.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_491" class="block_" lang="en">Trang 246# 1
Chương 491: Tiểu huyền chu
Vân Triệt một đường đi về phía bắc, thẳng đến phương hướng theo lời Mạt Lỵ, dọc theo đường đi qua rất nhiều tiểu thành trấn, cũng tự nhiên gặp được không ít người, cùng với rất nhiều yêu, cũng càng ngày càng xác định, đây thật sự là thế giới của nhân loại và yêu ở chung. Ở nơi dòng người lộn xộn, một số người sẽ đột nhiên biến thành trạng thái thú hoặc linh, một số ít thú hoặc linh cũng sẽ bỗng nhiên biến thành trạng thái là người, mà người chung quanh đều xem nhẹ chuyện này, giống như đây chẳng qua là chuyện quá mức bình thường.
Gặp được yêu nhiều hơn, Vân Triệt cũng rất nhanh có thể từ trên hơi thở phán định ra là người hay yêu. Tuy rằng số lượng yêu không thấp hơn nhân loại, nhưng Vân Triệt chứng kiến đến, tuyệt đại đa số vẫn là hình dáng của người, dù sao, ở đại thế giới, thân thể của nhân loại mới hoàn mỹ nhất. Giữa nhân loại thuần khiết, và yêu hóa thành nhân loại đều trao đổi vô cùng bình thường, ít nhất lấy một đường Vân Triệt chứng kiến, cơ bản nhìn không thấy một chút ngăn cách, thậm chí nhìn thấy cực kỳ nhiều phu thê, đều là một người một yêu.
- Quả nhiên là đại thế giới, không thiếu chuyện gì. Hoặc là phải nói, mỗi một tiểu thế giới đều tự tồn tại riêng mà không giống nhau, tất cả của thế giới này đều khiến cho người của Thiên Huyền đại lục kinh ngạc, mà trái lại, đối với Thiên Huyền đại lục nơi cực ít nhìn thấy yêu này, hơn nữa thế giới yêu bị người hoàn toàn bài xích, đối với người của thế giới này mà nói ngược lại là không bình thường?
Vân Triệt bay mệt mỏi, đứng ở trên một cây cổ thụ, cảm khái nói.
- Mức độ phức tạp của đại thế giới, không phải ngươi có khả năng tưởng tượng. Cho dù là Thiên Huyền đại lục, hay là thế giới này, đều chẳng qua chỉ là một hạt bụi trần trong đại thế giới, cái gì đều đại biểu không xong.
Mạt Lỵ thản nhiên nói, sau đó bỗng nhiên giọng điệu thay đổi:
- Ngươi tốt nhất vào trong Thiên độc châu một chuyến.
- Hả?
Vân Triệt ngẩn ra, sau đó nhắm mắt lại, hạ ý niệm, tiến vào bên trong Thiên độc châu.
Đi vào, liền nghe được âm thanh “Rắc rắc rắc rắc” ăn gì đó.
Mạt Lỵ chân không dính đất lơ lửng ở đó, hai tay khoanh trước ngực, mặt không biểu cảm nhìn về phía trước, mà ở phía trước nàng… Vân Triệt rõ ràng thấy được Hồng nhi.
- Hồng nhi?
Vân Triệt trừng mắt:
- Sao nàng ấy lại ở đây?
- Thiên độc châu và huyền ấn không gian đều là thế giới bên trong thân thể ngươi, cho nên tương thông, cũng không gì mà kỳ quái.
Mạt Lỵ bình tĩnh nói.
- Nhưng mà, trước đó khi Tuyết hoàng thú ở, nó cho tới bây giờ đều không cách nào tiến vào bên trong! Hơn nữa, thế giới bên trong Thiên độc châu vô cùng đặc thù, cho dù là không gian ở trong thân thể ta, cũng không có khả năng dung hợp với không gian khác.
- Ai biết được.
Khóe miệng Mạt Lỵ vểnh lên, dáng vẻ lười phải giải thích.
