.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_533" class="block_" lang="en">Trang 267# 1
Chương 533: Thiếu nữ yêu dị
Thân thể Vân Triệt dừng lại:
- Ngươi phát hiện cái gì?
- Trong cái hồ nhỏ này, tựa hồ toả ra một loại khí tức rất đặc biệt.
Mạt Ly chậm rãi nói:
- Có chút giống một loại khí tức nào đó mà ta biết... Đúng là có chút tương tự với... khí tức Kim Ô!
Kim Ô?
- Ngươi từng tiếp xúc qua với Kim Ô sao?
Vân Triệt theo bản năng hỏi.
- Cái này không trọng yếu, trong hồ có thể tỏa ra khí tức tương tự với Kim Ô, tuy rằng rất nhạt nhưng cũng rất không tầm thường, xuống xác nhận một chút đi.
Lực lượng Kim Ô là thuộc tính hỏa, mà trong hồ tự nhiên đều là nước, nghe tới vậy đúng là rất không tầm thường. Sau khi Vân Triệt xác nhận chu vi xung quanh không có những người khác, liền theo lời hạ xuống ven hồ.
Đây là một cái hồ rất nhỏ, so với một cái bể nước cũng không lớn hơn được bao nhiêu, tùy tiện một chút là có thể nhìn thấy đáy của nó. Nhưng hồ nước lại đặc biệt trong suốt, cho dù ở dưới nguyệt quang mông lung, thì tầm mắt vẫn có thể nhìn xuyên thấu đáy hồ như cũ.
Ven hồ hai mươi trượng là một mảnh cây cỏ hỗn độn, cây cỏ cũng không phải là quá xanh đậm, trái lại là một mảnh khô héo. Mà vùng đất bên hồ hai mươi trượng, là địa phương tối thích hợp cây cỏ sinh trưởng, nhưng lại không có một ngọn cỏ, một cái cây nào.
Gió đêm từ trên mặt hồ phất qua, vốn nên mang theo sự mát mẻ của hồ nước, nhưng nó lại làm cho Vân Triệt cảm giác được một loại khô nóng kỳ dị, trong lòng hắn hơi động, sau đó ngồi xổm xuống, đưa tay về phía hồ nước... nước cũng không quá mát mẻ, mà là một loại cảm giác ấm áp.
Yêu Hoàng thành ở phía bắc Huyễn Yêu giới, khí hậu vốn là mát mẻ, lúc này lại là ban đêm, hồ nước hẳn là mát mẻ thậm chí lạnh lẽo mới đúng, dù thế nào nào đi nữa cũng không nên ấm áp như vậy.
- Trong hồ nước, xác thực có một loại khí tức tương tự với Kim Ô viêm lực, nhưng ta cũng không thể chắc chắ đó là Kim Ô viêm lực.
Mạt Ly bình thản nói.
Vân Triệt trầm ngâm một phen liền đứng dậy, không xác định nói:
- Có lẽ nơi này gần Kim Ô Lôi Viêm Cốc, cho nên tình huống mới như vậy.
- Không!
Mạt Ly phản bác:
- Ngươi có thể nhìn xung quanh một chút, chỉ có cây cỏ ở gần cái hồ này mới bị phần diệt, còn những địa phương ở xa cây cỏ vẫn mọc rậm rạp. Nếu bởi vì Kim Ô Lôi Viêm Cốc, vậy một vùng này đều phải chịu ảnh hưởng mới đúng. Nếu như ta đoán không lầm, hẳn là có người mang Kim Ô viêm lực phóng thích đến đây, hơn nữa từ khí tức đến xem, thời gian sẽ không quá lâu, đại khái là hai, ba ngày gì đó.
- Phóng thích viêm lực vào bên trong hồ nước? Tại sao?
Vân Triệt không rõ hỏi.
- Cũng có thể người đó không có ý định phóng thích, mà là trong thân thể có Kim Ô viêm lực, hắn ở trong hồ dừng lại thời gian không ngắn, do đó viêm lực lưu lại. Càng có khả năng là có người không khống chế được Kim Ô viêm lực trong cơ thể, vì lẽ đó dựa vào hồ nước đến dẹp loạn, độ khả thi của khả năng sau lớn hơn một chút. Bởi vì Kim Ô chi viêm cực kỳ hung hăng, nếu như không tu luyện Kim Ô Phần Thực Lục, chỉ bằng vào huyền lực, muốn điều động Kim Ô viêm lực như điều động huyền hỏa phổ thông, cơ bản là không thể! huyết thống Kim Ô càng thuần khiết, càng là như vậy!
- Vậy sao…
Vân Triệt chậm rãi gật đầu. Người Huyễn Yêu vương tộc đều nắm giữ hoặc ít hoặc nhiều huyết thống Kim Ô và huyết mạch yêu hoàng. Lẽ nào có người của Huyễn Yêu vương tộc ở bên trong hồ này?
Nhưng hình như cái hồ này cũng không có giá trị gì. Muốn nhìn thấy Kim Ô viêm lực thì có thể tiến vào Kim Ô Lôi Viêm Cốc. Nơi đó, chính mình cũng không đi không được!
Có điều nơi này hoàn toàn yên tĩnh, không người quấy rối, đúng là địa phương tốt để luyện kiếm.
- Thời gian còn sớm, nếu chạy ra xa như thế, liền thẳng thắn luyện kiếm một chút đi!
Vân Triệt mở rộng cánh tay:
- Hồng nhi, không được ngủ, chuẩn bị...
- Chờ đã!!
Bỗng nhiên Mạt Ly phát ra tiếng:
- Lập tức thu khí tức lại trốn đi, có người đến rồi... Hơn nữa, còn là một tên cực kỳ lợi hại!
Có thể bị Mạt Ly dùng từ cực kỳ lợi hại để hình dung thì tên kia tuyệt nhiên không phải là chuyện nhỏ, chí ít đó cũng là người hắn không thể đối phó. Vạn nhất đó là kẻ địch hoặc là kẻ ác, mà nơi này lại cách xa Yêu Hoàng thành như thế, hắn ngay cả cầu cứu cũng không có người. Vân Triệt cấp tốc dùng Lưu Quang Lôi Ẩn thu lại khí tức, không hề có một tiếng động chui vào bụi cây cỏ phía sau.
Cây cỏ không quá cao nhưng rất rậm rạp, đủ để che giấu thân thể Vân Triệt. Không bao lâu sau, bầu trời phía trước tầm mắt hắn có một bóng người mơ hồ xuất hiện, người này tựa như lưu quang trong bầu trời đêm, nháy mắt liền tới gần hắn...
Thật nhanh! Vân Triệt trong lòng thầm hô. Đồng thời cấp tốc cúi đầu, để ngừa đối phương nhận ra ánh mắt của chính mình... Linh giác nhạy cảm tới trình độ nhất định, không cần mắt cũng có thể nhận ra được có người đang nhìn mình... Vân Triệt cũng nắm giữ loại năng lực này. Tốc độ của đối phương cực kỳ kinh người, biểu lộ ra thực lực cũng rất mạnh mẽ... Thực lực của người này không thấp hơn cha của hắn.
Ngay khi ánh mắt Vân Triệt ẩn xuống, hắn bỗng nhiên phát hiện ra tốc độ của đối phương rõ ràng chậm lại, sau đó ngừng lại ở vị trí hắn đứng lúc trước không xa.
Tâm thần Vân Triệt ngưng lại... Lẽ nào hắn phát hiện ta? làm sao thời khắc quan trọng như này Lưu Quang Lôi Ẩn lại không hữu dụng chứ! hay huyền lực đối phương quá mạnh, chính mình dùng Lưu Quang Lôi Ẩn cũng không cách nào tránh được linh giác của hắn?
Nhưng rất nhanh, Vân Triệt liền thở phào nhẹ nhõm, bởi vì tuy đối phương dừng lại nhưng hắn cũng không có cảm giác được có ánh mắt đang nhìn kỹ, một luồng huyền khí từ trên thân thể người nọ phóng thích ra, hướng về phía xung quanh quét ngang mà đi, xẹt qua vị trí Vân Triệt nhưng không có dấu hiệu dừng lại, điều này chứng minh Vân Triệt không có bị phát hiện... Nhưng khi huyền khí phất qua thân thể của hắn thì toàn thân Vân Triệt đột nhiên cứng đờ, lục phủ ngũ tạng đột nhiên căng ra, sau một sát na cảm giác lạnh thấu xương lan tràn ra khắp toàn thân, trực tiếp thấm vào trong huyết dịch.
Hơi thở của người này... thật là đáng sợ!
Vân Triệt hoàn toàn vững tin, cường độ huyền khí của người này tuyệt không thấp hơn Vân Khinh Hồng!
Huyền khí mạnh mẽ vẫn là thứ yếu, trong đó còn mang theo một loại uy thế trầm trọng đến cực điểm! Luồng áp lực cường hoành này để cho Vân Triệt có một loại cảm giác huyết dịch gần như phải đọng lại.
Vân Triệt còn như vậy, nếu đổi làm người khác, không biết ở dưới luồng áp lực này có trực tiếp ngã quỵ ở mặt đất, run lẩy bẩy hay không.
Đây là người nào... Hắn cũng không có phát hiện ra sự tồn tại của ta nhưng dừng lại ở đây, nói cách khác, người này vốn muốn tới nơi này.
Một cường giả Quân Huyền cảnh, đêm hôm khuya khoắt đến nơi này làm gì?
Người kia đứng giữa không trung một lát, sau khi xác nhận chu vi không có bất kỳ người nào tồn tại, mới thu hồi linh giác của chính mình, Vân Triệt cũng ở lúc này cực kỳ cẩn thận ngẩng đầu lên, nhìn về phía người kia, dựa vào nguyệt quang sáng sủa, hắn có thể thấy rõ toàn cảnh, vẻ mặt hắn xuất hiện sự dại ra trong chớp mắt...
Một người có huyền lực mạnh mẽ, uy thế kinh người như vậy, cho dù là một ông lão hay là một trung niên có khuôn mặt âm lệ... Thậm chí, coi như khuôn mặt của đối phương rất trẻ trung, hắn cũng sẽ không cảm thấy quá kinh ngạc.
Nhưng ánh mắt của hắn nhìn thấy rõ ràng là một...
Bé gái!?
Vân Triệt dùng sức chớp chớp con mắt sau đó mở ra, nhìn lại lần thứ hai vẫn là một cô bé như cũ!
Nữ hài nhìn qua rất nhỏ tuổi, nhiều lắm chỉ có mười bốn, mười lăm tuổi, so với Phượng Tuyết Nhi còn nhỏ hơn một ít, nàng ăn mặc một thân quần áo không vừa vặn cho lắm... Không đúng, cái kia không thể gọi là quần áo được, mà là một cái áo choàng màu xám. Vóc người nữ hài rất nhỏ nhắn và yếu ớt, áo choàng màu xám cũng không rộng lớn lắm nên không cách nào che đậy toàn bộ thân thể của nàng, trái lại ở trong gió đêm đung đưa, hầu như muốn nhấn chìm mắt cá chân nữ hài.
Cô bé này... ăn mặc thật kỳ quái.
Thế nhưng, nữ hài ăn mặc có hơi quái dị này lại có một tấm dung nhan tinh xảo tuyệt luân, chí ít cũng đủ để người tiếp xúc qua nhiều nữ tử tuyệt mỹ như Vân Triệt cảm thấy nghẹt thở sau khi nhìn thấy gò má của nàng, tâm linh rung động không thấp hơn lần đầu gặp gỡ Phượng Tuyết Nhi...
Hạ Khuynh Nguyệt là loại vẻ đẹp lành lạnh, Phượng Tuyết Nhi là vẻ đẹp mộng ảo, Mạt Ly là yêu dị... Mà thiếu nữ nàycũng cực kỳ yêu dị, nhưng cảm giác yêu dị nàng thể hiện ra không giống với Mạt Ly, đây là một loại yêu dị âm trầm mà nguy hiểm, khiến Vân Triệt nhìn thẳng nàng không tự chủ được nghĩ đến tử thần máu lạnh vô tình kia, một khi tới gần hoặc đụng chạm, sẽ chết không có chỗ chôn.
Tuy nhìn qua nàng chỉ là một thiếu nữ, dung nhan đẹp đến mức tận cùng, nhưng khí tức lạnh lẽo trên người nàng càng đạt đến cực hạn, Vân Triệt tuyệt đối tin tưởng, bất luận người nào đối mặt với nàng, cảm giác đầu tiên tuyệt không phải là bị dung nhan của nàng kinh diễm, mà là sợ hãi hơi thở và ánh mắt của nàng!
Bồng bềnh ở trong trời đêm, con mắt của nàng cũng đen tối dị thường, ở bên dưới nguyệt quang, mơ hồ hiện ra hắc quang nhàn nhạt. Nhìn kỹ đôi mắt này, Vân Triệt như nhìn thấy đêm đen thâm thúy vô biên vô hạn, không có phần cuối. Một khi rơi vào sẽ là vực sâu vạn kiếp bất phục... gần như là trong nháy mắt hắn dời ánh mắt đi, xương cốt trở nên lạnh lẽo.
Tiểu cô nương này... Rốt cuộc là ai!
Hơn nữa nhìn qua chỉ có mười bốn, mười lăm tuổi, dĩ nhiên nắm giữ huyền lực Quân Huyền cảnh... Thậm chí là Quân Huyền cảnh trung kỳ!
Đế Quân là tên gọi đại diện cho tầng thứ cao nhất Huyền Giới, ở Thiên Huyền thất quốc, đó là tồn tại trong thần thoại. Nhưng ở đây... Phụ thân là Đế Quân, mẫu thân là Đế Quân, cậu là Đế Quân... Thậm chí ngay cả một bé gái mười bốn, mười lăm tuổi đều nắm giữ lực lượng Đế Quân!!
Đường đường là Đế Quân, lúc nào đã trở nên không đáng giá như thế rồi!
- Người này lệ khí thật nặng! Xem ra nàng đã giết qua không ít người.
Mạt Ly thản nhiên nói, lấy năng lực của nàng, đương nhiên sẽ không bị khí tức của tiểu cô nương này chấn nhiếp:
- Nàng hẳn là người Huyễn Yêu vương tộc?
- Làm sao ngươi biết?
- Bởi vì, trên người nàng nắm giữ khí tức huyết thống Kim Ô.
Mạt Ly cảnh cáo nói:
- Ngươi tốt nhất trốn kỹ một chút, cầu khẩn chính mình không nên bị phát hiện. Lấy lệ khí nặng như vậy, nếu nàng phát hiện sự tồn tại của ngươi, nàng sẽ không chút do dự trực tiếp giết ngươi!
Vân Triệt:
-... Hơn nửa đêm, một mình nàng tới nơi này để làm gì? Lẽ nào là chờ ai sao?
Vân Triệt vừa mới nói với Mạt Ly xong, nữ hài bất động hồi lâu bỗng nhiên có động tác, thân thể chậm rãi hạ xuống.
Tóc của nàng rất dài, dài đến tận eo. Từ mông trở xuống lại đen kịt giống như như màn đêm. Mũi chân của nàng chạm đến giữa hồ thì nàng đình chỉ ở nơi đó, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Ngay khi ánh mắt của nàng khép kín thì khí tức lạnh như băng lập tức tiêu tan không còn hình bóng, cảm giác ngột ngạt cũng biến mất trong nháy mắt... Trong tầm mắt, thiếu nữ lẳng lặng đứng ở giữa hồ, khuôn mặt điềm tĩnh, tóc đen nhẹ bay, hình ảnh huyền mỹ khiến người ta không đành lòng đánh vỡ... Vân Triệt đờ ra thật lâu, thậm chí hoài nghi trước mắt có phải là xuất hiện ảo giác.
Nữ hài chậm rãi mở hai cánh tay của chính mình ra, buông tay áo xuống, lộ ra một đôi tay trắng noãn như ngọc. Tiếp theo, thân thể của nàng tiếp tục hướng xuống phía dưới, cho đến khi chân nhỏ cũng đi vào trong hồ nước... Lúc này, trên người nàng, bỗng nhiên bốc cháy lên một ngọn lửa nóng rực.
Hỏa diễm rất nhạt, nhưng nhanh chóng lan tràn, rất nhanh bao vây toàn thân nàng, trong ngọn lửa, tóc đen của nàng nàng bay lên... Nhưng tóc dài bay lượn không có hấp dẫn tầm mắt Vân Triệt, bởi vì theo hỏa diễm thiêu đốt ở mặt ngoài thân thể, áo xám trên người nàng nhanh chóng bị cháy thành tro tàn... Hỏa diễm tắt thì một bộ thân thể trắng loáng như tuyết, mềm mại mảnh mai đến mức khiến lòng người yêu thương hiện ra ở trong gió đêm... Cũng hiện ra ở trong tầm mắt Vân Triệt.