Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 447 - Chương 448: Con Át Chủ Bài Của Phượng Hoàng Thần Tông

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_448" class="block_" lang="en">Trang 224# 2

 

 

 

Chương 448: Con át chủ bài của Phượng Hoàng thần tông



Âm thanh này vừa ra, tóc Hạ Nguyên Bá mới vừa dựng đứng lên lập tức mềm nhũn xuống, ánh mắt hắn chuyển về phía Cơ Thiên Nhu, trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ.

Cơ Thiên Nhu khép hờ mí mắt, hai ngón tay đùa nghịch với nhau, một đôi mắt đào hoa lãng động lên sóng nước ôn nhu, sắp hòa tan xương cốt của người ta, mà nói ra càng ôn nhu triền miên, giống như lời dốc bầu tâm sự của thiếu nữ mê ly, nhưng nội dung trong lời nói, lại đầy rẫy trào phúng và miệt thị vô cùng sâu, trình độ này không hề thua Hạ Nguyên Bá chửi ầm lên.

Phụt…

Giữa sân một nửa người trợn mắt há hốc mồm, toàn thân run run, một nửa người kia phun nước miếng đầy đất ngay tại chỗ.

Vân Triệt tỏ vẻ kinh ngạc liếc nhìn Cơ Thiên Nhu, Cổ Thương chân nhân sẽ nói chuyện vì hắn, hắn cũng không nghĩ gì. Nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ tới Cơ Thiên Nhu của chí tôn hải điện cử chỉ yêu tà, ánh mắt âm nhu, không hề đặt bất kỳ ai vào trong mắt này, lại sẽ chủ động mở miệng nói chuyện vì hắn… Không không! Đây đâu chỉ nói chuyện vì hắn, quả thật đánh đồng với theo sát phía sau Hạ Nguyên Bá, cười tủm tỉm không chút khách khí chụp một chậu phân khác lên trên đầu Phượng Hi Minh, hoàn toàn không lo lắng sẽ triệt để đắc tội thái tử của Thần Hoàng đế quốc này, thậm chí toàn bộ Phượng Hoàng thần tông.

Dạ Tinh Hàn thiếu cung chủ của Nhật Nguyệt thần cung ở trước mặt Phượng Hoành không đều cuồng ngạo không kiêng kỵ, ngạo mạn vô lễ, nhưng ở trước mặt Cơ Thiên Nhu, cũng tỏ vẻ kiêng kỵ… Nhân vật như vậy, sao sẽ đặt một thái tử Thần Hoàng vào trong mắt. Cũng hoặc là… Toàn bộ Thiên Huyền đại lục, từ đầu đến cuối đều không có ai có thể được hắn để vào trong mắt.

Sắc mặt của đám người Phượng Hoành Không và Phượng Phi Yên lại biến đổi, Phượng Hi Minh càng sắc mặt run rẩy, gương mặt xanh tím giống như vừa vặn nuốt một đống đại tiện nóng hôi hổi, bị đè nén đến gần như muốn hộc máu. Nhưng mà, cho dù hắn có lá gan phản bác Cổ Thương chân nhân, cũng tuyệt đối không có gan đi phản bác lại Cơ Thiên Nhu… Trên đời này một nhân vật khủng bố duy nhất có thể khiến cho Phượng Hoành Không biến sắc hai lần, tránh chỉ sợ không kịp. Mọi người chỉ nhìn thấy vẻ yêu tà của hắn, nhưng hắn lại từ chỗ Phượng Hoành Không nghe nói tới độ khủng bố và tàn nhẫn của Cơ Thiên Nhu.

Lăng Kiệt, Hoa Minh Hải nghe được đến toàn thân sảng khoái, hận không thể ngửa mặt lên trời cười to hai tiếng, đây không phải là trào phúng đến từ người nào khác, mà là trào phúng của người thánh địa, bọn họ nhất thời cảm thấy yêu nhân mới nhìn qua khiến cho người ta kinh sợ này đều trở nên đáng yêu, chung quanh bọn họ càng âm thầm cười vang một mảnh.

Lời nói kia của Phượng Hi Minh cũng thật tức cười, trăm ngàn chỗ hở. Hai viêm kỹ kinh hãi toàn trường kia, thiêu đốt rõ ràng là phượng hoàng viêm, phóng thích ra phượng hoàng uy áp, cũng ở phía trên Phượng hoàng tụng thế điển, tại sao có thể là huyền kỹ hỏa diễm khác có thể so sánh được! Lui ngàn vạn bước mà nói, cho dù trên đời này thật sự có huyền kỹ hỏa diễm có khả năng siêu việt hơn Phượng hoàng tụng thế điển… Bao phủ toàn thân Vân Triệt vừa rồi, nhưng rành mạch, phóng thích ra làm cho người ta sợ uy áp của bóng dáng phượng hoàng, chỉ cần không phải là người mù đều nhìn rõ ràng!