- Hơn nữa, không gian của Thiên độc châu rõ ràng không thể cất chứa được người sống hoặc sinh linh, nàng ấy làm sao có thể…
Vân Triệt tỏ vẻ không hiểu.
- Bởi vì nàng ta vốn không phải là sinh linh, ta nói rồi, nàng ta vô cùng có khả năng là “Thiên linh” đã sớm diệt sạch, hoặc là, ngươi có thể lý giải như vậy… Nàng ta là một thanh kiếm!
Mạt Lỵ thản nhiên nói.
- Kiếm?
- Đúng! Nàng ta chính là một thanh kiém! Ngươi chỉ cần hiểu như vậy, tất cả đã nghĩ thông được. Mà sự thật… Cũng không sai biệt lắm chính là như vậy.
Tròng mắt Mạt Lỵ khẽ nhếch, nghiền ngẫm nói:
- Ngươi bây giờ rối rắm chuyện này… Chẳng lẽ ngươi không chú ý tới nàng ta đang ăn gì sao?
Tư thái của Hồng nhi thật chướng tai gai mắt ngồi dưới đất, quai hàm phình lên cao cao, miệng nỗ lực nhai, trong miệng phát ra âm thanh thanh thúy, giống như âm thanh ăn kẹo đậu, sau khi ăn xong, nàng ném một miếng đồ vật vào trong miệng… Vân Triệt nhìn thấy rõ ràng, thứ nàng ném vào trong miệng nhai cắn, phóng thích ra ánh sáng màu tím thâm thúy.
Ánh sáng màu tím lóe lên kia, khiến Vân Triệt kinh hãi đến thiếu chút nữa quỳ xuống tại chỗ.
Tử… Tử mạch thiên tinh!
- Hồng nhi… Dừng miệng! Cái kia không thể ăn!
Vân Triệt gầm lên giận dữ đánh tới, Hồng nhi vừa thấy hắn đánh tới, “Nha” một tiếng, vung chân bỏ chạy, khiến Vân Triệt trực tiếp chụp vào khoảng không. Vân Triệt còn chưa kịp một lần nữa đuổi theo, Hồng nhi đã liên tục phát ra âm thanh “Rắc rắc rắc rắc”, sau đó “Ực ực” nuốt đồ trong miệng xuống, sau đó tay nhỏ bé mở ra, cười hì hì nói:
- Ăn xong rồi!
Vân Triệt: “!@#$%…”
Hai tay Vân Triệt phát run, gầm hét lên:
- Hồng nhi! Ngươi biết mình vừa rồi ăn gì không!
- Không biết, chỉ có điều ăn thật ngon nha.
Hồng nhi rất vui vẻ liếm môi:
- Chủ nhân, có còn không, ta còn muốn ăn!
- Đương nhiên không còn!
Trái tim Vân Triệt đều run rẩy lên:
- Đó là Tử mạch thiên tinh, là bảo vật vô giá, cả đời ta đây tổng cộng mới có hai khối như vậy, làm sao có thể còn… Hả, chủ nhân?
- Đúng rồi!
Đầu Hồng nhi lệch sang, cười hì hì nói:
- Mạt Lỵ tiểu tỷ tỷ nói, tuổi của chủ nhân còn nhỏ hơn ta, không thể gọi là đại ca ca, gọi chủ nhân là có thể. Hơn nữa gọi là chủ nhân mà nói, chủ nhân có thể mỗi ngày cho ta ăn đồ ngon! A nha… Ta đã gọi chủ nhân nhiều lần như vậy, chủ nhân sẽ cho ta ăn gì ngon đây?
Khóe mắt Vân Triệt co rút kịch liệt… Đây cũng không phải giả bộ ra, bởi vì Hồng nhi ăn chính là Tử mạch thiên tinh hàng thật giá thật, một khối đến từ phân tông Tiêu tông, một khối đến từ Hạ Khuynh Nguyệt, như lời hắn nói, lấy trình độ của hắn, cũng tổng cộng có được hai khối này mà thôi, còn cho tới bây giờ chưa nỡ sử dụng…
Lại toàn bộ bị Hồng nhi ăn… Ăn!
Hơn nữa nàng còn cảm thấy ăn ngon!
Tạm thời không nói đến giá trị của Tử mạch thiên tinh, làm tinh thạch năng lượng hi hữu gần với Tử mạch thần tinh ở Thiên Huyền đại lục, nó có độ cứng rất mạnh, cho dù lấy thực lực bây giờ của hắn, dưới toàn lực, cũng gần như không thể tổn hại. Đồng thời, bên trong Tử mạch thiên tinh ẩn chứa lực lượng có mật độ cực cao, hấp thu lực lượng bên trong đó dùng để tu luyện, có thể có tiến triển cực nhanh, lấy lực lượng trong đó duy trì tuổi thọ hoặc nguyên khí, có thể bảo trì bất tử lâu dài, thậm chí có thể tái sinh, xa xỉ mà nói, còn có thể dùng để khởi động huyền chu. Một khối Tử mạch thiên tinh nho nhỏ, có thể khởi động một con thuyền như huyền chu mấy trăm tấn phi hành mấy ngàn dặm! Thiên tinh chứa đựng năng lượng dày đặc như thế, cho dù là ai cũng không cách nào đoán trước được ăn hết sẽ như thế nào… Bởi vì cũng chưa từng có người thật sự nuốt chí bảo thiên địa này vào bụng.
Hồng nhi chẳng những ăn, hơn nữa là cắn nát ăn!
Răng của nàng cắn một miếng bánh nướng áp chảo bình thường sẽ cảm thấy cứng rắn… Lại có thể ăn Long Khuyết và Tử mạch thiên tinh giống như ăn đậu hũ!
- Xưng hô chủ nhân thế này còn hài hòa hơn, không phải sao?
Mạt Lỵ khép hờ mắt nói:
- Mặt khác, nàng ta chẳng những ăn Tử mạch thiên tinh, tất cả hoàng huyền tinh, thanh huyền tinh, tử huyền tinh, hoàng huyền ngọc, thanh huyền ngọc, tử huyền ngọc của ngươi, còn có tử tinh ngọc tủy mua được ở Thần Hoàng thành, toàn bộ bị nàng ăn.
- Hi hi hi…
Hồng nhi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên cười, bên môi lộ ra hai chiếc răng khểnh sáng lấp lánh, cũng không biết là cười ngượng ngùng, hay cười đắc ý.
Cả người Vân Triệt trở nên vô cùng không tốt, hắn cấp tốc kiểm tra lại, phát hiện trừ bỏ chút huyền thạch, huyền tinh, huyền ngọc… Đẳng cấp thấp nhất, mật độ năng lượng và độ tinh khiết rất thấp kia, tất cả tinh thạch năng lượng toàn bộ không còn một mảnh, ngay cả chút mảnh vụn cũng không thừa lại.
Hắn tích cóp nhiều năm như vậy đều không nỡ sử dụng những tinh thạch năng lượng này, hơn nữa rõ ràng đặt ở nơi an toàn nhất trên đời, còn an toàn hơn nơi cường giả siêu cấp cường đại tự mình mở ra không gian tùy thân… Cũng đều trong một đêm bị quét sạch không. Vân Triệt gãi đầu, sau đó che mặt, khóc không ra nước mắt nói
- Mạt Lỵ, vì sao ngươi không ngăn cản nàng ấy.
- Ta là sư phụ của ngươi, cũng không phải người hầu của ngươi.
Mạt Lỵ khinh thường nói.
Vân Triệt: “…”
Giọng Mạt Lỵ lại thay đổi, nói:
- Chỉ có điều ngươi yên tâm, Hồng nhi sẽ không ăn không trả tiền cho ngươi, hiện giờ cả người nàng đều phụ thuộc vào ngươi, cũng là người của ngươi, là kiếm của ngươi, đồ nàng thích ăn tuy rằng đặc thù, nhưng có chỗ tốt rất lớn đối với ngươi.
- Có lợi cho ta?
- Chẳng lẽ ngươi không từ trên người nàng, cảm giác được một chút khí tức của Long Khuyết sao?
Mạt Lỵ nói.
- Khí tức của Long Khuyết?
Vân Triệt nhìn chằm chằm vào Hồng nhi, ngưng tụ tinh thần, sau đó trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc… Tuy rằng rất nhạt, nhưng vốn trên người vốn không hề có chút khí tức nào, đúng là phóng xuất ra khí tức thuộc về Long Khuyết! Nếu đơn giản chỉ là khí tức của Long Khuyết, hắn còn có thể trực tiếp lý giải là vì nàng ăn Long Khuyết, còn chưa “Tiêu hóa”, nhưng khí tức này, lại rõ ràng là Long Khuyết chưa bị đứt đoạn, có loại khí tức linh tính thấp hơn kia. Hắn kinh ngạc nói:
- Đây là có chuyện gì?
- Rất đơn giản. Sau khi nàng ăn Long Khuyết, lực lượng của Long Khuyết liền bị thân thể quái dị của nàng phân giải hấp thu, trở thành lực lượng của chính nàng! Không chỉ có trên thân thể của nàng có được khí tức rất nhạt của Long Khuyết, khi nàng biến thành thanh kiếm kia, cũng sẽ vì vậy mà trở nên cường đại hơn!
Mạt Lỵ đảo mắt nhìn Vân Triệt đang lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, thản nhiên nói:
- Nói các khác, mỗi khi nàng ăn một thanh kiếm, lực lượng tự thân của nàng sẽ tăng lên một phần, khi biến thành Kiếp Thiên Tru Ma kiếm, cũng sẽ cường đại hơn một phần! Hiện giờ nàng không chỉ là Hồng nhi, còn là kiếm của ngươi! Nếu ngươi muốn kiếm của ngươi cường đại lên, vậy tìm kiếm đủ loại kiếm cường đại cho nàng… Hơn nữa tốt nhất là trọng kiếm! Đối với Hồng nhi mà nói, kiếm là đồ ăn ngon của nàng, đồng thời, cũng có thể hóa thành trợ lực vĩ đại đối với ngươi!
“!!” Hiện giờ Vân Triệt thật sự giật mình, Hồng nhi có thể ăn luôn Long Khuyết, đã khiến cho hắn không thể tưởng tượng nổi, mà nàng ăn luôn một thanh kiếm rồi, sau đó thế mà lại có thể hấp thu lực lượng bên trong kiếm, đến làm cho mình… Và thanh kiếm mình biến thành trưởng thành lên!!
Trên đời này, thậm chí có tồn tại ly kỳ như vậy!
Sau khiếp sợ, chỉ còn lại vui sướng đột nhiên nảy lên… Thanh Kiếp Thiên Tru Ma kiếm kia bản thân nó đã vô cùng cường đại, còn cường đại hơn Long Khuyết không chỉ gấp mười lần! Nếu nó có thể thông qua phương thức này tiến hành trưởng thành… Vậy đối với mình mà nói, chính là trợ lực lớn không gì sánh kịp! Trình độ cường đại này, quả thật không thua gì Huyền thiên chí bảo trong truyền thuyết!
- Chỉ cần tìm các loại kiếm, sau đó đút cho nàng ăn là có thể?
Vân Triệt nhìn Hồng nhi, oán khí lúc trước vì nàng ăn Tử mạch thiên tinh và tử tinh ngọc tủy đã biến thành hư không, hai mắt sáng quắc tỏa ra ánh sáng.
- Hình như không thể.
Ngón tay của Mạt Lỵ chỉ sang phía trái:
- Bởi vì nàng vốn không hề cảm thấy hứng thú với kiếm cấp bậc Thiên Huyền trở xuống.
Theo hướng Mạt Lỵ chỉ, Vân Triệt thấy được Bá Vương kiếm, hổ phách kiếm… Tồn tại trong Thiên độc châu, còn có mấy trăm thanh kiếm lúc trước lấy được từ kho bảo vật của phần tông Tiêu tông. Lấy biểu hiện tham ăn như mạng mà Hồng nhi biểu hiện ra, tính tình vì ăn có thể buông tha cho tất cả nguyên tắc… Chúng nó lại hoàn hảo không tổn hại gì nằm ở đó.
Nói như vậy, Hồng nhi không phải kiếm gì đều ăn, kiếm nàng muốn ăn, phẩm cấp ít nhất là Thiên Huyền… Thậm chí Vương Huyền!
Thiên Huyền kiếm ít lại càng ít, mà Vương Huyền kiếm… Toàn bộ Thiên Huyền đại lục mới có mấy thanh? Trên Vương Huyền khí… Vân Triệt mới chỉ gặp Nhật nguyệt kiếp ở trong tay Dạ Tinh Hàn, về phần trên Vương Huyền kiếm, hắn đều chưa từng nhìn thấy.
Đi đâu tìm kiếm trên Thiên Huyền cho nàng đây!
- Được rồi, ta đã biết.
Vân Triệt gật đầu, tuy rằng kiếm trên Thiên Huyền vô cùng khó tìm, nhưng Hồng nhi có thể thông qua ăn kiếm lại đề thăng được lực lượng, dù sao cũng là một tin tức tuyệt hảo, nhưng sau đó, hắn hơi buồn bực nói:
- Hiện giờ nàng là người của ta, cũng là kiếm của ta không sai, nhưng dường như… Nàng có dáng vẻ không nghe lời ta hoàn toàn. Chẳng những có thể từ trong không gian khế ước của bản thân chạy đến, còn có thể tự trở về… Nghiêm trọng nhất chính là có thể thoát khỏi khống chế của ta.
Vừa rồi khi hắn đuổi theo Hồng nhi, Hồng nhi chạy được gọi là nhanh… Đều là khế ước phụ thuộc, lúc trước Tuyết hoàng thú ngược lại hoàn toàn không thể cãi lại ý niệm mệnh lệnh gì của hắn.
- Hả?
Lời Vân Triệt nói, khiến trên mặt Mạt Lỵ cũng lộ ra kinh ngạc trong khoảnh khắc, sau đó khẽ hừ rất nhạt:
- Nàng ta cũng không phải huyền thú gì, còn là một thiên linh tồn tại ở cấp bậc cao hơn ngươi rất nhiều, sẽ hoàn toàn chịu khống chế của ngươi mới là lạ. Chỉ có điều, nàng nhìn qua tuy rằng đơn thuần, nhưng còn thông minh hơn suy nghĩ của ngươi, ngươi đối xử với nàng đủ tốt, nàng chẳng những sẽ nghe ngươi nói, hơn nữa đến lúc đó cho dù ngươi chủ động giải trừ khế ước, để cho nàng rời đi, nàng sẽ quấn quýt chết lấy không chịu đi.
- Nha…
Vân Triệt chỉ có thể gật đầu, trong lòng lại ai thán một tiếng, đối xử với nàng tốt một chút? Đây chẳng phải kêu ta đi lấy lòng nàng đủ kiểu? Má nó! Rốt cuộc ta là chủ nhân hay nàng là chủ nhân!
- Vậy nàng ấy ăn tinh thạch, cũng có thể gia tăng lực lượng của mình lên?
Vân Triệt hỏi.
- Không thể.
Mạt Lỵ lại quyết đoán lắc đầu, sau đó nói với Hồng nhi:
- Hồng nhi, lấy chiếc huyền chu kia ra cho chủ nhân của ngươi xem một chút đi.
- Huyền chu?
Hồng nhi chớp chớp đôi mắt màu đỏ lờ mờ, sau đó ánh mắt sáng ngời:
- Đúng rồi, là cái kia!
Vừa nói, nàng chìa tay nhỏ bé, trong lòng bàn tay chợt lóe lên ánh sáng đỏ, nhất thời, một chiếc huyền chu cả thân hiện lên màu đỏ sậm, chỉ lớn cỡ bàn tay nhỏ bé của nàng xuât hiện trong lòng bàn tay nàng.