngươi... A a... A a a a!
Trong linh hồn, giống như có hàng vạn hàng nghìn cương châm bỗng nhiên ghim vào, để cho sắc mặt Phần Tuyệt Trần tái nhợt trong nháy mắt, thất khiếu chảy máu, trong miệng phát sinh ra tiếng gào thét thống khổ đến cực điểm:
- Ngươi... Ngươi... Muốn thôn phệ... Linh hồn của ta!! Ách... A a a a a!
- Suy yếu như vậy, lại có thể nói chuyện khi bị linh hồn của ta thôn phệ, quả nhiên là để cho bản vương kinh ngạc... Ngươi yên tâm, sau khi bản vương cắn nuốt linh hồn của ngươi, ta sẽ căn cứ vào trí nhớ của ngươi, giết chết người ngươi muốn giết nhất, báo thâm thù cho ngươi, để ngươi có thể hài lòng!? Hiện tại, linh hồn của ngươi... Liền ngoan ngoãn trở thành tế phẩm của ta đi!!
- A a a a a a!
Theo tiếng gầm rú tê tâm phế liệt của Phần Tuyệt Trần, kinh mạch toàn thân hắn điên cuồng cương lên, mỗi một cái bộ vị trên người, đều bị mồ hôi làm ướt nhẹp, giống như rừng già bị mưa to tưới ướt. Bất kể thống khổ trên thân thể đau nhức dường nào, hắn cũng có thể thừa nhận, thậm chí không phát sinh một chút thanh âm. Nhưng cảm giác thống khổ do tinh thần bị xé rách, so với cảm giác ngũ mã phanh thây còn muốn kinh khủng hơn gấp nghìn vạn lần. Hắn cảm giác được phảng phất có vô số cương châm cùng lưỡi lê tại trát thứ, cắt linh hồn của hắn, để cho ý thức của hắn tại cực hạn trong thống khổ rơi xuống hướng vực sâu vô tận.
Nếu linh hồn bị phá hủy, bị thôn phệ, như vậy hắn sẽ mất đi tất cả ý thức, thân thể sẽ biến thành một người không có ý thức, hắn cũng không cách nào báo thù, hơn nữa vĩnh viễn trở thành khôi lỗi của người khác.
Cái này so với giết hắn, mang hắn ra lăng trì vạn lần, càng không thể chấp nhận.
Phần Tuyệt Trần ta... có thể chết... Có thể chết không toàn thây...
Nhưng tuyệt đối không thể... Trở thành một con khôi lỗi khuất nhục!!
Ta trải qua thiên tân vạn khổ đi tới nơi này...
Là vì tìm kiếm lực lượng có thể giúp ta báo thù...
Không phải... Trở thành một khôi lỗi!!
- A a a a a!!!!
Ánh mắt Phần Tuyệt Trần chợt trừng lớn, quang mang trong con ngươi vốn đã tan rã lại điên cuồng ngưng tụ, phóng xuất ra hận quang đủ để tất cả ma quỷ đều phải run sợ. Toàn bộ ý chí và tín niệm của hắn được thả ra trong tiếng gào thét...
- Sách sách, lại còn vọng tưởng giãy dụa, ha ha ha ha, thực sự là buồn cười tới cực điểm, ở trong mắt bản vương, linh hồn của ngươi nhỏ yếu giống như con kiến hôi vậy, làm sao có thể... hả? Cái... Cái gì... Điều đó không có khả năng... Ngươi làm cái gì... Điều đó không có khả năng... Điều đó không có khả năng!!
Linh hồn gần như bị thôn phệ, suy yếu bất kham, đột nhiên bắn ra lực lượng phản kháng cường đại đến mức bất khả tư nghị, cỗ lực lượng phản kháng này không ngừng tăng trưởng theo tiếng hét khàn cả giọng của Phần Tuyệt Trần, nó không chỉ hoàn toàn chặn lại linh hồn hắc ám thôn phệ, mà còn vây quanh nó, kìm hãm nó, thậm chí... Bắt đầu phản phệ.
- Không có khả năng... Điều đó không có khả năng! Một tiểu tử chỉ có thực lực Linh Huyền cảnh, làm sao có tiểu tử mạnh mẽ như vậy... Không có khả năng... A a a...
Linh hồn hắc ám không có cách nào cuồng tiếu nữa, thanh âm của hắn trở nên khủng hoảng, sợ hãi, giống như từ thiên đường thoáng cái rơi xuống địa ngục thâm uyên vậy.
