.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_450" class="block_" lang="en">Trang 225# 2
Chương 450: Kết thúc
- Phụ hoàng, đại trưởng lão, hoàng huynh… Có lẽ, là Tuyết Nhi quá ngây thơ, không thể hiểu được thế giới của các ngươi. Ở trong thế giới nhận thức của Tuyết Nhi, các ngươi thật sự sai lầm rồi. Thần hoàng là quốc gia lớn nhất, bá chủ của bảy nước, ở trong nhận thức của Tuyết Nhi biết được, phong thái của bá chủ, hẳn nên làm cho người ta kính sợ, chứ không chỉ có sợ hãi. Các ngươi muốn vinh quang và tôn nghiêm, Tuyết Nhi giống vậy không hiểu, vinh quang và tôn nghiêm mà Tuyết Nhi lý giải, không phải là thực lực để cho người ta ngưỡng vọng, mà là khí độ cất chứa vạn vật, bác ái của ơn trạch thiên hạ, cùng với khoan thứ và nhân từ cất chứa trăm sông…
- Cho nên, nếu như phụ hoàng hy vọng Tuyết Nhi đánh bại Vân Triệt…
Phượng Tuyết Nhi quay mặt về phía Vân Triệt, nhẹ nhàng nói:
- Tuyết Nhi… Nhận thua.
Toàn bộ người của Phượng Hoàng thần tông đều trố mắt, hai mặt nhìn nhau. Nếu lời này, là do đệ tử phượng hoàng khác nói ra, cho dù người này là Phượng Hi Lạc, đều sẽ bị coi là đại nghịch bất đạo, ngay cả Phượng Hoành Không đều đủ để tức giận bùng nổ ngay tại chỗ, nhưng người nói lời này, lại là Tuyết công chúa, bọn họ đừng nói có người lộ ra vẻ phẫn nộ, ngay cả người nói ra lời phản bác đều không có.
Nhưng mà, mặc dù lời của nàng đang chất vấn Phượng Hoàng thần tông, nhưng cảm giác không phải đang lấy phương thức của mình, chân chính bảo toàn tôn nghiêm mà hôm nay Phượng Hoàng thần tông bị Vân Triệt triệt để giẫm lên. Khí tức huyền lực lúc trước nàng phóng thích, chứng minh vô cùng rung động về phía thế nhân thực lực cường đại cao nhất trong lứa trẻ tuổi của Phượng Hoàng thần tông, lời nàng chất vấn, cũng giống vậy đang lấy thân phận công chúa Thần Hoàng, nỗ lực duy trì công chính và khí độ của một nước bá chủ, khiến sau trận bài vị chiến này, Thiên Huyền có thể bớt vài phần nhạo báng và trào phúng đối với Phượng Hoàng thần tông.
Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, sau đó, tiếng vỗ tay vụn vặt vang lên, tiếp đó giống như hoa lửa cháy lan ra đồng cỏ, âm thanh vỗ tai, tiếng reo hò nhiệt liệt điếc tai giống như sấm sét –– mức độ nhiệt liệt này, vượt qua tất cả trước đó.
Mà trong đó, cũng bao gồm cả huyền giả Thần Hoàng. Tuy rằng, bọn họ là người dân Thần Hoàng quốc, mà Tuyết công chúa lại làm trái ý nguyện của hoàng đế Thần Hoàng, dùng ngôn ngữ mềm mại của bản thân chất vấn ngược lại cách làm của Thần Hoàng đế quốc, trước mặt người thiên hạ, chủ động nhận thua với Vân Triệt Thương Phong… nhưng bọn họ không có ai cảm thấy phẫn nộ và sỉ nhục, ngược lại có vẻ khuất phục thấm thẳng vào trong linh hồn, thậm chí kiêu ngạo!
Tất cả người ở chỗ này, đều vào hôm nay một lần nữa được biết về Tuyết công chúa trong truyền thuyết. Bọn họ không thể may mắn nhìn thấy dung nhan chân thật của Tuyết công chúa, nhưng thấy được thiên tư độc nhất vô nhị của nàng, cùng với tâm linh thuần tịnh không vẩn đục giống như băng tuyết.