Cho nên, cho dù đám người Phượng Hoành Không và Phượng Phi Yên vô cùng không muốn thừa nhận, nhưng cũng không mở miệng, bởi vì ở trước mặt một bằng chứng như sắt thép, nếu bọn họ mở miệng phủ nhận, chỉ có thể khiến cho người ta nhìn xuống chê cười… Phượng Hi Minh cũng mới không thể không kiên trì đảm đương vật hy sinh này, nhưng kết quả, hiển nhiên là thê thảm… Bị Hạ Nguyên Bá và Cơ Thiên Nhu mỗi người dội cho một mặt phân chó.

Phượng Hi Minh đã nửa chữ không nói nên lời, toàn bộ Phượng Hoàng thần tông trong khoảng thời gian ngắn không ai mở miệng, không khí rơi vào cục diện bế tắc làm cho bọn họ bị đè nén vô cùng, mà sau khi Cổ Thương va Cơ Thiên Nhu tỏ rõ thái độ, cục diện bế tắc này cũng nhất định không cách nào nghịch chuyển được. Kể từ đó, hôm nay, còn có sau này, bọn họ đều phải không thể quang minh chính đại đuổi giết với khống chế Vân Triệt, thần thoại không bại của bọn họ bị đánh vỡ triệt để, toàn bộ đệ tử thiên tài của bọn họ bị một người đánh bại hoàn toàn, liên quan đến toàn bộ Phượng Hoàng thần tông đều bị vẽ mặt, thậm chí huyết mạch phượng hoàng mà năm ngàn năm qua bọn họ vẫn lấy làm kiêu ngạo, cũng sẽ không còn là duy nhất!

Trước mắt, đừng nói lại có ý đồ gì với Vân Triệt, ngay cả thu thập cục diện trước mắt, giữ gìn tôn nghiêm và thể diện cuối cùng của Phượng Hoàng thần tông đều trở nên cực kỳ khó khăn.

Trong không khí đông lạnh, sắc mặt Phượng Hoành Không biến ảo một trận kịch liệt, sau đó cuối cùng mở miệng, dùng một giọng điệu vô cùng bình thản nói:

- Vân Triệt, ngươi thật sự cho rằng… Trong lứa trẻ tuổi của Phượng Hoàng thần tông ta, liền không có ai có thể đánh bại ngươi sao! Trong một thế hệ trẻ tuổi của Phượng Hoàng thần tông ta, có một người, cho dù là thiên phú, thực lực, hay là lực huyết mạch, đều toàn thắng ngươi trăm ngàn lần!

Phượng Hoành Không vừa mở miệng, khiến mọi người nhất thời ngạc nhiên. Lăng Khôn như có đăm chiêu, im lặng cười, mở miệng nói:

- Hả? Bên trong Phượng Hoàng thần tông, lại vẫn còn tồn tại thiên tài như thế? Chẳng lẽ Phượng Hoàng tông chủ khinh thường để thiên tài như thế tham gia bài vị chiến bảy nước này? Cũng hoặc là, trong số mười người xuất chiến này, ở bên trong Phượng Hoàng thần tông chẳng qua là đệ tử rất phổ thông?

Sự thật đương nhiên không giống như theo lời Lăng Khôn nói, ở trong lứa trẻ tuổi của Phượng Hoàng thần tông, Phượng Hi Lạc đúng là có thiên phú và thực lực cao nhất, nhưng phía trên Phượng Hi Lạc, còn có một lá bài tẩy cao xa hơn hắn nhiều. Chỉ có điều lá bài tẩy này quá mức quan trọng đối với Phượng Hoàng thần tông mà nói, trước hôm nay, Phượng Hoành không chưa bao giờ nghĩ tới bại lộ ra.

Phượng Hoành Không vừa nói xong, vài nhân vật trọng yếu của Phượng Hoàng thần tông nhất thời sắc mặt biến hóa, bọn họ đều rất rõ ràng Phượng Hoành Không đang nói tới ai, nhưng sau khi sắc mặt biến hóa, bọn họ lại không có ai tỏ vẻ phản bác.

