.
._212__1" class="block_" lang="en">Trang 212# 1
Chương 423: Rời đi Tê Phượng Cốc
Qua một lúc lâu, cuối cùng thì Vân Triệt cũng nghĩ ra nội dung chuyện xưa kế tiếp, hắn chợt hắng giọng, vừa muốn bắt đầu giảng thuật thì Phượng Thần Ngọc mà Phượng Tuyết Nhi đeo ở trước ngực đột nhiên tỏa ra quang mang màu đỏ chớp động.
Phượng Tuyết Nhi cầm Phượng Thần Ngọc, vẻ mặt nàng đột nhiên trở nên hơi chút ảm đạm.
- Tuyết Nhi, sao vậy?
Vân Triệt lập tức hỏi.
Phượng Tuyết Nhi ngẩng đầu nhìn Vân Triệt, nói:
- Là phụ hoàng... Hắn lập tức sẽ đến bên này, sau đó mang ta về Phượng Hoàng Thành. Vân ca ca...
-... Tại sao hiện tại hắn lại muốn mang ngươi về? Phụ hoàng ngươi để cho ngươi ở đây một mình, không phải cũng là bởi vì bận rộn chuyện Bài Vị Chiến cùng Thái Cổ Huyền Chu sao? Đúng ra hiện tại chính là thời điểm hắn bận rộn nhất mới đúng.
Vân Triệt có chút không giải thích được hỏi.
Phượng Tuyết Nhi nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Phụ hoàng đã nói, đây là lần đầu tiên thất quốc Bài Vị Chiến diễn ra sau khi ta sinh, nên người muốn mang ta đến đó, nếu như ta nguyện ý, còn có thể mang ta lên Thái Cổ Huyền Chu. Hiện tại phụ hoàng tiến đến đưa ta trở về có thể thấy được chắc hẳn là mọi chuyện cần thiết cũng đã được chuẩn bị thỏa đáng.
- Ngươi sẽ đi tới... đấu tràng của Bài Vị Chiến sao?
Vân Triệt chợt chấn động trong lòng.
- Ừ... Vân ca ca, ngươi hãy nhanh chóng rời đi ngay lúc này. Nếu như phụ hoàng nhìn thấy ngươi ở nơi này, thì... thì sẽ rất nguy hiểm.
Phượng Tuyết Nhi đứng lên, vẻ mặt nàng có chút kinh hoảng, nàng nắm lấy cánh tay Vân Triệt nhưng lại không có đẩy hắn ra mà lại không tự chủ nắm chặt lại.
Thời điểm này còn cách thời gian Bài Vị Chiến bắt đầu còn có ba ngày, quả thật là hắn nên sớm rời đi. Nguyên nhân khiến hắn vẫn không rời đi thì trong lòng hắn hiểu rất rõ ràng... Tất cả là bởi vì hắn không bỏ được Phượng Tuyết Nhi. Dung nhan nàng, thanh âm, tâm linh, từng cái vẻ mặt, mỗi một cái ánh mắt của nàng đều vững vàng hấp dẫn lấy tâm thần hắn, để cho hắn giống như bị hút vào một mảnh tinh không vô cùng mỹ lệ, càng lún càng sâu.
Trên cái thế giới này, không có ai có thể ngăn cản mị lực của nàng. Mà dưới thần xui quỷ khiến, Vân Triệt lại vô cùng may mắn trở thành người thứ nhất có thể tiếp xúc gần gũi với nàng.
- Thật sự là ta cần phải đi.
Vân Triệt cảm thán một tiếng trong lòng, ánh mắt hắn nhìn chăm chú vào hai tròng mắt đang dịu dàng chớp động của Phượng Tuyết Nhi. Vân Triệt chợt giơ tay lên, đặt ở trên đầu Phượng Tuyết Nhi trên đầu, ngón tay dọc theo mái tóc dài của nàng chậm rãi chảy xuống... Đây quả thực là một động tác quá mức thân mật nhưng lúc này tròng mắt Phượng Tuyết Nhi chỉ run run một chút mà không chút bài xích.
