.
._247__1" class="block_" lang="en">Trang 247# 1
Chương 493: Hóa ra ta đã lợi hại như vậy!
Vân Triệt thuấn thân khoảng cách dài, lộn quay trở về trên không năm người, hai tay liền đẩy, ba đường “Phượng hoàng phá” chia ra bay đánh về phía ba hắc y nhân!
- Tiểu tử muốn chết!
Trước đó khi Vân Triệt đi qua, bọn họ từ đầu không để hắn vào trong lòng, một Bá Hoàng bóp chết một Thiên Huyền, độ khó khăn cũng không kém bóp chết một con kiến bao nhiêu. Bọn họ ngược lại không nghĩ đến, Thiên Huyền tiểu tử này thế mà lại bỗng nhiên quay lại, còn đồng thời ra tay về phía ba người bọn họ.
Trong mắt ba hắc y nhân đồng thời thoáng qua thần sắc cực kỳ khinh thường, vốn coi như không nhìn thấy ba đường hỏa diễm, vốn ngay cả động tác ngăn cản đều không có… Huyền hỏa của một huyền giả Thiên Huyền đánh ở trên người bọn họ, ngay cả lông tóc của bọn họ cũng đừng mong thương tổn được một sợi. Nhưng mà, trong nháy mắt tiếp theo, hỏa diễm đỏ đậm vốn ở ngoài mười trượng, nhưng lại bỗng chốc tới gần bên người bọn họ, tốc độ mấy chục lần nằm ngoài dự đoán của bọn họ, khi hỏa diễm tới gần người, nhiệt độ nóng rực đến khủng bố kia, còn có một khí tức cực kỳ nguy hiểm, khiến trái tim của bọn họ đột nhiên thắt chặt.
Ba hắc y nhân vốn định hạ tử thủ về phía nữ tử tinh linh đồng thời lấy tốc độ nhanh nhất xoay người lại, đưa tay chắn hỏa diễm ngay mặt mà đến, nhưng khi bàn tay của bọn họ đụng chạm đến hỏa diễm, toàn thân bọn họ chấn động kịch liệt, ngũ tạng lục phủ giống như bỗng chốc bị đẩy vào trong sợ hãi tột cùng, bọn họ không kịp khiếp sợ, hai tay cùng lên, dùng hết toàn lực ngăn cản mà đi… Ba tiếng nổ vang, hỏa diễm nổ bung lên cao, ba hắc y nhân đồng thời lui lại vài bước, song chưởng run lên, toàn thân phát run, lòng bàn tay của kẻ có huyền lực tương đối yếu kém bị đốt đen thùi hoàn toàn.
- Ngươi là ai!
Hắc y nhân ở chính giữa ngẩng đầu lạnh lùng nói, giọng nói mặc dù mãnh liệt, nhưng chỗ sâu trong mắt đã tràn đầy kiêng kỵ, kêu lên cũng không phải lời nói ngoan độc gì. Từ trên người Vân Triệt, hắn cảm giác được cường độ của khí tức huyền lực vẫn là Thiên Huyền cảnh, nhưng bàn tay bị bỏng và cảm giác song chưởng chết lặng không phải giả dối… Hơn nữa, người này còn đồng thời phát động công kích với ba người bọn họ!
Vân Triệt đạp không mà đi, không nhanh không chậm đã đi tới, ánh mắt liếc xuống phía dưới, cười lạnh nói:
- Ba kẻ đường đường là Bá Hoàng mà lại liên thủ khi dễ hai hậu bối, còn dấu đầu lòi đuôi, thật sự cho tổ tông của các ngươi thể diện nha!
- Vị huynh đệ kia… Ngươi đi mau!
Nam tử thanh niên nằm sấp xuống đất, hơi thở đã đặc biệt mong manh ngẩng đầu, dùng giọng nói lớn nhất kêu:
- Cám ơn ngươi trượng nghĩa ra tay… Nhưng chuyện nơi này không liên quan đến ngươi… Ngươi đi mau!
Tuy rằng hắn thấy được ba đường hỏa diễm,, nhưng thừa nhận hỏa diệm chính là ba hắc y nhân, hắn hoàn toàn không biết ba hắc y nhân ở dưới ba đường hỏa diễm đã chật vật đến cỡ nào. Trong mắt hắn, một huyền giả Thiên Huyền đi đụng đến ba Bá Hoàng, không khác gì muốn chết. Hắn và nữ tử tinh linh hôm nay đã phải chết không thể nghi ngờ, sao lại có thể liên lụy đến một người vô tội.
Vân Triệt liếc nhìn hắn, lại không trả lời. Nam tử này giống mình đều cùng họ Vân hiển nhiên có phẩm tính rất tốt, bản thân đã sắp chết, còn băn khoăn chết sống của người khác, thật đúng là không uổng công hắn xen vào chuyện của người khác ra tay cứu giúp.
- Tiểu tử, ta khuyên ngươi đừng xen vào chuyện của người khác, người xen vào chuyện của người khác, thường thường đoản mệnh!
Hắc y nhân bên trái trầm giọng nói.
- Hừ, người trẻ tuổi khí huyết dâng trào, thích xen vào chuyện của người khác, có thể lý giải, nhưng thiên hạ này có rất nhiều chuyện không liên quan đến mình, cũng không phải ngươi có năng lực quản được!
Hắc y nhân ở chính giữa dùng giọng điệu trầm thấp giống vậy nói… Giọng nói của bọn hắn đều có vẻ khàn khàn, rất rõ ràng dùng giọng giả, giống như không muốn để cho người nghe ra giọng nói vốn có của bọn họ:
- Nếu hiện giờ ngươi rời đi, chúng ta có thể coi như không phát sinh chuyện gì, nói không chừng còn có thể kết giao bằng hữu, nhưng nếu như ngươi còn không biết điều… Hừ, nếu ngươi lại làm hư chuyện của chúng ta, vậy cũng không trách được chúng ta!
Lời này của hắc y nhân vừa nói ra, nam tử thanh niên té ngã trên mặt đất nhất thời sửng sốt. Bởi vì tuy rằng giọng nói và vẻ mặt của hắc y nhân đều nghiêm nghị, nhưng ba kẻ Bá Hoàng đối mặt với huyền giả trẻ tuổi khuấy đảo chuyện của bọn họ, hơn nữa huyền lực chỉ có Thiên Huyền cảnh, lại không vung tay lên diệt sát đối phương, mà lần lượt nói, ý đồ dùng ngôn ngữ kinh sợ đối phương. Hơn nữa mặc dù lời nói của bọn họ nghiêm nghị, nhưng một chút cũng không ngoan độc, ngay cả bốn chữ “Còn không biết điều” nói đến một nửa lại thu về. Giống như… Chính là có chỗ kiêng kỵ người thanh niên này.
Ba hắc y nhân đều là Bá Hoàng hàng thật giá thật, có thể đạt tới cấp bậc này, tự nhiên không phải là kẻ ngốc. Tuy rằng khí tức của Vân Triệt chỉ có Thiên Huyền cảnh, nhưng công kích hỏa diễm vừa rồi, khiến cho tất cả bọn họ đều kinh hãi trong lòng. Hơn nữa đối phương một lời kêu lên thực lực Bá Hoàng của bọn họ, lại dám ra tay với bọn họ… Sao lại tầm thường!
- Hừ, đáng tiếc hôm nay tâm tình của ta không tệ, cho nên chuyện không liên quan đến mình này, ta quản chắc rồi!
Hai tay Vân Triệt khoanh trước ngực, cười nhạt nói:
- Chỉ có điều con người của ta luôn lương thiện nhân từ, chuyện giết người, ta đương nhiên không đồng ý làm, cho nên… Ba người các ngươi tự mình cút bây giờ, hay là để ta đưa các ngươi cút đến Diêm Vương phủ!
Lời nói phen này của Vân Triệt kiêu ngạo tới cực điểm… Nếu như hắn đã ra tay, hơn nữa quyết định cứu hai người kia, liền nhất định đắc tội với ba hắc y nhân và thế lực sau lưng bọn họ, vậy không thể lại càng không đắc tội đến triệt để một chút.
Ánh mắt của ba hắc y nhân đồng thời âm trầm xuống, hắc y nhân ở chính giữa tiến lên phía trước một bước, trầm giọng nói:
- Xem ra cho ngươi mặt mũi mà còn lên mặt, cho ngươi mạng ngươi lại cứ muốn tìm chết! Vậy lão tử liền giết cả ngươi!
Giọng nói lời lẽ cứng rắn vừa dứt, hắc y nhân đã vút lên trời, đồng thời, trong tay hắn nhiều thêm một cây cương thương (thương bằng thép) dài hơn tám thước, toàn thân tối đen… Cây cương thương này chỉ là một thanh Địa Huyền khí, thân làm một Bá Hoàng, vũ khí tự nhiên không có khả năng chỉ là một thanh Địa Huyền khí, hiển nhiên là hắc y nhân ở bất cứ phương diện nào đều không mong bại lộ thân phận của mình… Kể cả vũ khí!
Hắc y nhân vừa lên liền lấy ra vũ khí, cũng hiển lộ rõ ràng hắn kiêng kỵ Vân Triệt. Hắn nhấc ngang cương thương màu đen, sau đó gầm nhẹ một tiếng, mang theo sóng khí cuồng bạo quét ngang về phía cổ Vân Triệt.
- Cẩn thận!
Nam tử thanh niên trong vũng máu thấy hắc y nhân bỗng nhiên ra tay với Vân Triệt, kinh hãi quát lên.
Đối mặt với công kích của hắc y nhân, trên mặt Vân Triệt lộ ra một chút thần sắc quái dị… Kia giống như vẻ kinh ngạc hoặc có lẽ là mê muội, hắn không nhanh không chậm chìa tay ra, chộp lên trên thân thương quét ngang mà đến.
- Muốn chết!!
Hắc y nhân thấy Vân Triệt không trốn không tránh, cũng không lấy ra vũ khí, ngay cả tư thái ngăn cản cũng không thể hiện ra, liền trực tiếp dùng bàn tay đi đón vũ khí của mình như vậy, hơn nữa động tác vẫn đặc biệt tùy ý, trong lòng hắn cười lạnh, huyền lực trên cánh tay lại lần nữa bạo tăng, nhất định phải một thương đánh diệt thanh niên cuồng vọng này.
Trong nháy mắt tiếp theo… Bàn tay Vân Triệt đưa ra tinh chuẩn vô cùng chộp vào trên cương thương màu đen, nhất thời, sóng khí huyền lực vô cùng cuồng bạo giống như gặp phải vách núi vạn trượng, nháy mắt tan biến trong vô hình, chỉ còn lại một đợt sóng khí cũng không mạnh mẽ thoáng thổi lên trên tóc Vân Triệt. Không đợi hắc y nhân lộ ra thần sắc kinh hãi, bàn tay Vân Triệt đã nhẹ nhàng khẽ lật, nhẹ nhàng bâng quơ liền đoạt thương từ trong tay hắc y nhân đến, sau đó bàn tay lại lật chuyển, cánh tay vung lên, thân thương hung hăng đánh tới bên hông hắc y nhân.
Rầm!!!
Một đường không gian gợn sóng vặn vẹo rõ ràng uất hiện trên quỹ tích thân thương đảo qua, trong nháy mắt, thân thương trực tiếp đứt đoạn, một nửa vẫn như cũ nắm ở trong tay Vân Triệt, một nửa kia giống như một chùm sao băng tối đen bay đi, không biết rơi vào nơi rất xa nào. Mà đồng thời đứt đôi… Còn có thân thể của hắc y nhân!
Trong nháy mắt khi cương thương màu đen nện vào hắn, thân thể hắn bị nện trực tiếp đứt ngang, đứt thành hai đoạn, lăn lộn trong không trung bay về hai hướng khác nhau.
Phịch phịch…
Hai đoạn thân thể của hắc y nhân đồng thời rơi xuống, hai dòng máu như suối phun ra từ trên chỗ gãy của thân thể. Trên nửa người trên của hắc y nhân, ánh mắt vẫn còn gắt gao trừng lớn, trong đó đầy rẫy hoảng sợ, khiếp sợ và khó có thể tin vô hạn, hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào Vân Triệt, trong miệng thốt lên một từ “Ngươi” khàn khàn mà kinh hãi, sau đó liền không có động tĩnh. Cho dù là Bá Hoàng, thân thể đứt đôi, cũng tuyệt đối không có khả năng còn sống.
Vân Triệt đưa tay, tá lực, đoạt thương, nện lại… Tất cả đều chỉ phát sinh trong nháy mắt giống như tia chớp đá lửa. Người phía dưới chỉ nhìn thấy hắc y nhân quét một thương về phía Vân Triệt, còn chưa kịp phản ứng gì, liền nhìn thấy thân thể hắc y nhân đứt đôi ở trên không.
Bốn người phía dưới toàn bộ dại ra ngay tại chỗ, hoàn toàn nhín thở. Bốn người, không có một ai dám tin vào tất cả mà hai mắt của mình đã nhìn thấy… Một cái chớp mắt, chỉ là một cái chớp mắt! Hắc y nhân liền ở trong tay người thanh niên này chết không toàn thây! Hắn dùng một cây thương trong nháy mắt túm được từ trong tay đối thủ –– còn chỉ là một cây Địa Huyền thương, nhưng lại nện đứt thân thể của một Bá Hoàng!
Kia nhưng là một cường giả tuyệt thế Bá Hoàng chân chính!! Thân hình còn cứng cỏi gấp trăm lần đá tảng!
Vân Triệt ở trên không trung nhìn nửa cây thương ở trong tay mình, bản thân cũng kinh ngạc một trận.
Thừa nhận rèn luyện còn đáng sợ hơn luyện ngục trong không gian gió lốc ở Thái cổ huyền chu ròng rã hai năm, thân thể của hắn, toàn bộ huyền lực có tăng lên kiểu nổ mạnh, hắn thật sự xác thực tin thực lực của bản thân còn hơn chính mình trước khi tiến vào Thái cổ huyền chu xa xa, nhưng cũng không biết đã lại mạnh đến trình độ nào… Bởi vì trong hai năm này, bên người hắn chỉ có một mình Mạt Lỵ, chưa bao giờ giao thủ với ai, cũng không cách nào kiểm nghiệm thực lực trước mắt của bản thân.
Vừa rồi đồng thời đối mặt với ba tên Bá Hoàng, hắn lại không cảm giác được áp lực, điều này đã khiến cho hắn rất kinh ngạc. Khi đối mặt với công kích của Bá Hoàng, hắn ngoài mặt thoải mái, nhưng kỳ thật trong lòng thận trọng… Dù sao, trước khi vào Thái cổ huyền chu, Bá Hoàng là tồn tại cường đại tuyệt đối không thể thắng đối với hắn. Cho nên, một thương trở tay kia, hắn dùng đầy đủ chín thành lực lượng.
Chỉ có điều điều kiện đầu tiên, là hắn cũng không mở ra cảnh quan Tà thần.
Hắn tự nhiên đều hoàn toàn không ngờ được, bản thân dưới một thương trở tay ngay cả trạng thái Phần tâm còn không mở ra, thế mà lại trực tiếp nện đứt thân hình Bá Hoàng trước mắt này.
Mặc dù chỉ là Bá Hoàng cấp một… Nhưng là cường giả Bá Huyền cảnh chân chân chính chính!
- Lực lượng của ta, thế mà đã lớn đến như vậy.
Vân Triệt nhìn cánh tay mình, kinh ngạc lầm bầm lầu bầu.
- Hừ, ngươi cho là sao/
Mạt Lỵ khinh thường nói:
- Ngươi cho rằng huyết mạch Long thần nồng đậm mấy chục lần, cùng với Đại đạo phù đồ quyết cảnh giới tầng thứ tư là đùa giỡn à? Nếu ngươi mở ra cảnh quan Luyện ngục, lực lượng lại đề thăng đến mười thành, người này ngay cả xương cốt vốn hoàn chỉnh đều sẽ không lưu lại!
Vân Triệt: “…”
Hóa ra ta đã lợi hại đến như vậy! Má nó… Ta còn tưởng rằng lúc trước khi đối diện với bọn họ không cảm giác được áp lực, là loại ảo giác nào đó!
Vân Triệt tùy tay ném đoạn thương gãy trong tay đi, sau đó bóng dáng chợt lóe, đã rơi xuống trên mặt đất, hắn nhìn hai hắc y nhân đã bị dọa đến vong hồn đều bốc lên, cười hề hề nói:
- Còn hai người các ngươi? Chuẩn bị cút như thế nào!
- Ngươi… Ngươi… Ngươi…
Hắc y nhân bên trái lui bước chân, hai chân run lên, khi cất tiếng, ngay cả hàm răng đều run rẩy, vốn không nói lên được một câu hoàn chỉnh.
- Đi!
Hắc y nhân phía bên phải dùng sức kéo hắn một cái, sau đó trực tiếp lấy tốc độ nhanh nhất, điên cuồng lủi về phía sau mà đi, mà khi đi ngang qua thi thể bị đứt đoạn, bước chân hắn khựng lại, cấp tốc túm lấy nửa thi thể… Thấy Vân Triệt không có ý tứ ngăn cản bọn họ chạy trốn, hắn đánh bạo lẻn đến bên cạnh một nửa thi thể kia, cũng túm lấy một nửa thi thể kia lên, sau đó giống như điên bỏ chạy đi xa xa.
- Không giết hai người bọn họ diệt khẩu?
Mạt Lỵ lạnh giọng nói.
- Nếu như diệt khẩu, ta lấy đâu ra kẻ địch? Kẻ địch cũng không đủ mạnh, ta còn lịch lãm như thế nào?
Vân Triệt như chuyện đương nhiên nói.
- Hừ! Thật đúng là phù hợp với tính cách thích tìm đường chết của ngươi.
Mạt Lỵ cười lạnh một tiếng, lại không ngăn cản cách làm của hắn.