Bởi vì chuyện hôm nay, nhìn như chỉ là chuyện huyết mạch của một mình Vân Triệt, nhưng sau lưng, lại liên quan đến thể diện, danh vọng và tôn nghiêm của Phượng Hoàng thần tông, thậm chí vô cùng có khả năng ảnh hưởng, thậm chí uy hiếp đến tương lai của Phượng Hoàng thần tông… Cục diện cho tới bây giờ, không hề khoa trương chút nào mà nói, có thể nói là tình thế nguy hiểm lớn nhất của Phượng Hoàng thần tông trong năm ngàn năm qua…

Cho nên, cục diện hôm nay cho dù nhất định không cách nào triệt để nghịch chuyển, nhưng cho dù muốn lấy ra át chủ bài, cũng cần phải hòa nhau một thành!! Ít nhất, phải khiến người khắp thiên hạ biết được, cho dù trên đời lại xuất hiện một truyền thừa phượng hoàng khác, cũng tuyệt đối không cách nào mạnh hơn Phượng Hoàng thần tông bọn họ! Đây là điểm mấu chốt cuối cùng của Phượng Hoàng thần tông năm ngàn năm, tuyệt đối không dễ dàng bị giẫm đạp!!

Phượng Hoành Không nhíu mày lại, quay đầu, ánh mắt rơi vào trên người Phượng Tuyết Nhi ở bên người, nhìn nữ nhi duy nhất của mình, ánh mắt vốn trầm thấp của hắn không tự chủ được trở nên nhu hòa, ngay cả tâm tình, cũng nhất thời bình ổn một ít. Hắn âm thầm thở dài một hơi, nói khẽ:

- Tuyết Nhi, phụ hoàng biết, con không thích nhất, chính là tranh chấp với người khác. Nhưng kết quả chuyện ngày hôm nay, thật sự quá quan trọng đối với tông môn chúng ta, liên quan đến vinh quang và tôn nghiêm suốt năm ngàn năm của Phượng Hoàng thần tông chúng ta, cho nên… Xin con giúp phụ hoàng chuyện này, được không?

Giọng Phượng Hoành Không tối nghĩa, hơn nữa là không muốn và áy náy. Có lẽ trên thế giới này, cũng chỉ có Phượng Tuyết Nhi có thể khiến cho hắn như thế.

Không chỉ bởi vì Phượng Tuyết Nhi là nữ nhi hắn yêu thương nhất, nàng càng là linh hồn của cả Phượng Hoàng thần tông, thậm chí toàn bộ Thần Hoàng đế quốc.

“…” Phượng Tuyết Nhi không nói tiếng nào, sau khi trầm mặc ngắn ngủi, nàng nhẹ nhàng đứng lên. Mà sau một động tác đơn giản như vậy, nhưng trong nháy mắt hấp dẫn mọi ánh mắt và lực chú ý của toàn trường, mọi người đều ngơ ngác nhìn theo bóng dáng của nàng… Theo ánh mắt lưu lại trên người nàng, theo kinh ngạc trong ánh mắt của mỗi một người, không bị khống chế trở nên si mê, giống như linh hồn của mình đều bị hấp dẫn đến trên thân nàng, theo từng động tác rất nhỏ của nàng mà lay động run run.

- Vâng, phụ hoàng.

Phượng Tuyết Nhi ôn nhu trả lời, từng chữ từ môi nàng, đều dễ nghe nhẹ nhàng giống như tiên âm ngoài trời.

Trên mặt Cổ Thương chân nhân, Lăng Khôn, Cơ Thiên Nhu đều thoáng qua vẻ kinh ngạc, hai mắt của Dạ Tinh Hàn càng gắt gao nhìn chăm chú vào trên người Phượng Tuyết Nhi, phóng thích ra ánh sáng giống như sói đói. Mọi người đều trừng lớn mắt, si ngốc ngơ ngác nhìn Phượng Tuyết Nhi nhẹ nhàng chậm rãi, yên yên tĩnh tĩnh rời khỏi chỗ ngồi, giống như một tiên tử, nhẹ nhàng uyển chuyển di động chân ngọc tuyết liên, dẫm xuống đám mây mộng ảo phiêu miểu.

Người mà Phượng Hoành Không nói đến… Người còn ở trên Phượng Hi Lạc kia… Chẳng lẽ là nàng… Là Tuyết công chúa!?

Điều này… Điều này sao có khả năng? Phượng Tuyết Nhi xinh đẹp như thần thoại, như tiên tử, như mộng ảo, vẫn sao lại có thể liên hệ tới hai chữ “Cường đại”. Tuy rằng Phượng Hi Lạc thảm bại trong tay Vân Triệt, nhưng thực lực của hắn, hễ có mắt đều nhìn thấy, đủ để cho huyền giả đứng đầu của năm nước này triệt để tự biết xấu hổ. Tuyết công chúa dịu dàng thần tiên như tuyết trắng, làm sao có thể còn vượt qua Phượng Hi Lạc về mặt thực lực…

Nàng không chỉ là nữ hài, hơn nữa năm nay mới chỉ có mười sáu tuổi mà thôi!

Trên người Phượng Tuyết Nhi không hề có một chút khí tức huyền lực. Trong toàn trường, từ quan khách yếu nhất lục nước, đến Cổ Thương chân nhân mạnh nhất, đều không hề cảm giác được một chút huyền lực tồn tại ở trên người nàng, hoàn toàn chính là một thiếu nữ nhu nhu nhược nhược.