- Phần Tuyệt Trần ta... Bị người đánh bại... Bị giẫm lên... bị vũ nhục... Những thứ này... Ta đều có thể thừa nhận... Bởi vì một ngày nào đó... Ta sẽ đòi lại gấp nghìn vạn lần... Nhưng... đừng ai mơ tưởng biến cơ thể của ta thành khôi lỗi... Đừng... Mơ!!
- A a a!!
Linh hồn hắc ám phát sinh ra tiếng kêu thảm thiết, linh hồn cường đại của hắn lại bị khống chế hoàn ở trong linh hồn của Phần Tuyệt Trần, bị Phần Tuyệt Trần cắn nuốt ngược... Mà nếu linh hồn của hắn bị thôn phệ, sự hiện hữu của hắn sẽ hoàn toàn tiêu thất ở trên cõi đời này, trí nhớ của hắn, còn có lực lượng trong linh hồn hắn, sẽ bị Phần Tuyệt Trần đoạt được. Hắn hoảng sợ kêu to, thậm chí phát ra tiếng cầu xin thống khổ:
- Buông tha bản vương... Mau dừng lại... Bản vương sẽ cho ngươi lực lượng cường đại nhất... Bản vương không thể chết được...
Bỗng nhiên linh hồn hắc ám ngừng lại, rồi thanh âm của hắn trở nên kích động:
- Hoang nhi... Hoang nhi... Ngươi là hoang nhi!!
Phần Tuyệt Trần:
-???
- Hoang nhi, thật là Hoang nhi sao...
Linh hồn hắc ám đang bị phản thôn phệ gần như quên mất thống khổ, phát ra thanh âm vui mừng:
- Hoang nhi... Ta là tộc vương của Vĩnh Dạ tộc, là thân sinh phụ vương của ngươi!!
Toàn thân Phần Tuyệt Trần bị mồ hôi làm ướt đẫm, hắn cười lạnh, cắn răng nghiến lợi nói:
- Ngươi là một cái tàn hồn ngu xuẩn và đáng thương... Vì cầu được sống, ngay cả chuyện cười hoang đường như vậy cũng nói ra được!
- Hoang nhi, ta thật sự là phụ hoàng của ngươi! Năm đó Vĩnh Dạ tộc chúng ta bị gian nhân tiêu diệt, ngươi cũng bị sát hại một cách tàn nhẫn, sau khi ngươi chết mẫu hậu ngươi đã cầm giữ một luồng linh hồn của ngươi, lấy tánh mạng của mình làm vật dẫn, phát động cấm thuật Vĩnh Dạ tộc, để cho ngươi có thể ở nghìn năm sau bảo lưu một nửa huyết mạch cùng linh hồn mà luân hồi chuyển sinh...
- Được rồi! Chết đến nơi rồi... Còn nhiều lời vô ích như vậy!
Phần Tuyệt Trần cắn chặt răng nói:
- Vĩnh viễn... Câm miệng cho ta!!
Ý chí cứng cỏi của Phần Tuyệt Trần, vượt ra khỏi tưởng tượng linh hồn hắc ám, sau cùng tàn hồn của hắn cũng từ từ mất đi lực giãy dụa... Mà hắn, cũng hoàn toàn bỏ qua giãy dụa...
- Cũng tốt, sau khi ngươi thu được ký ức cùng lực lượng trong linh hồn ta, ngươi sẽ minh bạch tất cả...
- Hoang nhi, ngươi là vương tử Vĩnh Dạ tộc, là huyết mạch cùng hy vọng sau cùng của Vĩnh Dạ tộc... Ngươi phải sống cho tốt, đoạt lại thần kiếm của tộc ta, trùng kiến Vĩnh Dạ vương tộc, báo thù cho mẫu hậu ngươi... Cho tộc nhân của ngươi... và chính ngươi... Nhất định phải báo thù... Nhất định phải báo thù!!!
Thanh âm của linh hồn hắc ám quanh quẩn ở trong đầu Phần Tuyệt Trần thật lâu mới tiêu thất, cỗ linh hồn kia không chỉ bỏ qua giãy dụa, ngược lại còn chủ động mang tất cả ký ức, cùng lực lượng linh hồn đặc thù của mình, dung nhập vào trong linh hồn Phần Tuyệt Trần.
Ký ức hơn nghìn năm như thủy triều, dũng mãnh tràn vào trong linh hồn Phần Tuyệt Trần, ánh mắt của hắn từ từ dại ra, cuối cùng quỳ ở đó giống như người chết, thật lâu không hề động đậy, trên gương mặt, hiện đầy lệ ngân...