- Thật sự khiến cho không ai không thán phục.
Cổ Thương cảm thán nói:
- Thân thể thần linh duy nhất toàn bộ Thiên Huyền, lại có tâm linh giống như băng tinh lưu ly. Không biết đây là vận may của nàng… Hay là bất hạnh.
Tiếng kêu ầm ĩ kéo dài bên tai không thôi, tiếng gầm gần như xuyên thấu trời xanh. Vân Triệt và Phượng Tuyết Nhi đứng đối diện, cuối cùng, vẫn là Vân Triệt mở miệng:
- Tuyết Nhi, xin lỗi… Ta lừa ngươi nhiều như vậy, ngươi nên đối với ta… Thật thất vọng đi.
Khe khẽ, Phượng Tuyết Nhi lắc đầu:
- Ta sao có thể trách Vân ca ca đây… Thật ra, ta cũng có một việc, lừa gạt Vân ca ca.
- Ngươi… Lừa ta?
Vân Triệt ngẩn ra.
- Ừm…
Phượng Tuyết Nhi khẽ gật đầu:
- Thật ra, ta từ sớm, đã biết Vân ca ca không phải là người của Phượng Hoàng thần tông, cũng biết tên của Vân ca ca không phải là thật, từ Phượng Tuyết nhai rơi xuống, cũng không phải là nguyên nhân như Vân ca ca nói.
Ánh mắt Vân Triệt hơi rung chuyển:
- Là… Là khi nào.
- Khi ta dạy Vân ca ca tổng quyết.
Phượng Tuyết Nhi trả lời:
- Khi đó, khi Vân ca ca tu luyện tổng quyết, mi tâm hiện ra ấn ký phượng hoàng màu vàng. Khi đó, ta đã biết. Bởi vì ấn ký phượng hoàng màu vàng, chỉ có phượng huyết tinh thuần nhất ban cho mới có thể xuất hiện. Hơn nữa, ngay cả phụ hoàng bọn họ cũng không biết được, để hiện ra phượng ấn hoàng kim này, phượng huyết tinh thuần chính là một trong những nhân tố quan trọng, còn phải được ban cho nguyên lực phượng hoàng và thần hồn phượng hoàng.
Vân Triệt: “…”
- Cho nên, sau đó ta đã biết, Vân ca ca không phải là người của Phượng Hoàng thần tông, mà là một người thừa kế của Phượng thần đại nhân khác. Hơn nữa, được ban cho, còn là phượng hồn với nguyên lực truyền thừa cả đời Phượng thần đại nhân chỉ có thể cho một lần… Giống với trên người ta. Có lẽ, ta nguyện ý tin tưởng và thân cận với Vân ca ca như vậy, hấp dẫn của phượng hồn và nguyên lực, cũng là một trong những nguyên nhân nha.
- Vậy ngươi vì sao, còn nguyện ý để cho ta ở lại đó chữa thương, hơn nữa… Còn muốn tiếp tục dạy ta Phượng hoàng tụng thế điển.
Trong lòng Vân Triệt trở nên hỗn loạn, hắn vẫn luôn vì lừa gạt Phượng Tuyết Nhi mà áy náy, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ, hóa ra Phượng Tuyết Nhi đã sớm biết được tất cả, nhưng lại thủy chung không vạch trần hắn.
- Bởi vì ta biết, Vân ca ca lừa gạt và giấu giếm ta, cũng không phải cố ý. Ta cảm nhận được, Vân ca ca đối xử tốt với ta là chân chân thật thật. Có thể được truyền thừa duy nhất của Phượng thần đại nhân, cũng chứng minh Vân ca ca tuyệt đối không phải là một người xấu. Cho nên, Vân ca ca muốn học Phượng hoàng tụng thế điển, ta đương nhiên nguyện ý, hơn nữa thật vui vẻ dạy cho Vân ca ca. Vân ca ca là kẻ kế thừa của huyết mạch phượng hoàng, Phượng hoàng tụng thế điển vốn ca ca nên có được.
- Vân ca ca lừa gạt ta, ta cũng luôn luôn giấu giếm Vân ca ca… Cho nên, giữa chúng ta, là huề nhau, đúng không?
Phượng ngọc lưu ly nhẹ nhàng chớp lên, tuy rằng Vân Triệt không nhìn thấy mặt mũi nàng, nhưng có thể cảm nhận được nụ cười ôn nhu của nàng.
Tiếng kêu trong sân cuối cùng bắt đầu hạ xuống, tròng mắt tinh thuần của Phượng Tuyết Nhi nhìn chăm chú vào ánh mắt của Vân Triệt, rất nhẹ, lại thật kiên định nói:
- Vân ca ca đối xử tốt với ta, ta sẽ vĩnh viễn nhớ được. Ta sẽ vẫn nhớ lời hứa của Vân ca ca đối với ta, càng sẽ nhớ được ta đã nói với Vân ca ca… Phượng Tuyết Nhi ta, vĩnh viễn đều sẽ không làm chuyện gì tổn thương đến Vân ca ca.
Tiếng kêu ầm ĩ hoàn toàn dừng lại, Phượng Tuyết Nhi cũng đã xoay người sang chỗ khác, dưới cái nhìn của Vân Triệt, cùng với tầm mắt soi mói của mọi người, về bên người Phượng Hoành Không.
- Phụ hoàng, xin lỗi, Tuyết Nhi khiến phụ hoàng thất vọng rồi.
Phượng Tuyết Nhi đứng trước mặt Phượng Hoành Không, nhẹ nhàng nói.
Phượng Hoành Không lắc lắc đầu, buồn bã thở dài, trên vẻ mặt không hề có một chút trách cứ, ngược lại là vẻ đau lòng:
- Làm sao có thể. Rất nhiều việc ngày hôm nay, đúng là phụ hoàng làm sai rồi, nên là phụ hoàng khiến Tuyết Nhi thất vọng mới đúng… Một vài câu của Tuyết Nhi, cũng khiến phụ hoàng như thể ngộ ra điều gì…
Ánh mắt Phượng Hoành Không đảo qua, nhìn về phía Vân Triệt ở trên đài, ngực hơi phập phồng, sau đó nhíu mày, tự mình tuyên bố:
- Vân Triệt, trận chiến cuối cùng của bài vị chiến lần này, Thần Hoàng đế quốc ta đã bại bởi Thương Phong các ngươi, hơn nữa bại tâm phục khẩu phục! Chuyện huyết mạch phượng hoàng, cũng đúng là chúng ta hiểu lầm, trẫm lấy thân phận Thần Hoàng đế quốc hứa hẹn, sau ngày hôm nay, sẽ không bao giờ vì chuyện huyết mạch mà nhằm vào ngươi nữa. Chúng ta đã cùng thuộc về nhất mạch phượng hoàng, nếu như ngươi nguyện ý gia nhập Phượng Hoàng thần tông, trẫm cũng vạn phần hoan nghênh!
- Hiện giờ, trẫm tuyên bố, bài vị chiến bảy nước lần thứ ba mươi chín, người chiến thắng sau cùng là… Thương Phong quốc! Y theo hứa hẹn, Thương Phong quốc hạng nhất bài vị chiến lần này, cùng với Hắc Sát quốc hạng ba bài vị chiến, vào ngày mai lựa chọn ba người, hộ tống Phượng Hoàng thần tông ta cùng đi thăm dò Thái cổ huyền chu!
Xôn xao ––
Toàn bộ sân thi đấu nhất thời vang lên tiếng hoan hô, đó cũng không chỉ có tiếng hoan hô đến từ Thương Phong quốc, mà còn là tiếng hoan hô đến từ toàn bộ sáu nước.
