Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 586 - Chương 587: Suy Đoán Đáng Sợ

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_587" class="block_" lang="en">Trang 294# 1

 

 

 

Chương 587: Suy đoán đáng sợ



Tuy nhìn qua nó chỉ là một viên đá nhỏ, nhưng từ phản ứng của đám người Mộ Vũ Bạch, là đủ để nhìn ra viên đá nhỏ này quý hiếm cỡ nào. Mộ Phi Yên không để ý tới phản ứng của ba con trai, cười híp mắt nói:

- Vật này gọi là Thiên Tuyệt Hàn Tinh, là truyền gia chi bảo của Mộ thị nhất tộc, tuy nhìn qua nó không đáng chú ý lắm, nhưng lúc nguy hiểm bóp nát nó, nó sẽ thả ra sức mạnh có thể ngưng tụ thành một đạo bình phong cực kỳ kiên cố, có thể kéo dài ba canh giờ, ở bên trong tầng bình phong này, bất luận người nào cũng đừng nghĩ có thể tổn thương được ngươi, coi như là tên gia gia ghê gớm trên trời của ngươi, cũng đừng nghĩ phá tan được nó.

- Thiên Tuyệt Hàn Tinh tổng cộng có ba viên, hiện nay chỉ còn sót lại một viên này. Hai viên khác đã cứu tính mạng hai vị tổ tiên.

Mộ Phi Yên hơi có chút tự kiêu nói.

Bình phong mà ngay cả cao cấp Đế Quân cũng không thể phá tan, hơn nữa kéo dài đến ba canh giờ... trong lòng Vân Triệt đại động! Đây chính là đồ vật bảo mệnh hàng thật giá thật! Có nó ở trong người, giống như có thêm một cái mạng! Hơn nữa ở thời khắc nguy hiểm đến tính mạng, thời gian bảo vệ còn dài đến ba canh giờ, coi như không có người tới cứu, lấy thể chất của hắn, cũng có thể khôi phục thương thế và huyền lực đến trình độ nhất định.

Đây thực sự là bảo vật để hắn không có cách nào từ chối!

Mộ Vũ Bạch có chút lắp bắp hô:

- Thiên Tuyệt Hàn Tinh, không phải là lão gia tử... Chuẩn bị... Đưa cho trưởng tôn sao!

Mộ Vũ Bạch vừa nói ra khỏi miệng liền hối hận... Quả nhiên hắn vừa dứt lời, con mắt Mộ Phi Yên liền trừng lớn trong nháy mắt:

-Ngươi còn dám đề cập tôn tử với ta! tôn tử của ta ở đâu! Ở đâu!! Con băng lang lão tử nuôi trăm năm trước cũng sinh ra mấy đời rồi, còn cái đồ vô dụng nhà ngươi ngay cả cái rắm cũng không có, làm hại lão tử mất mặt hơn trăm năm với đám nhãi con kia, hiện tại ngoại tôn đã lấy lại mặt mũi cho lão tử, ta đưa ra cái lễ ra mắt này các ngươi còn có ý kiến sao!!

Mộ Vũ Thanh cùng Mộ Vũ Không không ngừng xua tay:

- Lão gia tử, vừa nãy đại ca nói những lời kia không liên quan gì tới chúng ta. Thiên Tuyệt Hàn Tinh đưa cho cháu ngoại, quả thực là quá thích hợp, lão gia tử anh minh!!

Khóe mắt Mộ Vũ Bạch giật giật, nửa ngày không dám nói. Trong lòng hắn biết những năm này lão gia tử muốn tôn tử đến mức sắp phát điên rồi, hiện tại có thêm một cái ngoại tôn, đương nhiên phải sủng ái vô cùng... Nhưng sủng ái kiểu này quá cao, ngày thứ nhất liền mang đồ vật dưới đáy hòm lấy ra... so sánh ra thì một trưởng tử như hắn cũng không có địa vị gì.

Nhưng lấy sự ưu tú của Vân Triệt thì lão gia tử đối xử như thế... cũng không phải khó có thể tiếp thu.