- Tuyết Nhi, ta sẽ vĩnh viễn ghi nhớ những ngày vừa qua. Cám ơn ngươi, cũng cám ơn lão Thiên để cho ta gặp được ngươi.
-... Vân ca ca nói thật kỳ quái.
Phượng Tuyết Nhi mím chặt môi thơm:
- Sau này chúng ta còn có thể gặp mặt lại, có đúng hay không?
- Tất nhiên.
Vân Triệt gật đầu cười nói:
- Bởi vì ta đã đáp ứng sẽ mang Tuyết Nhi đi xem tuyết bay ngàn dặm, ta sẽ không bao giờ quên hứa hẹn với Tuyết Nhi.
- Ừ!
Phượng Tuyết Nhi gật đầu, cuối cùng thì vẻ mặt nàng cũng hiện lên một chút vui vẻ. Trong mắt nàng mang theo sự không nỡ, nhưng hai tay lại nhẹ nhàng đẩy Vân Triệt ra, nói:
- Mặc dù, ta rất không nỡ rời xa Vân ca ca, nhưng Vân ca ca thật sự cần phải đi... Không tới nửa khắc nữa phụ hoàng sẽ tới đây, nếu như ngươi thật sự không rời đi mà nói … rất có thể sẽ bị phụ hoàng phát hiện.
-... Ta đi.
Bàn tay Vân Triệt lập tức rời khỏi bả vai Phượng Tuyết Nhi, vô cùng chân thật nhìn nàng một cái sau, sau đó liền xoay người sang chỗ khác, gọi Tuyết Hoàng Thú tới.
Ngay khi Tuyết Hoàng Thú bay đến trước người của hắn, thời điểm chuản bị nhảy lên trên lưng Tuyết Hoàng Thú, Vân Triệt chợt dừng bước, hắn xoay người lại, hai tay lặng lẽ nắm chặt, rốt cục vẫn nhẹ giọng nói:
- Tuyết Nhi, nếu như... Ta là nói nếu có một ngày, ngươi phát hiện ra... Có một số việc là ta đã lừa gạt ngươi, ngươi có hận ta không? Ngươi còn có thể nhận thức Vân ca ca ta nữa hay không?
- A?
Vân Triệt đột nhiên nói ra lời này, khiến cho Phượng Tuyết Nhi có chút mờ mịt nói:
- Tại sao Vân ca ca lại nói lời kỳ quái như thế? Vân ca ca làm sao có thể lừa gạt ta chứ?
- Ta nói là nếu như... nếu như có một số việc là ta thật sự đã lừa ngươi, ngươi có thể hận ta hay không?
Thanh âm Vân Triệt càng trở nên trầm thấp, vô cùng khó khăn nói ra một câu không dài không ngắn.
- Ta... Ta không biết.
Phượng Tuyết Nhi lắc đầu, trong ánh mắt nàng có chút thất thố, dường như không cách nào hiểu được vấn đề trong lời nói của Vân Triệt, nàng nhẹ nhàng nói:
- Những ngày qua cùng Vân ca ca ở chung một chỗ khiến ta cảm giác được Vân ca ca đều đối với ta thật tốt, mỗi ngày đều lấy cho ta rất nhiều tuyết, dạy ta đắp người tuyết, làm đồ ăn ngon cho ta, kể cho ta rất nhiều chuyện xưa dễ nghe... Nụ cười cùng ánh mắt của Vân ca ca cũng rất ôn nhu, những ngày qua, ta đều trải qua từng ngày thật vui vẻ, ngay cả mộng trong lúc ngủ cũng trở nên rất tốt đẹp.
Vân Triệt chỉ nhìn Phượng Tuyết Nhi im lặng không nói.
- Vì vậy ta không tin Vân ca ca nguyện ý lừa gạt ta. Cho dù... Cho dù thật sự là lừa gạt thì nhất định cũng là vạn bất đắc dĩ, mà không phải có ý nghĩ muốn tổn thương ta.
Phượng Tuyết Nhi nhẹ nhàng chậm chạp mà chân thành tha thiết nói ra từng chữ từng chữ, đây chính là những lời trong tâm linh nàng.