Vì chuyện Thái cổ huyền chu, trận thi đấu của bài vị chiến lần này, bị áp súc đến một ngày xưa nay chưa từng có. Mà nhấp nhô, biến chuyển, rung động, kết quả của bài vị chiến lần này, càng là xưa nay chưa từng có! Thương Phong yếu nhất, đánh bại Thần Hoàng mạnh nhất, hơn nữa còn lấy lực lượng một người, đánh bại hoàn toàn mười người đối phương!
Một người thừa kế phượng hoàng khác xuất hiện… Thần thoại Địa Huyền chiến Vương Huyền… Bá Hoàng mười tám tuổi… Nửa bước Đế Quân mười sáu tuổi… Tất cả của bài vị chiến lần này, đều nhất định sẽ oanh động Thiên Huyền, ghi vào sử sách.
Nhất là cái tên Vân Triệt này, nhất định là cái tên nhân vật chính của tương lai Thiên Huyền đại lục, cũng sau ngày hôm nay, truyền khắp thiên hạ.
Theo kết quả cuối cùng do chính miệng Phượng Hoành Không tuyên bố, bài vị chiến lần này đến giờ phút này, coi như hoàn toàn kết thúc. Hạ Nguyên Bá cấp tốc xông tới, kéo Vân Triệt tới bên người Cổ Thương chân nhân, trong kích động nói năng lộn xộn. Trên phòng quan sát, huyền giả các quốc gia đã dưới hướng dẫn của đệ tử phượng hoàng, bắt đầu tự động đi ra lối ra.
Cảm xúc của Lăng Kiệt vẫn phập phồng như cũ, không cách nào bình ổn, hắn nắm chặt hai tay, vẻ mặt ửng hồng, vô cùng kích động nói:
- Quyết định của ta thật sự rất rất rất rất anh minh rồi! A a a a… Đại ca của ta không đi cùng ta, quả thật là tổn thất lớn nhất đời này của huynh ấy!
- Ừm, lời này ta hoàn toàn tán thành.
Hoa Minh Hải gật đầu. Khi bước chân của hắn sắp bước ra khỏi sân thi đấu, ánh mắt bỗng nhiên quay lại, rơi thẳng tắp vào một phương hướng khác… Ở trên người Dạ Tinh Hàn. Trong nháy mắt kia, một chút ý hận thấu xương chợt lóe lên trong chỗ sâu đồng tử.
“Thù cha mẹ, mối hận mất tộc… Cho dù phải tan xương nát thịt… Ta sẽ vào một ngày nào đó… Khiến Nhật Nguyệt thần cung ngươi nợ máu trả bằng máu.”
Hoa Minh Hải cắn răng, trong lòng mặc niệm lời thề máu đã sớm khắc thật sâu vào trong linh hồn hắn.
Lúc trước, thê tử của hắn Như Tiểu Nhã một thân nhiễm hàn độc đến từ Nhật Nguyệt thần cung, tất cả tinh lực của hắn, đều tập trung ở trên liều mạng kéo dài tính mệnh cho Như Tiểu Nhã. Hiện giờ, hàn độc của Như Tiểu Nhã đã được giải, thân thể lấy tốc độ rất nhanh hồi phục khỏi hẳn… Hôm nay, lại tận mắt nhìn thấy người của Nhật Nguyệt thần cung, lửa hận vẫn luôn bị đè nén, giống như núi lửa yên lặng đã lâu hoàn toàn bùng nổ.
Dạ Tinh Hàn đang lười biếng đứng dậy, bỗng nhiên, cảm giác lạnh như băng khác thường trong nháy mắt từ phía sau lưng truyền đến, hắn nháy mắt quay đầu, ánh mắt băng hàn quét về phía sau, nhưng lại không phát hiện ra điều gì. Hắn thu mắt lại, ánh mắt nheo lại, nhìn về phía chỗ ngồi của Phượng Hoàng thần tông, ánh mắt đụng chạm ngắn ngủi với một người, sau đó trên mặt hai người, đồng thời lộ ra cười nhạt ý vị thâm trường.