—————————————————————
Có Tuyết Hoàng Thú tương trợ, nên lần này Vân Triệt đi đến Băng Vân Tiên Cung tốn ít thời gian hơn so với lần trước, sau khi bay qua cánh đồng tuyết rộng mênh mông, Băng Vân Tiên Cung liền xuất hiện ở trong tầm mắt Vân Triệt.
Nhìn Băng Vân Tiên Cung đang tiến đến gần, Vân Triệt không tự kìm hãm được nghĩ tới Sở Nguyệt Thiền, mấy tháng này, hắn vẫn không có được bất luận tin tức gì liên quan tới nàng, bao gồm cả Hạ Nguyên Phách cũng như vậy. Lấy lực ảnh hưởng của hắn hôm nay, tên tuổi đã vang vọng khắp các ngõ ngách Thương Phong đế quốc từ lâu, Sở Nguyệt Thiền còn có hài tử của bọn họ, nhưng Hạ Nguyên Phách bởi vì hắn mà buồn bã rời đi, sau khi biết hắn còn sống, nên lập tức đi tìm hắn mới đúng.
- Lẽ nào, các ngươi không ở Thương Phong thật sao?
Vân Triệt có chút thất thần lẩm bẩm.
Băng Vân Tiên Cung còn không có giải trừ trạng thái phong cung, nhưng lần này không có ngăn cản Vân Triệt tiến nhập. Thời điểm hắn còn chưa hạ xuống, Băng Vân Tiên Cung liền phát hiện hắn đến, Sở Nguyệt Ly đã chờ ở trước chủ môn.
- Ngươi đến rồi.
Sở Nguyệt Ly vẫn đeo mặt nạ hàn sương, mặt không chút tình cảm nào nói.
- Vãn bối Vân Triệt, gặp qua Sở tiên tử. Cuối cùng cũng không có thất ước.
Vân Triệt tiến lên phía trước nói:
- Để cho Sở tiên tử tự mình nghênh tiếp, vãn bối thực không khỏi hoảng hốt... Kỳ thực để cho Khuynh Nguyệt đến là được rồi.
Sở Nguyệt Ly không có chút phản ứng nào với lời nói của Vân triệt, mà thản nhiên trả lời:
- Cung chủ đã biết ngươi đến, đi theo ta đi.
Vân Triệt vốn muốn trêu ghẹo băng ly tiên tử này một chút, cho dù thấy nàng lộ ra vẻ tức giận cũng tốt, nhưng kết quả lại là không có chút thú vị nào. Hắn méo mó, đi theo Sở Nguyệt Ly tiến vào.
Cho dù ở không ở trong trạng thái phong cung, Băng Vân Tiên Cung cũng rấtn ít khi có khách lạ, cho nên nữ đệ tử Băng Vân Tiên Cung đều không có nhiều cơ hội tiếp xúc nam tử, khi Vân Triệt theo Sở Nguyệt Ly đi vào băng cung, đã khiến lượng lớn đệ tử Băng Vân Cung"vây xem" phu quân trên danh nghĩa của thiếu cung chủ, chuyện này để cho Sở Nguyệt Thiền tràn đầy hiếu kỳ với thanh niên nam tử này.
Lúc nhìn thấy Hạ Khuynh Nguyệt đang ở bên cạnh Cung Dục Tiên, Vân Triệt liền đi về phía trước nói:
- Vãn bối Vân Triệt, thỉnh an Băng Vân cung chủ. Bốn tháng trước vãn bối lỗ mãng xông vào Băng Vân Tiên Cung, còn xin tiền bối tha thứ.
Đầu tiên Cung Dục Tiên hơi kinh ngạc, sau đó cười khẽ:
- Một nhân vật khiến Phần Thiên Môn diệt vong, dẫm Thần Hoàng hoàng tử ở dưới chân nhân, cư nhiên cúi đầu nhận sai... Vân Triệt, ngươi thực để cho ta có vài phần kính trọng đối với ngươi. Xin lỗi thì không cần, ngày ấy ngươi rơi vào tình thế cấp bách nên không giữ được bình tĩnh, cường thế xông vào Băng Vân Tiên Cung, hơn nữa ngươi cũng rất nhớ Nguyệt Thiền, lời ngươi nói ngày đó nói... Cũng không phải hoàn toàn sai.
- Việc này tạm thời không đề cập tới, Vân Triệt, Thái thượng cung chủ muốn gặp ngươi, ngươi đi theo ta... Khuynh Nguyệt, ngươi cũng đi cùng đi.