- Ta sẽ vĩnh viễn ghi nhớ Vân ca ca đối với ta rất tốt, còn có chuyện ngươi đáp ứng với ta... Tương lai, bất luận là xảy ra chuyện gì thì ta tin tưởng Vân ca ca vĩnh viễn sẽ không bao giờ thương hại ta mà ta cũng vậy, vĩnh viễn sẽ không làm chuyện thương tổn tới Vân ca ca.
Một câu nói cuối cùng của Phượng Tuyết Nhi khiến cho Vân Triệt hơi chút nghi ngờ, nhưng lại khiến tâm linh hắn hung hăng xúc động. Hắn không nói gì thêm, bởi vì dưới ánh mắt tinh khiết như tuyết của Phượng Tuyết Nhi, bất luận hắn nói gì cũng là vô cùng nhạt nhẽo. Hắn nhảy lên trên lưng Tuyết Hoàng Thú, Tuyết Hoàng Thú lập tức bay lên trời, bay thẳng qua Phượng Tuyệt Nhai. Phượng Tuyết Nhi đã nói với hắn, ba phương hướng khác của Tê Phượng Cốc đều có người thủ hộ. Nếu như hắn muốn không kinh động bất luận kẻ nào an toàn rời đi thì phải thông qua Phượng Tuyệt Nhai.
- Vân ca ca, sau này ta sẽ thường xuyên tới đây... Ta sẽ chờ Vân ca ca xuất hiện lần nữa...
- Vân ca ca, không thể quên hứa hẹn giữa chúng ta. Sau khi ta tròn hai mươi tuổi, nhất định phải mang ta đi Băng Cực Tuyết Vực..
- Vân ca ca, tiểu bạch bạch, ta sẽ rất nhớ các ngươi...
Gió lớn gào thét bên tai, tiếng la của Phượng Tuyết Nhi từ phía dưới ngược gió mà tới, cuối cùng trong thanh âm thậm chí mang theo tiếng khóc nức nở bị nàng cố gắng đè nén.
Độ cao ngàn trượng đối với Tuyết Hoàng Thú mà nói cũng không coi vào đâu. Rất nhanh, đỉnh của Phượng Tuyệt Nhai liền hiện ra trước mắt Vân Triệt. Lúc này Vân Triệt chợt từ trên lưng Tuyết Hoàng Thú nhảy xuống. Vân Triệt đứng thẳng trên vách đá, ánh mắt hắn nhìn ngắm toàn bộ mảnh u cốc giống như thế ngoại đào nguyên tràn ngập màu bích lục phía dưới, dường như hắn có thể mơ hồ nhìn thấy bóng hình xinh đẹp như tinh linh kia.
Nàng là công chúa của Thần Hoàng đế quốc, là viên minh châu sáng ngời nhất của cả Thiên Huyền đại lục. Nàng trưởng thành trong sự bảo hộ cực hạn... Nhưng đồng thời, nàng cũng vô cùng cô độc... Bởi vậy những ngày qua, sau khi hắn tùy tiện xông vào thế giới của nàng, nàng mới cảm thấy vô cùng vui vẻ như vậy.
- Tiểu Thiền, ngươi có muốn ở lại bên cạnh nàng hay không?
Ánh mắt Vân Triệt vẫn nhìn xuống phía dưới, hắn bỗng nhiên mở miệng nói.
- Chiêm chiếp...
Tuyết Hoàng Thú giương đôi cánh, kêu nhẹ một tiếng, cái đầu cao quý kia liên tục làm ra động tác gật đầu!
- Ừ? Gật đầu!
Vân Triệt dùng một loại ánh mắt cực độ u oán cùng không cam lòng hung hăng nhìn chằm chằm Tuyết Hoàng Thú một cái... Trong lòng hắn thầm nghĩ.
- Cho dù mị lực của Tuyết Nhi là không cách nào ngăn cản, cho dù ngươi thật sự nghĩ sẽ đi theo bên người nàng, nhưng hiện tại ngươi vẫn là huyền thú khế ước của ta a!Ngươi không thể căng thẳng một chút sao, hay chỉ cần hơi dối trá một chút cũng tốt!
Thần tình Vân Triệt hơi vặn vẹo, vươn tay cổ tay ra, trên mu bàn tay hắn hiện ra huyền ấn của Tuyết Hoàng Thú. Ý niệm hắn vừa động liền trực tiếp chặt đứt huyền lực liên kết với Tuyết Hoàng Thú, đạo huyền ấn trên mu bàn tay hắn cũng chậm rãi biến mất.
Tuyết Hoàng Thú hoàn toàn khôi phục tự do, nó vỗ cánh bay lên, quanh quẩn bay múa ở trên đỉnh đầu Vân Triệt, phát ra tiếng kêu không biết là hưng phấn hay là không nỡ buông bỏ.
Nhìn thấy Tuyết Hoàng Thú khôi phục tự do, trong lòng Vân Triệt không phải là một mảnh ảm đạm, mà ngược lại là một cảm giác vô cùng dễ dàng chấp nhận, hắn mỉm cười nói:
- Tiểu Thiền, đi đi. Đi theo ta, ngươi chỉ biết cực khổ không chịu nổi, khắp nơi đều là hiểm cảnh. Hãy tới phụng bồi Tuyết Nhi, nàng thích ngươi như vậy thì nhất định sẽ đối đãi thật tốt với ngươi, cuối cùng thì ngươi cũng không cần luôn luôn vất vả cực nhọc chịu khổ phụng bồi ta nữa rồi... Đi đi.
- Thu ~~
Một tiếng trường minh to rõ phá vỡ trương không. Sau khi Tuyết Hoàng Thú bay múa một hồi lâu, liền lao xuống phía dưới, bay về Tê Phượng Cốc phía dưới. Rất nhanh, hai bóng dáng tuyết trắng kia liền chậm rãi tụ hợp lại cùng nhau trong tầm mắt Vân Triệt.
Vân Triệt chợt cười một tiếng, sau khi nhìn thật sâu một cái liền lui về phía sau hai bước, sau đó thu hồi tất cả cảm giác không nỡ, thả người tiến về phía Nam.
- Tại sao ngươi lại để cho Tuyết Hoàng Thú rời đi?
Lúc này Mạt Ly không nhịn được mở miệng hỏi:
- Hiện giờ ngươi vẫn không thể phi hành, không có Tuyết Hoàng Thú, tới thời điểm ngươi cần phi hành thì phải làm sao?
Vân Triệt lắc đầu, nói:
- Ta đưa Tuyết Hoàng Thú cho Tuyết Nhi, không phải chỉ bởi vì Tuyết Nhi thích hắn. Mà là ta không biết trong Bài Vị Chiến lần này, ta có thể thành công giữ được mạng hay không. Nếu như vận mạng bất hạnh mà nói... Ít nhất Tuyết Hoàng Thú cũng không cần cùng chết với ta. Chuyện này vừa có thể bảo vệ nó lại coi như là một chút bồi thường cho Tuyết Nhi... Nàng dùng một mảnh tâm linh tinh khiết đối tốt với ta nhưng cuối cùng ta lại lừa gạt nàng.
- Hừ...
Mạt Ly cười lạnh:
- Lừa gạt nữ nhân, không phải vẫn luôn là thủ đoạn ngươi thường dùng sao? Từ rước kia cho tới bây giờ ngươi không có đau lòng như vậy.
- Trước kia không giống với hiện giờ.
Vân Triệt bĩu môi nói:
- Chinh phục cùng lừa gạt là hai loại khái niệm hoàn toàn bất đồng, chắc hẳn tiểu cô nương như ngươi không biết hiểu được.
Mạt Ly khinh thường trả lời, ngược lại nói:
- Về việc lần này ngươi có thể giữ được hay không thì bản thân ta lại có một tin tức tốt có thể nói cho ngươi biết.
- Tin tức tốt?
Mạt Ly thản nhiên nói:
- Nếu như ta đoán không lầm, sau khi Phượng Hoàng huyết mạch trên người ngươi bị Phượng Hoàng Thần Tông biết được, thứ ngươi kiêng kỵ nhất thật ra cũng không phải là Phượng Hoàng Thần Tông, mà là thủy tổ chân chính của Phượng Hoàng Thần Tông... giống với Phượng Hoàng chi linh mà ban đầu ngươi gặp được ở Vạn Thú Sơn Mạch, một Phượng Hoàng chi linh khác.
Cước bộ Vân Triệt chợt ngưng lại, sau đó chậm rãi gật đầu nói:
- Ngươi nói không sai. Ban đầu, thời điểm ban đầu ta rời khỏi địa phương Phượng Hoàng thí luyện, Phượng Hoàng chi linh cũng mạnh mẽ cảnh cáo ta, nhất định phải cẩn thận sự tồn tại của Phượng Hoàng chi linh. Phượng Hoàng chi linh của Phượng Hoàng Thần Tông vẫn cho là Phượng Hoàng chi linh truyền thừa cho ta đã sớm bị nó hủy diệt, nếu như để nó biết Phượng Hoàng huyết mạch trên người của ta là đến từ truyền thừa Phượng Hoàng... Như vậy, người gặp phải tai ương không chỉ là một mình ta mà Phượng Hoàng chi linh trong Vạn Thú Sơn Mạch, còn có Phượng Hoàng nhất tộc muốn thoát khỏi nguyền rủa kia đều có thể gặp phải tai nạn khổng lồ.
Vân Triệt thở dài một tiếng:
- Nhưng huyết mạch bị bại lộ, lại sớm phải đối mặt với Phượng Hoàng Thần Tông, nếu không, sẽ dính líu đến người bên cạnh ta... Cho nên trên đường từ Thương Phong đế quốc tới đây, ta vẫn luôn cầu nguyện đạo Phượng Hoàng chi linh kia vẫn luôn ẩn thân ở chỗ tối, sẽ không có hứng thú đi do thám chuyện xảy ra trên Bài Vị Chiến.
- Hiện tại ngươi đã không cần phải lo lắng về đạo Phượng Hoàng chi linh này nữa rồi.
Thanh âm vô tình của Mạt Ly truyền ra.
- Tại sao?
- Bởi vì... Nó đã chết!
-Cái gì? Đã chết?
Cước bộ của Vân Triệt thoáng ngừng lại nói:
- Ngươi xác định? Chờ một chút! Làm sao ngươi biết nó đã chết?
- Hắc...
Mạt Ly nở nụ cười tà dị nói:
- Ngươi không cần quản ta là làm sao biết được, mặc dù thời gian nó chết cách đây cũng không lâu, nhưng ta có thể xác định nó đã chết! Tuy nhiên, mặc dù nó đã chết, nhưng rất có thể huyết mạch cùng trí nhớ của nó đã được truyền thừa xuống, cho nên, trên đời này, có lẽ vẫn sẽ có người phân biệt ra huyết mạch của ngươi là được truyền thừa từ Phượng Hoàng.
Tâm thần Vân Triệt chợt rung lên, Mạt Ly dùng giọng điệu khẳng định như vậy nói thì hắn cũng sẽ không hoài nghi nàng. Hơi chút suy nghĩ hắn liền mở miệng nói:
- Rất tốt! Nếu như Phượng Hoàng chi linh của Phượng Hoàng Thần Tông đã thật sự chết đi, như vậy, cố kỵ lớn nhất của ta cũng đã biến mất! Cứ như vậy, ở trên Bài Vị Chiến, ta có thể không chút cố kỵ mà thi triển thực lực!
- Cho nên hiện tại ngươi có mấy thành nắm chắc có thể khiến cho Phượng Hoàng Thần Tông từ nay về sau sẽ không tìm ngươi gây phiền toái nữa, hơn nữa còn có thể sống sót trở ra?
- Bảy thành!
Vân Triệt tràn đầy tự tin nói:
- Nói không chừng, ta còn có thể tiến lên trên cái Thái Cổ Huyền Chu thần bí khó lường kia đi dạo một chút!