Từ lâu, mắt phượng của Mộ Vũ Nhu đã cười thành hai hình trăng lưỡi liềm. Đương nhiên nàng biết rõ sự quý giá của Thiên Tuyệt Hàn Tinh, nếu Mộ Phi Yên mang Thiên Tuyệt Hàn Tinh đưa cho nàng, nàng cũng kinh hoảng mà từ chối, dù sao đây cũng là truyền gia chi bảo của Mộ gia. Nhưng cho con trai của chính mình, có thể cho nhi tử nhiều một cái bảo vật cứu mạng thì đương nhiên nàng không có nửa điểm tâm tư từ chối, nàng cười khanh khách nói:

- Triệt nhi, còn không mau cảm ơn ông ngoại.

- Đa tạ ông ngoại!

Đương nhiên Vân Triệt sẽ không từ chối, mang Thiên Tuyệt Hàn Tinh cất đi trong lòng hắn lóe lên sự cảm kích... Hắn biết tại sao Mộ Phi Yên không chút do dự mang vật quý giá như Thiên Tuyệt Hàn Tinh đưa cho hắn, hôm nay hắn triệt để đắc tội Hoài vương cùng bảy gia tộc, gieo xuống thù hận cũng chính là gieo xuống sát cơ. Lấy thế lực mạnh mẽ của Hoài vương, cho dù là hai nhà Vân, Mộ cũng không cách nào bảo đảm chu toàn cho hắn... Thiên Tuyệt Hàn Tinh này có thể để cho Vân Triệt ở trong thời gian tao ngộ nguy cơ cứu hắn một mạng... bảo vệ hắn ba canh giờ tuyệt đối an toàn, sau đó truyền âm báo tin, để bọn họ có đầy đủ thời gian chạy tới giải trừ nguy cơ.

- Ha ha ha!

Mộ Phi Yên thoải mái cười to, nửa điểm đau xót cũng không có:

- Ngươi yêu thích là tốt rồi, người một nhà, cám ơn cái gì.

- Nhưng.

Mộ Phi Yên chậm rãi thu nụ cười lại, có chút lo lắng nói:

- Triệt nhi, ông ngoại có chuyện không thể không nói. Hôm nay ngươi hữu dũng hữu mưu, thực lực quyết đoán không thể xoi mói, không chỉ chấn chỉnh lại thanh uy Vân gia, còn để Tiểu Yêu Hậu không cần làm gì Hoài vương đã thất bại thảm hại. Nhưng ngươi nhằm vào Hoài vương và Hách Liên gia tộc thủ mắng to như vậy cũng thực là không nên.

Nói đến chuyện hôm nay, sắc mặt của mọi người đều trở nên nghiêm nghị, Mộ Phi Yên nói tiếp:

- Tâm cơ của Hoài vương cực sâu, thủ đoạn kinh người, thế lực của hắn vượt xa sự tưởng tượng của ngươi, bằng không hắn cũng không đến nỗi để Tiểu Yêu Hậu biết rõ dã tâm, nhưng thủy chung không cách nào đâm thủng cùng vọng động. Hôm nay ngươi nói chuyện rất uyển chuyển nhưng vẫn khiến hắn triệt để tức giận, nhất định bây giờ hắn đã ghi hận trong lòng đối với ngươi, bụng đầy sát cơ, tuy hắn không đến nỗi công khai đối phó ngươi, nhưng nhất định sẽ đâm sau lưng.

Mộ Vũ Bạch chậm rãi gật đầu:

- Triệt nhi, ông ngoại ngươi nói rất đúng. Tuy hôm nay ngươi có công lớn, nhưng cũng vì chính mình mà đưa tới nguy hiểm.

Vân Triệt nhàn nhạt cười, nói:

- Trên đầu chữ nhẫn là một cây đao, người thường biết nhẫn nhịn sẽ một đời bình an, người trong huyền giới sẽ trở thành nhân thượng chi nhân... Đây là tâm ý sư phụ dạy ta từ nhỏ, nó cũng là mojojt trong những tín niệm của ta. Thế nhưng, cuối cùng sư phụ ta chết ở dưới tay những người hắn nhẫn nhịn...

Mộ Phi Yên:

"..."

Vân Khinh Hồng:

"..."

- Sau đó ta mới thật sự hiểu, cây đao trên đầu chữ nhẫn này, không phải để cho mình biết đau cùng uất ức, có lúc nó còn có thể lấy mạng của mình. Như vậy, cùng với việc cắm ở trên đầu mình lưỡi đao, không bằng cắm nó ở trên người kẻ địch!

Tuy trên mặt Vân Triệt mang ý cười, nhưng bên trong lời nói của hắn, lại xuất ra sự lãnh đạm cùng thù hận đến từ linh hồn. Những câu nói này, để bọn họ không có cách nào tin tưởng, nó xuất ra từ một thanh niên mới hai mươi hai tuổi, càng không thể nào tưởng tượng được... đến tột cùng thì hắn đã trải qua bao nhiêu đau khổ cùng sóng gió, mới có tâm cảnh cùng thành tựu như hôm nay.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều trầm mặc xuống, không nói gì. Vân Triệt nói tiếp:

- Hoài vương cực khó đối phó, điểm này ta rõ ràng. Hắn dã tâm bừng bừng, Vân gia ta suy yếu đến đây, hắn chính là người thúc đẩy phía sau, như vậy hắn đã có sát tâm đối với ta, ta không có bất kỳ lý do gì nhẫn nhịn hắn! Hắn là một người có tâm tư cực kỳ cẩn mật, mà người như thế thường suy nghĩ quá nhiều. Hôm nay ta không chỉ đắc tội hắn và còn có bảy đại gia tộc, thậm chí nhục mạ hắn ở trước mặt mọi người, để bọn họ mất hết mặt mũi, sau khi Hoài vương nổi lên sát cơ, sẽ đồng thời nghĩ đến ta là một người cuồng mãng vô tri, tự tìm đường chết... Mà hôm nay hắn thất bại thảm hại ở dưới tay ta, mỗi lần công kích đều bị ta phản kích mấy lần, như vậy hắn sẽ bài trừ ta là người cuồng mãng vô tri, hắn sẽ nghĩ ta trắng trợn không kiêng dè như vậy, phía sau tất có chỗ dựa mạnh mẽ... Đủ để không sợ hãi sát cơ của hắn.

- Hơn nữa biểu hiện của ta vượt qua nhận thức của tất cả mọi người, cùng với việc ta có thể âm thầm từ Thiên Huyền Đại Lục đến Huyễn Yêu Giới, sẽ khiến Hoài vương càng nghi hoặc ở trong lòng, nhất định hiện tại hắn đang hoài nghi sau lưng ta, có một thế lực cường đại đến cực điểm, thậm chí sư phụ siêu việt trần thế. Do đó hắn sẽ có kiêng dè, sợ ném chuột vỡ đồ, trước khi điều tra rõ gốc gác của ta, hắn sẽ không tùy tiện ra tay với ta.

Mộ Phi Yên dùng một loại ánh mắt thán phục đến cực điểm nhìn Vân Triệt, rõ ràng hôm nay hắn mới chạm mặt lần thứ nhất cùng Hoài vương, nhưng đã nhìn thấu dã tâm của Hoài vương không thiếu chút nào. Xác thực Hoài vương là một người có tâm tư kín đáo cẩn thận, không có niềm tin tuyệt đối, tuyệt không dễ dàng ra tay, dã tâm hắn bừng bừng, thế lực trong tay càng là vượt xa Tiểu Yêu Hậu, nhưng hắn ẩn nhẫn không phát chỉ đợi hôm nay... có thể nói hôn nay hắn có niềm tin tuyệt đối nhưng kết quả lại gặp phải Vân Triệt, cuối cùng mới thảm bại.

- Nói không sai!

Mộ Vũ Thanh nói:

- Nói thật, ngay cả ta cũng rất hoài nghi sau lưng ngươi có một vị sư phụ siêu phàm nhập thánh! Bằng không sẽ không cường đại đến mức thái quá, càng không ở trước mặt Hoài vương hả hê như vậy.

Vân Khinh Hồng không nói gì, nhưng khẽ gật đầu.

- Đúng là Triệt nhi nói không sai.

Mộ Vũ Nhu nói:

- Nhất định Hoài vương sẽ có hoài nghi, do đó có kiêng kỵ, hơn nữa người biết nghĩ như vậy không phải là số ít. Thế nhưng, hôm nay Hoài vương bị Triệt nhi mắng như vậy, sợ là cả đời đều không bị làm nhục qua như thế bao giờ, chó cuống vẫn biết nhảy tường, vì lẽ đó vẫn phải vạn phần cẩn thận.

- Thật ra con lại không lo lắng điểm này.

Vân Triệt nở nụ cười:

- Đổi làm những người khác, xác thực có khả năng chó cùng rứt giậu, nhưng hắn là Hoài vương! Nếu như hắn dễ dàng kích động như thế, cũng sẽ không có tư thế như ngày hôm nay. Cái đao trên đầu chữ nhẫn này, cứ để sát bên người hắn là được rồi. Sau này ta không những không trốn ở trong nhà, mà ngược lại sẽ nghênh ngang xuất hiện, ta có chín mươi chín phần trăm nắm chắc... Hắn sẽ không ra tay với ta, chí ít trong thời gian ngắn không làm vậy.

Vân Khinh Hồng gật đầu:

- Ta tán thành với lời Triệt nhi nói, lấy tâm tính của Hoài vương, cho dù sinh ra sát cơ cực thịnh, cũng không ở trong thời gian ngắn ra tay. Bây giờ Triệt nhi lại có Thiên Tuyệt Hàn Tinh hộ thân, coi như thật sự tao ngộ ám hại trí mạng, cũng có thể bình yên tránh được một kiếp.

- Ừm... Chỉ hy vọng như thế đi.

Mộ Phi Yên cau mày, khẽ gật đầu.

- Liên quan tới Hoài vương, ta còn một cái suy đoán rất đáng sợ.

Vân Triệt bỗng nhiên nghiêm mặt nói.

- Suy đoán đáng sợ?

Lông mày Vân Triệt trầm xuống, âm thanh giảm đi rất nhiều:

- Ta hoài nghi, dã tâm của Hoài vương, cũng không phải sau khi tiên Yêu Hoàng cùng Tiểu Yêu Hoàng bị tao ngộ độc thủ mới sinh ra, mà khi tiên Yêu Hoàng còn sống đã mưu đồ rồi! Hơn nữa... còn cùng Thiên Huyền Đại Lục hợp mưu!!

- A!!

Không thể nghi ngờ, thanh âm của Vân Triệt như thiên lôi hàng lâm, để Tiêu Vân thất thanh la lên.

- Cái gì!!

Sắc mặt ba người Mộ Vũ Bạch cũng đột nhiên biến đổi.

Vân Khinh Hồng cấp tốc đứng dậy, hai tay vung ra nhanh như tia chớp, phóng thích lực lượng mãnh liệt, khiến xung quanh bị một cái cách âm kết giới vô cùng cường đại bao vây. Tuy đây là trong nhà Mộ gia, còn là đình viện của Mộ Phi Yên, nhưng việc Vân Triệt nói tới quá lớn, kiên quyết không để bất luận người nào nghe được.

- Nói tiếp!

Sau khi bày xuống kết giới, Vân Khinh Hồng nhìn Vân Triệt, trầm giọng nói.

Vân Triệt nhìn thấy sắc mặt Vân Khinh Hồng cùng Mộ Phi Yên đều nặng nề thì cũng không có kinh ngạc quá nhiều, hiển nhiên, từ lâu bọn họ đã có hoài nghi, hắn hít nhẹ một hơi, tiếp tục nói:

- Ta hoài nghi như vậy, tổng cộng có bốn cái nguyên nhân.

- Một trong số đó, là năm đó Thiên Huyền Đại Lục bỗng nhiên xâm lấn Huyễn Yêu Giới, cướp đoạt chí bảo Luân Hồi Kính của Yêu Hoàng tộc! Nhưng, trước đó, Thiên Huyền Đại Lục cùng Huyễn Yêu Giới chưa từng lui tới, chỉ vẻn vẹn biết sự tồn tại của đối phương mà thôi. Tại sao bọn họ lại biết Luân Hồi Kính tồn tại? Kