.
._266__2" class="block_" lang="en">Trang 266# 2
Chương 532: Bên Ngoài Yêu Hoàng thành
Vân gia huyên náo một ngày, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhưng tâm tình của mỗi một người trong Vân gia vẫn khó có thể dẹp yên kích động như cũ. Màn đêm lặng yên hạ xuống, buổi tối trong Yêu Hoàng thành rất yên tĩnh, giống như không bởi vì Vân gia đã phát sinh đại sự mà có chỗ bất đồng.
Mà tin tức huyền lực của vợ chồng Vân Khinh Hồng khỏi hẳn đã truyền khắp toàn bộ Yêu Hoàng thành trước khi chạng vạng, gợi ra sóng lớn mênh mông ở trong các gia tộc, thế lực lớn.
Bắt đầu từ ngày thứ hai, trước đại môn Vân gia liền náo nhiệt hẳn lên, người đến đây muốn bái phỏng Vân Khinh Hồng nối liền không dứt, hơn nữa người đến không có người nào là không có thân phận kinh người. Nhưng toàn bộ đều bị khéo léo từ chối ở ngoài cửa, họ được báo rằng gia chủ trong vòng ba ngày không gặp bất kỳ khách lạ.
Quyết định ngày thứ hai tổ chức đại hội toàn tộc, cũng bị Vân Khinh Hồng hạ lệnh dời lại ba ngày sau.
Bởi vì, Vân Khinh Hồng muốn quỳ bên di thể Vân Thương Hải ba ngày, ròng rã ba ngày, không ăn không uống, không ngủ. Mộ Vũ Nhu hầu ở bên cạnh hắn, đồng thời quỳ cùng hắn, không có nửa khắc rời đi.
Nếu như không phải đại sự sắp tới, Vân Khinh Hồng sẽ quỳ một tháng... Thậm chí càng lâu hơn.
Nhưng sự việc di thể Vân Thương Hải trở về không được công bố, trừ bốn người bọn họ ra, cũng không có người nào khác biết. Ba ngày sau, vĩnh hằng chi khu mang theo di thể Vân Thương Hải về bị Vân Triệt thu hồi vào trong Thiên Độc Châu. Vân Khinh Hồng không có phản đối, tuy hắn không biết Vân Triệt phải làm gì, nhưng hắn tin tưởng Vân Triệt, tin tưởng con trai của chính mình.
Còn Luân Hồi kính, sau khi Vân Triệt biểu đạt ra ý không muốn trả lại cho yêu hoàng tộc thì Vân Khinh Hồng cũng chỉ do dự trong thời gian ngắn ngủi, mang Luân Hồi kính trao trả cho hắn. Nhi tử vừa về nhà, hắn rất kinh hỉ và vui mừng, còn việc thua thiệt hơn hai mươi năm bôn ba ở bên ngoài... nếu hắn có bất kỳ yêu cầu gì, cho dù quá phân, thậm chí có chút vi phạm nguyên tắc, hắn và Mộ Vũ Nhu đều không đành lòng từ chối.
Chuyện Vân Triệt là người Vân gia, cũng chỉ có bốn người bọn họ biết. Bởi vì chuyện này một khi truyền ra, rất có khả năng khiến người ta liên tưởng đến Thiên Huyền đại lục, trong khoảng thời gian này nó có thể đưa tới cho Vân Triệt phiền phức, thậm chí nguy hiểm khó có thể dự liệu.
Những người nhìn chằm chằm vào Vân Triệt, tùy tiện đi thăm dò nội tình của hắn, cái gì cũng không tra ra được, ngược lại sẽ mang lo lắng cùng nghi hoặc trong lòng, sợ ném chuột vỡ đồ.
Là công thần diệt trừ mối họa lớn của Vân gia, hơn nữa có thân phận nghĩa tử của gia chủ, độ tán thành của Vân Triệt ở Vân gia cũng thẳng tắp bay lên, ngay cả những nhân vật có cấp bậc trưởng lão thấy hắn, cũng mỉm cười, lộ ra ánh mắt khen ngợi, có khi còn ngay mặt khen hắn vài câu.
Trời tối.
Những ngày gần đây, Vân Triệt cũng không có đi ra ngoài, phần lớn thời gian đều dành để luyện công và thích ứng với trọng lượng của Tru Ma Kiếm.
- Nên đi thí nghiệm thành quả tu luyện một chút.
Vân Triệt tự nhủ.
Binh!
Băng di huyễn kính bị hắn nổ nát, Vân Triệt hít nhẹ một hơi, nhanh chóng thu lại huyền khí toàn thân, trong nháy mắt tất cả khí tức bên ngoài đều hoàn toàn biến mất, đừng nói là huyền khí, ngay cả âm thanh hô hấp, hay là âm thanh trái tim nhảy lên cũng hoàn toàn không nghe được, nếu như hắn quay lưng, người khác căn bản không phát hiện được sự tồn tại của hắn.
Lúc lưu quang phát động thì nó tương đương với việc dùng huyền lực khóa kín hơi thở của chính mình ở trong người, nếu kéo dài cũng cần tiêu hao huyền lực nhất định, nhưng tiêu hao này phi thường nhỏ, xa xa không đuổi kịp tốc độ khôi phục huyền lực của Đại Đạo Phù Đồ Quyết. Hắn duy trì trạng thái Lưu Quang Lôi Ẩn, thay đổi quần áo toàn thân thành màu đen, sau đó ra khỏi phòng luyện công, nhảy lên đỉnh nhà, tùy tiện chọn một cái phương hướng mà đi.
Địa vị của hắn ở Vân gia đã được đề thăng rất nhiều, coi như bị người phát hiện cũng sẽ không có chuyện gì, nhưng để hắn kinh hỉ chính là, hắn bay qua hơn một nửa Vân gia cung không có bị một người nào phát hiện!
Nơi này không phải là nơi của a miêu a cẩu ở, mà là nơi ở của vô số tuyệt đỉnh cường giả, tùy tiện lấy ra một cái đều có thể rung động Huyễn Yêu giới! Dưới trạng thái bình thường, một tên huyền giả Thiên Huyền, hầu như không thể giấu diếm được một vị huyền giả Vương Huyền, chớ đừng nói chi là Hoàng giả. Ở những nơi khác Hoàng giả hiếm như lá mùa thu, nhưng ở Yêu Hoàng thành khắp nơi đều có, ở Vân gia càng là một đám lớn, có điều Vân Triệt chạy qua chạy lại trong Vân gia, đều không bị bất cứ người nào phát hiện.
Vân Triệt từng chịu đựng vô số truy sát, năng lực ẩn nấp khí tức vốn cực mạnh, hơn nữa hiệu quả của Lưu Quang Lôi Ẩn tốt đến mức vượt xa dự liệu của Vân Triệt. Bởi vì, coi như là Vân Khinh Hồng, muốn âm thầm quấy động Vân gia một vòng mà không bị bất luận người nào phát hiện cũng rất khó, hầu như là không thể làm được.
- Nếu như lúc trước ở Thương Vân đại lục có thể học được Lưu Quang Lôi Ẩn, thì mỗi ngày sẽ không phải lưu vong thê thảm như vậy rồi!
Vân Triệt thầm nghĩ, sau đó trực tiếp ra khỏi Vân gia, tiến vào màn đêm Yêu Hoàng thành.
Tuy Vân Triệt đã đến Yêu Hoàng thành hơn hai tháng, nhưng khoảng thời gian này hắn đều dốc toàn lực giúp Vân Khinh Hồng và Mộ Vũ Nhu trị liệu, không có chính thức thăm quan Yêu Hoàng thành.
Đêm đen nhánh khó có thể che dấu tầm mắt của một vị huyền giả mạnh mẽ, Vân Triệt một đường hướng bắc, vì muốn ẩn nấp khí tức ở trình độ lớn nhất, mà tốc độ cũng không phải là quá nhanh, trên đường đi, hắn cảm nhận được lượng lớn khí tức của cường giả, nhưng những cường giả này không có một người nào phát hiện ra hắn, sau khi quét nhìn Yêu Hoàng thành một lúc, rốt cục Vân Triệt cũng không nhịn được muốn thử uy lực một phen, hắn mạnh mẽ đề hơi một cái, cũng không kịp đề phòng chính mình sẽ vì đó mà có khả năng bị người khác phát hiện, thân thể nhất thời hóa thành một tia sét, bay vụt về phía trước, đảo mắt liền hoàn toàn biến mất ở trong màn đêm.
Nếu bàn về việc thay đổi tốc độ trong chớp mắt, tự nhiên không có thân pháp hay huyền kỹ gì có thể sánh được với Tinh Thần Toái Ảnh, nhưng di động với tốc độ cao trong thời gian dài thì Tinh Thần Toái Ảnh lại không thể so với Lưu Quang Lôi Ẩn, dưới tốc độ như điện quang lôi ảnh, ngay cả khi mình còn chưa làm ra phản ứng, thân thể đã ở bên ngoài trăm trượng.
So với tốc độ chạy trốn lúc trước Hoa Minh Hải biểu hiện ra ở trước mặt hắn, còn muốn nhanh hơn vài phần.
Dù sao trình độ huyền lực của Vân Triệt lúc này cũng vượt xa Hoa Minh Hải.
Vân Triệt không khỏi nghĩ đến... Hoa Minh Hải dựa vào Lưu Quang Lôi Ẩn được gọi là Thiên Huyền đệ nhất trộm, vậy chẳng phải hiện tại ta đã vượt qua đệ nhất đạo tặc ư...!? Không đúng, ta không phải là đạo tặc!
Tuy Vân Triệt đã tu luyện hơn một tháng, nhưng lúc trước hắn ở Vân gia, không muốn đưa tới sự chú ý mà không dám vọng động, cho dù thử triển khai, cũng chỉ là luyện công ở trong phòng. Bây giờ tùy ý triển khai, tốc độ nhanh chóng tăng lên để cho hắn phải dùng cả nửa ngày mới thích ứng lại. Chỉ có điều, bên dưới tốc cực nhanh mình phảng phất như hóa thành cuồng phong, toàn bộ thế giới đều bị mình bỏ lại phía sau, cảm giác đó không thể nghi ngờ là sảng khoái tới cực điểm, Vân Triệt không tự chủ được tiếp tục thôi thúc huyền lực, để tốc độ càng lúc càng nhanh.
Hô!!!
Dưới màn đêm, một ông lão đang cất bước ở trên đường phố Yêu Hoàng thành bỗng nhiên cảm giác được một luồng phong thanh cuồng bạo từ bầu trời truyền đến, hắn vừa ngẩng đầu lên phong thanh đã rời đi xa, ngay cả nửa điểm tàn ảnh cũng không nhìn thấy.
- Tốc độ thật nhanh... Lẽ nào, là Đế Quân của đại gia tộc nào đó?
Ông lão kích động nói.
Sau khi triển khai lên, tốc độ không chỉ cực kỳ kinh người, mà tiêu hao cũng nhỏ hơn so với dự liệu, trong lúc vô tình Vân Triệt đã đi xa hơn ba trăm dặm, toàn bộ quá trình đều ở dưới tình trạng dùng hết tốc lực, nhưng hoàn toàn không cảm giác được nửa điểm mệt mỏi, ngay cả một điểm thở hổn hển cũng không có.
Cuối cùng Vân Triệt cũng ngừng lại, hắn chuẩn bị trở về thì phát hiện trong tầm mắt phía trước, rõ ràng là đại môn cao to của Yêu Hoàng thành.
Dựa theo phương hướng mình phi hành... Nơi này đã là cửa bắc của Yêu Hoàng thành sao?
Vân Triệt hơi có chút trố mắt ngoác mồm, lúc này mới bao lâu thời gian, dĩ nhiên đã chạy đến biên giới Yêu Hoàng thành... đúng là tốc độ nhanh như sét đánh, nhanh đến mức khó mà tin nổi. Dù sao đẳng cấp huyền lực của chính mình cũng mới là Thiên Huyền hậu kỳ, muốn ở trong thời gian ngắn ngủi như thế từ Vân gia đến bắc môn Yêu Hoàng thành, chí ít cũng phải là Bá Hoàng đỉnh phong mới có thể làm được!
Lúc mình đến Yêu Hoàng thành, là từ cửa nam tiến vào, nơi này là một cái biên giới khác của Yêu Hoàng thành, Vân Triệt suy tư một lúc, từ bỏ ý định trở về, tiếp tục hướng phía trước bay đi, rất nhanh liền bay qua cửa thành, rời khỏi Yêu Hoàng thành.
- Ngươi muốn đi đâu?
Thời điểm Vân Triệt triển khai tốc độ nhanh như chớp, Mạt Ly đang ở trong giấc ngủ say bị đánh thức.
- Hô... Đây là địa phương nào? Thật là đen nha!
Cùng bị đánh thức còn có Hồng nhi nhưng hiển nhiên Hồng nhi ngủ nhiều hơn Mạt Ly nhiều lắm, Mạt Ly vì áp chế ma độc trong cơ thể, một ngày sẽ ngủ khoảng năm canh giờ, mà Hồng nhi ít nhất phải ngủ mười canh giờ. Nếu như không phải đói bụng cần ăn đồ ăn, phỏng chừng nàng có thể ngủ mười hai canh giờ.
- Tiêu Vân đã nói, Kim Ô Lôi Viêm Cốc ở phía bắc Yêu Hoàng thành, nơi này chính là hướng bắc, nếu đi tiếp nói không chừng còn có thể nhìn thấy chỗ đó.
Vân Triệt trả lời.
- Ngươi muốn đi Kim Ô Lôi Viêm Cốc? Nếu nơi đó được gọi là địa phương quan trọng nhất toàn bộ Huyễn Yêu giới, ngay cả mười hai gia tộc thủ hộ cũng không cho phép tiến vào, tất nhiên sẽ có thủ vệ hoặc cấm chế cực mạnh, coi như ngươi tìm tới thì có thể làm gì?
- Ta chỉ hiếu kỳ, đến tột cùng thì nơi đó là nơi nào, lại được Tiêu Vân miêu tả thần kỳ như vậy, trăm năm qua Vân gia không thế tiến vào…A! ta cũng chỉ tùy tiện nói một chút, cũng không có thật sự muốn tìm được chỗ đó, hơn nữa coi như ta thật sự tìm tới cũng không muốn đi vào...
- Ta muốn tiến vào cũng phải quang minh chính đại, cùng cha, mẹ, Tiêu Vân đồng thời đi vào!
Lúc nói chuyện, khoảng cách hơn một trăm dặm đã bị Vân Triệt bất tri bất giác xẹt qua. Chẳng biết ám vân trên bầu trời đen đã tiêu tan lúc nào, mặt trăng uốn cong hiện ra ở giữa không trung, chiếu xuống nguyệt quang sáng sủa, xua tan hơn nửa hắc ám. Phía dưới là một mảnh bình nguyên xanh rờn, hầu như không cảm giác được khí tức của người, yêu, thú. Phóng tầm mắt nhìn, phía trước cũng là một mảnh trống trải.
- Kỳ quái, nơi này cách Yêu Hoàng thành cũng không tính là quá xa, thổ địa cũng không có chút hoang vu nào, sao lại không thấy một người hoặc một yêu nào?
Vân Triệt không rõ thấp giọng nói, sau đó mới phản ứng lại:
- Chẳng lẽ, bởi vì Kim Ô Lôi Viêm Cốc ở phương hướng này, nên mọi vật không được phép tới gần?
Nghĩ tới nghĩ lui, hình như đây là lời giải thích hợp lý nhất.
- Chủ nhân! Mau nhìn, nơi đó sáng lấp lánh! Có phải là có đồ ăn ngon!
Hồng nhi hưng phấn kêu to, Vân Triệt cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên thấy phía dưới có đồ vật đang phát sáng, hắn một mặt bất đắc dĩ nói:
- Đó là một cái hồ nhỏ, không phải đồ vật gì lóe sáng, lại càng không phải là đồ ăn ngon!
Hồ nước phản xạ nguyệt quang, ở trong màn đêm có vẻ đặc biệt lóe sáng... Mà đồ ăn của Hồng nhi có hai loại, một loại là kiếm, một loại khác chính là các loại tinh thạch quý giá lập loè ánh sáng. Sau khi biết mình thích ăn món đồ gì thì bên trong định nghĩa của Hồng nhi, tất cả những đồ vật lóe sáng đều là đồ ăn ngon!
- Hồ nhỏ? A…
Âm thanh Hồng nhi nhỏ xuống, vẻ hưng phấn cũng lập tức yên tĩnh lại.
- Vân Triệt, đi xuống xem một chút.
Bỗng nhiên Mạt Ly nói ra.