.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_492" class="block_" lang="en">Trang 246# 2
Chương 492: Gặp chuyện bất bình, xen vào việc của người khác
- Đây là?
Chiếc thuyền nhỏ màu đỏ sậm ở trong tay Hồng nhi, khiến cho Vân Triệt có một cảm giác quen thuộc khó hiểu.
- Ta cũng không biết, bỗng nhiên có được, chủ nhân muốn chơi sao?
Hồng nhi nâng tiểu huyền chu đưa cho Vân Triệt, xưng hô “Chủ nhân” này gọi đặc biệt có thứ tự, cũng không biết Mạt Lỵ dạy dỗ như thế nào.
- Không nhận ra sao? Đây là Thái cổ huyền chu trước kia giày vò ngươi hai năm!
Mạt Lỵ lên tiếng nói.
- Cái gì?
Vân Triệt nhướng mày:
- Nhưng mà…
- Ngày đầu tiên khi tiến vào Thái cổ huyền chu, ta cũng đã nói, bên trong huyền chu tự thành một thế giới, hơn nữa thế giới tự thành bên trong nhìn qua còn lớn hơn vẻ ngoài của nó rất nhiều. Mà trên thực tế lại còn khoa trương hơn phán đoán của ta, bên trong huyền chu này thật sự tự thành một thế giới, mà vẻ ngoài của nó, lại có thể tự do biến ảo lớn nhỏ! Mà cho dù vẻ ngoài biến hóa như thế nào, đều sẽ không ảnh hưởng đến bộ phận thế giới trong đó.
Mạt Lỵ nhìn huyền chu trong tay Hồng nhi, biểu cảm thật ngưng trọng:
- Về Thái cổ huyền chu, Thiên Huyền đại lục không phải có lời đồn: Mỗi lần khi Thái cổ huyền chu xuất hiện, Phượng Hoàng thần tông đều sẽ xuất hiện phản ứng của bảo vật có phẩm cấp cực cao. Mà bảo vật kia, chẳng phải bộ phận ở trong huyền chu, mà chính là bản thân Thái cổ huyền chu này! Bản thân nó, chính là một không gian chí bảo hiếm quý vô cùng! Thứ bên trong tự thành thế giới ta đã thấy rất nhiều, nhưng bên trong tự thành thế giới khổng lồ như thế, bên ngoài lại có thể biến thành nhỏ như thế, ngay cả ta đều chưa từng nghe nói tới… Không hổ là thượng cổ vật! Cũng chỉ có chân thần có được lực lượng không gian cường đại nhất, mới có thể sáng tạo ra huyền chu như vậy!
- Còn có… Loại vật này? Đây thật sự là chiếc Thái cổ huyền chu kia? Nhưng mà, nó không phải đã biến mất sao?
Vân Triệt vẫn còn không thể tin được, Thái cổ huyền chu bên trong vô cùng khổng lồ kia, Thiên Huyền đại lục dùng hết không biết bao nhiêu năm cũng không thể thăm dò đến tận cùng, lại chính là chiếc thuyền nhỏ trước mắt ở trong tay Hồng nhi này? Mặc dù là Mạt Lỵ chính miệng nói ra, nhưng hắn vẫn như cũ có cảm giác khó có thể tiếp nhận. Hơn nữa, sau khi hắn rời khỏi Thái cổ huyền chu, nhưng tận mắt thấy Thái cổ huyền chu biến mất trong không trung.
- Chính ngươi cầm lấy nó, sau đó tự nhiên sẽ biết.
Mạt Lỵ nói một câu không giải thích được.
Vân Triệt theo lời từ trong tay Hồng nhi cầm lấy chiếc thuyền nhỏ màu đỏ, trong nháy mắt khi ngón tay đụng chạm lấy thuyền nhỏ kia, bên ngoài chiếc thuyền, một luồng sáng trắng mỏng manh bỗng nhiên lóng lánh… Động tác của Vân Triệt cũng cứng lại vào lúc này, một vài đoạn ngắn linh hồn vào lúc này tiến nhập vào trong tâm hải của hắn, khiến trong đầu hắn nhất thời nhiều thêm một đoạn trí nhớ xa lạ, thậm chí nhiều thêm một mầm mống liên hệ linh hồn cùng với chiếc tiểu huyền chu này.
Nhìn dáng vẻ Vân Triệt, Mạt Lỵ hợp thời mở miệng nói:
- Ngươi có còn nhớ rõ tàn hồn khi phát hiện ra Hồng nhi? Lúc đó tàn hồn cũng chưa tiêu tán toàn bộ, mà bám một luồng tàn hồn cuối cùng vào trên người Hồng nhi, sau khi ngươi rời khỏi Thái cổ huyền chu, mới xem như chân chính rời đi. Thái cổ huyền chu này, đó là trước khi tàn hồn đó rời đi đã lưu lại, xem như báo đáp ngươi cứu Hồng nhi. Nó giao chủ quyền khống chế chiếc huyền chu này cho Hồng nhi, thứ quyền khống chế giao cho ngươi… Cũng chính là mảnh nhỏ linh hồn ngươi mới vừa tiếp thu đến. Chẳng qua, theo tàn hồn kia tiêu tán, chiếc huyền chu này cũng triệt để đã tiêu hao hết lực lượng, chẳng những không thể di động, ngay cả thế giới bên trong đều không thể chống đỡ, hoàn toàn đóng cửa.
- Lực lượng khởi động nó cần có… Giống với huyền chu phổ thông…
Vân Triệt thấp giọng thì thầm. Mảnh nhỏ linh hồn để cho giữa hắn và chiếc Thái cổ huyền chu này có liên hệ linh hồn rõ ràng, trí nhớ bị thêm vào trong đó tuy rằng chưa nói cho hắn biết lai lịch của huyền chu, nhưng rõ ràng giảng thuật ngọn nguồn lực lượng của nó, cùng với phương pháp khống chế cơ bản.
Ngọn nguồn lực lượng của nó, ở trên bản chất giống với huyền chu phổ thông, cũng có thể lăng không phi hành giống như huyền chu phổ thông. Đồng thời, còn có năng lực“Xuyên qua không gian” mà huyền chu phổ thông tuyệt đối sẽ không có được!
Nhưng nếu như muốn dùng nó xuyên qua không gian, năng lượng tiêu hao cũng vô cùng khổng lồ! Có lẽ chính là toàn bộ tinh thạch năng lượng của Thiên Huyền đại lục chồng chất lên, đều thúc giục động không được vài lần.
Chủ quyền khống chế chiếc huyền chu này ở trên tay Hồng nhi, cùng lúc đó, còn có một loại liên hệ vô cùng quỷ dị với nàng… Vì phương thức bỏ thêm vào năng lượng của nó… Lại chính là đút cho Hồng nhi ăn!!
Vân Triệt đều không biết nên hình dung Hồng nhi tồn tại quái dị đến nghịch thiên này như thế nào!
Không gian bên trong huyền chu khổng lồ khôn cùng, nhưng cầm trong tay, lại không hề có cảm giác nặng nề. Vân Triệt nắm chặt huyền chu, thấp giọng nói:
- Nói cách khác, nếu như có thể cho nó đủ của năng lượng khởi động, là có thể dùng nó xuyên qua không gian, trở lại Thiên Huyền đại lục!
- Hừ, ngươi quá ngây thơ rồi.
Mạt Lỵ thật không khách khí hắt nước lạnh:
- Đừng nói đến nó xuyên qua không gian cần có năng lượng tiêu hao vượt xa tưởng tượng của ngươi, cho dù ngươi có thể dùng nó xuyên qua không gian… Như vậy, ngươi biết Thiên Huyền đại lục ở hướng nào sao? Lại biết Thiên Huyền đại lục cách thế giới hiện giờ bao nhiêu xa xôi sao?
Vân Triệt: “…”
- Tuy rằng ngươi chiếm được Thái cổ huyền chu này, nhưng hiện giờ nó không phải là thứ ngươi có thể lo lắng, ngươi trước vẫn phải làm rõ thế giới hiện giờ mình đang ở đi.
- Được!
Vân Triệt dứt khoát gật đầu. Đây là ngày thứ hai hắn ở thế giới này, dọc theo đường đi đều yên lặng hiểu biết cấu thành sinh linh thế giới này, nhưng không hỏi thăm ra được vị trí thế giới bản thân đang ở là cái gì, ngay cả tên gọi của thế giới này là gì đều không biết… Dù sao, tìm người hỏi vấn đề này, sẽ có phiêu lưu bị coi thành bệnh tâm thần.
Vân Triệt ý niệm rời khỏi Thiên độc châu, bay lên không mà đi, tiếp tục đi về phía bắc.
Vân Triệt cách mục tiêu mà Mạt Lỵ ngụ ý chẳng qua bảy tám trăm dặm, dọc theo đường đi Vân Triệt cũng không đi nhanh, một ngày đi chừng hai ba trăm dặm, mỗi khi đến một cái thành trấn, hắn đều sẽ lưu lại nửa ngày, thông qua trao đổi của đám người chung quanh đến lặng yên hiểu biết thế giới này. Toàn bộ lộ trình, hắn rõ ràng cảm giác được, càng về hướng bắc, huyền lực của người yêu, thú, gặp được càng cường đại, vào ngày thứ ba, trong một của tiểu thành trấn không tính là quá lớn, hắn chỉ đi đến một ngã tư đường dài không đến ba dặm, cũng cảm giác được khí tức của không dưới hai mươi Vương tọa.
Đến buổi chiều ngày thứ ba, hắn cuối cùng tới gần chỗ Mạt Lỵ ngụ ý.
Vân Triệt bay trên không trung trăm trượng, ánh mắt nhìn về phía bắc, thấy được một thành xám trắng đặc biệt khổng lồ. Thành này ít nhất còn ngoài trăm dặm, cũng đã khổng lồ nhìn không tới giới hạn một bên khác. Toàn bộ thành hiện ra một màu xám trắng không khí trầm lặng, ngay cả bầu trời bao la trên thành, cũng nhiều hơn một tầng u ám so với chỗ hắn ở.
- Thành thật lớn… Còn lớn hơn Thần Hoàng thành ít nhất gấp ba.
Vân Triệt nói.
- Yêu khí rất nặng.
Mạt Lỵ thấp giọng nói:
- Theo quy mô và cấp độ lực lượng đến xem, thành này chắc là chỗ hạch tâm của thế giới này, trong đó đại khái một nửa là người, một nửa là yêu, lịch lãm chính thức ở thế giới này của ngươi, liền bắt đầu từ thành này đi… Hừ, ngươi tốt nhất cẩn thận một chút, cũng đừng chết quá nhanh!
Vân Triệt chậm dần tốc độ, cách thành màu xám trắng này càng ngày càng gần. Lúc này, một loạt tiếng đánh nhau kịch liệt từ phía trước truyền đến, cũng càng lúc càng gần hướng đi tới phía trước của hắn, từng trận gió lốc huyền lực từ khoảng cách thật xa nặng nề đánh úp lại.
Chân mày Vân Triệt chợt động… Người đang đánh nhau ở phía trước mỗi một khí tức đều cực kỳ cường đại, ít nhất ở trên cấp bậc huyền lực, đều phải cao hơn hắn rất xa.
- Hai kẻ nửa bước Bá Huyền, còn có ba kẻ Bá Huyền cảnh cấp một!
Mạt Lỵ nhàn nhạt lên tiếng.
Vân Triệt dừng thân thể lại, chần chừ một chút, sau đó lại tiếp tục bay tới phía trước. Rất nhanh, hắn liền đi tới trước chỗ đang đánh nhau.
Đây vốn là một rừng cây không phải rất rậm rạp, dưới kịch chiến, khu vực mấy trăm trượng đã bị san thành đất bằng, đừng nói cây cối, ngay cả chút cỏ khô đều không nhìn thấy. Khu vực trung tâm, ba người một thân hắc y, trên đầu cũng đội che đầu tối đen, toàn thân đều bọc lấy kín đáo chặt chẽ, chỉ lộ ra hai tay và ánh mắt. Ở giữa ba người, vây quanh một đôi nam nữ trẻ tuổi, đôi nam nữ này tuổi ước chừng đều chỉ có trên dưới hai mươi tuổi. Hai người dựa lưng vào nhau, dáng người nam tử tương tự Vân Triệt, khuôn mặt tài trí bất phàm, một thân bạch y, một thanh trường kiếm đã nhuốm dấu máu, khóe môi hiện lên tơ máu, tuy rằng đã bị thương không nhẹ, nhưng ánh mắt vẫn như cũ hung ác kiên nghị.
Nữ tử một thân trang phục xanh nhạt, khuôn mặt trong thanh tú mang theo bừng bừng anh khí không thua gì nam nhi, khiến Vân Triệt rất ngạc nhiên chính là, bên cạnh tóc mai của nàng, lại mọc một đôi lỗ tai đặc biệt dài nhọn, sau lưng, hai đôi cánh ve hình dáng như cánh bướm mở rộng hé mở, rất xinh đẹp. Vũ khí của nàng cũng rất đặc biệt, dĩ nhiên là một cây cung hiếm thấy màu xanh biếc, độ rộng có thể so với chiều cao của nàng, kéo hết dây cung, khảm ba đường huyền lực kiếm quang… Đây là, khí tức huyền lực kiếm quang rõ ràng lộ ra yếu ớt.
- Hả, thế giới này lại còn có Tinh Linh tộc?
Mạt Lỵ hơi kinh ngạc nói, bởi vì trên đường đi, đã gặp được rất nhiều người và yêu, nhưng chưa từng gặp tinh linh.
- Tinh linh? Nữ hài kia, chính là tinh linh trong truyền thuyết?
Ánh mắt Vân Triệt rơi vào trên người nữ hài kia, hắn từng nghe tới tinh linh trong truyền thuyết rất nhiều, lại là lần đầu tiên nhìn thấy tinh linh chân chính.
- Đặc thù bề ngoài của bộ tộc tinh linh rõ ràng nhất, không cần thiết dựa vào hơi thở, chỉ liếc mắt một cái liền có thể thấy được. Tuy rằng tinh linh ít hơn nhân loại rất nhiều, nhưng bình quân về thiên phú, nhân loại còn rất xa mới có thể sánh bằng. Bọn họ chẳng những dễ dàng tu luyện nguyên tố huyền lực hơn nhân loại, thêm vào đó còn là thần xạ thủ trời sinh! Cung, là vũ khí thích hợp nhất của bọn họ.
- Các ngươi… Rốt cuộc là ai!
Nam tử thanh niên cắn răng quát.
- Tiểu nhân hèn hạ giấu đầu lòi đuôi! Ta đã truyền âm cho đại ca, đại ca sẽ lập tức đến… Đến lúc đó, các ngươi sẽ phải chết không có chỗ chôn!
Nữ tử tinh linh phẫn nộ nói.
Hai người bọn họ tuổi còn trẻ, đã là nửa bước Bá Hoàng, trong cùng độ tuổi khó tìm được đối thủ. Nhưng vây công bọn họ, lại là ba người Bá Hoàng chân chính! Trên cảnh giới tuy rằng nửa bước Bá Hoàng chỉ kém Bá Hoàng chân chính nửa bước, nhưng trên cường độ thực lực lại khác nhau một trời một vực, một Bá Huyền cảnh cấp một, liền có thể thoải mái đánh bại hai người bọn họ liên thủ, chứ đừng nói chi tới ba người.
Khi nghe được nữ tử tinh linh nói tới hai chữ “Đại ca”, đồng tử của ba hắc y nhân đồng thời co rút lại rất nhỏ một chút, hiển nhiên cực kỳ kiêng kỵ “Đại ca” này, nhưng lập tức, hắc y nhân cầm đầu âm trầm nở nụ cười:
- Chỉ tiếc, cho dù hắn tới đây, cũng không thấy được mặt ngươi một lần cuối cùng. Chỉ có điều… Tiểu tử bên cạnh này, ngươi yên tâm, chúng ta muốn chính là mạng của nữ nhân này, sẽ không giết ngươi. Nhiều lắm, muốn khiến ngươi ăn chút đau khổ, muốn tạ ơn nhóm đại gia ta không giết, ha ha ha ha!
- Muốn giết Thất muội của ta… Trước dẫm lên trên thi thể của ta!
Nam tử thanh iên không lộ ra một chút vui sướng, lớn tiếng gầm thét lên, nhưng giọng nói vừa dứt, hắn liền chợt phun ra một ngụm lớn máu. Dưới vây công của ba Bá Hoàng, hắn đã sớm nhận lấy nội thương không nhẹ.
Đúng vào lúc này, Vân Triệt xuất hiện trong linh giác của bọn họ. Bỗng nhiên nhận thấy có người tới gần, ba hắc y nhân biến sắc, mà nam tử thanh niên và nữ tử tinh linh lộ ra vẻ mặt kinh hỉ… Nhưng lập tức, khi nhận thấy được huyền lực của người tới gần chỉ có Thiên Huyền cảnh, hắc y nhân đều cười khinh thường, hoàn toàn yên lòng, nam nữ thanh niên vừa mới dấy lên hy vọng cũng nháy mắt hoàn toàn tắt.
Vân Triệt từ trên không bay tới, bay thẳng qua đỉnh đầu bọn họ, ba hắc y nhân kia ngay cả nhìn cũng chưa từng liếc mắt nhìn một cái, bọn họ thân là Bá Hoàng, vốn lười để một kẻ chỉ là Thiên Huyền vào trong mắt. Vân Triệt im lặng nhìn phía dưới, tăng tốc bay qua, cũng không lưu lại. Vào lúc này Mạt Lỵ lên tiếng nói:
- Ngươi không chuẩn bị chõ mõm vào sao?
- Vẫn thôi đi.
Vân Triệt trực tiếp lắc đầu:
- Hai người trẻ tuổi bị vây công không khác ta lắm, đã là nửa bước Bá Hoàng, xuất thân của bọn họ tuyệt đối không tầm thường. Vây công đối diện hai người trẻ tuổi đều xuất động ba tên Bá Hoàng, thế lực sau lưng càng không bình thường, ta vừa đến nơi này, ngay cả tình huống cơ bản nhất còn chưa thăm dò, vẫn không nên xen vào việc của người khác thì tốt hơn.
Nam nữ thanh niên bị ba tên Bá Hoàng vây vào giữa, lại thân mang trọng thương, đã là tuyệt cảnh trời cao không đường chạy, địa ngục không cửa vào hẳn phải chết. Đầu lĩnh nhóm hắc y nhân cười lạnh một tiếng, chìa tay ra, năm ngón tay chụp vào nữ tử tinh linh:
- Hừ… Chết đi!
- Ta… Tuyệt đối không để cho ngươi tổn thương đến Thất muội!
Sắc mặt nam tử thanh niên đỏ đậm, song chưởng phồng lên hiển lộ rõ ràng hắn đã ngưng tụ tất cả lực lượng của toàn thân, hắn gầm một tiếng dữ dội, chắn ở phía trước nữ tử tinh linh, hai tay nghênh đón về phía hắc y nhân.
- Không biết tự lượng sức mình.
Hắc y nhân cười lạnh một tiếng, mà vào đúng lúc này, thân thể của nam tử thanh niên lại đột nhiên quay về sau, quay lưng nghênh đón công kích của hắc y nhân, hai tay vốn đón đánh về phía hắc y nhân nặng nề đẩy lên trên người nữ tử tinh linh.
Một màn này, tất cả mọi người trở tay không kịp, Vân Triệt vốn đã bay xa hơi sửng sốt, dưới một chưởng bất ngờ này, nữ tử tinh linh bị đẩy ra ngoài rất xa, thoát khỏi vòng vây của ba hắc y nhân.
- Thất muội, đi mau!!
Dùng hết khí lực toàn thân gầm ra bốn chữ, phía sau lưng của hắn cũng đã bị hắc y nhân đánh trúng, cả người bay ra ngoài, lưng xuất hiện lỗ máu kích cỡ một quả đấm.
- Tiểu tử này… Muốn chết!
Tuy rằng hắc y nhân cuống quýt thu lực, nhưng lực lượng không thu về được cũng đủ để muốn lấy mạng của nam tử thanh niên này. Nhiệm vụ lần này của bọn họ chính là giết nữ tinh linh kia, nếu không cẩn thận giết chết cả nam tử này mà nói, “Hiệu quả” ngược lại sẽ giảm bớt.
- Má nó! Cho rằng như vậy có thể cứu mạng của nàng ta? Thật sự là buồn cười hồn nhiên!
Hai hắc y nhân khác đồng thời phi thân mà đi, như hai con chim lớn bay về phía nữ tử tinh linh được đẩy ra ngoài trăm trượng. Nhưng vốn không cần bọn họ đuổi kịp, bản thân nữ tử tinh linh đã tự vọt về, nàng vứt bỏ vũ khí, nhìn nam tử té ngã trên mặt đất, phía sau lưng toàn bộ đều là máu, tròng mắt rưng rưng, đau buồn kêu:
- Vân ca ca… Vân ca ca! Ta không đi… Phải chết… Chúng ta liền cùng chết!
- Thất muội…
Nam tử trên mặt đất gian nan ngẩng đầu, trong miệng phát ra âm thanh yếu ớt.
Thân hình Vân Triệt khựng lại, sau đó lại nhanh như tia chớp vọt về…
Hắn má nó… Không nhìn được nhất chính là tình cảnh này!
Hơn nữa tiểu tử kia hình như cũng họ Vân, có khi tám trăm ngàn năm trước vẫn còn là một nhà, cứu cũng là cứu!