Ở trong kinh ngạc và hoảng hốt của mọi người, Phượng Tuyết Nhi đã đứng ở phía trước Vân Triệt, chính diện đối mặt với hắn. Chính là, nàng có thể thấy rõ được gương mặt của Vân Triệt, còn Vân Triệt lại không thể nào nhìn thấy được tiên nhan đủ để cho trời đất đổi màu của nàng.

Vân Triệt chưa từng nghĩ tới, bản thân lại đối diện với Phượng Tuyết Nhi, chính là dưới tình huống như thế này. Hắn hơi ngẩn ra nhìn Phượng Tuyết Nhi, môi run run một lúc lâu, mới khẽ hô một tiếng tối nghĩa:

- Tuyết Nhi…

Đối mặt với Phượng Hoàng thần tông vô cùng cường đại, hắn có thể thản nhiên không sợ, mạnh mẽ mà chống đỡ. Nhưng đối mặt với Phượng Tuyết Nhi, tất cả khí thế của hắn, đều biến mất hoàn toàn, vẻ mặt, ánh mắt, trong nội tâm, tất cả đều là áy náy thật sâu, còn có một chút sợ hãi. Một loại thương tâm vì hắn lừa gạt Tuyết Nhi, thậm chí than khóc của sợ hãi.

Nàng cứu tính mạng của hắn, để cho hắn có một nơi an toàn nhất để chữa thương, cho hắn tín nhiệm vô tư hồn nhiên nhất, dạy cho hắn Phượng hoàng tụng thế điển… Nhưng hắn cho nàng, lại là lừa gạt hết lần này đến lần khác. Thân phận giả dối, tên giả dối, mục đích giả dối… Hắn dùng tính mạng do nàng cứu, dùng Phượng hoàng tụng thế điển nàng truyền cho, đi đối phó với phụ hoàng của nàng, cùng với Phượng Hoàng thần tông nơi nàng sinh trưởng…

Vân Triệt yên lặng thở ra một hơi, nhìn bóng hình xinh đẹp trước mắt, dùng giọng điệu thật nhẹ nói:

- Tuyết Nhi… Xin lỗi…

Phượng Tuyết Nhi như trước chưa trả lời, mà bỗng nhiên chìa bàn tay nhỏ bé như bạch ngọc của mình ra, lòng bàn tay hướng về ngực Vân Triệt.

Vân Triệt không hề làm gì… Không sợ Phượng Tuyết Nhi bỗng nhiên ra tay phát động công kích trí mạng về phía hắn, hắn có lẽ sẽ phản kháng, nhưng nhất định sẽ không đánh lại.

Vù!!

Một luồng gió mềm nhẹ nhàng thổi qua, phượng hoàng viêm màu đỏ đậm chậm rãi dấy lên trên người nàng, hỏa diễm cũng không cường bạo, không nóng cháy, nhưng vô cùng thâm thúy. Còn thâm thúy hơn tất cả phượng hoàng viêm mà Vân Triệt từng thấy nhiều lắm.

Phượng hoàng viêm chậm rãi bốc cháy lên, dần dần lan tràn đến toàn thân Phượng Tuyết Nhi, lúc này, chỗ mi tâm của nàng, một điểm quang mang màu vàng lóng lánh hiện lên, hết đợt này đến đợt khác kim mang nhè nhẹ xuyên thấu qua phượng ngọc lưu ly, chiếu xạ vào trong mắt Vân Triệt, khiến tinh thần hắn chấn động mạnh. Cùng lúc đó, khí tức Phượng Tuyết Nhi vẫn luôn hoàn toàn che giấu, cũng vào lúc này phóng thích mà ra.

Trong nháy mắt đó, toàn bộ người của tứ đại thánh địa đều tỏ vẻ hoảng sợ.

- Cái… Cái gì!!

Lăng Khôn bỗng chốc đứng lên.

- Hả?

Hai hàng chân mày như lá liễu của Cơ Thiên Nhu nháy mắt nhíu thành hai mày kiếm.

- Cái này…

Kể cả trên mặt Cổ Thương chân nhân, cũng rõ ràng hoàn toàn khiếp sợ.

Ánh mắt của Dạ Tinh Hàn trợn trừng, trong mắt phóng xuất ra, lại cuồng liệt giống như hỏa diễm, hai tay hắn gắt gao túm lấy tay vịn ghế ngồi, trong miệng phát ra tiếng gầm nhẹ hoàn toàn mất khống chế:

- Huyết mạch thần kỳ này… Thân thể hoàn mỹ này!! Đây quả thật là lô đỉnh hoàn mỹ nhất trên đời!!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment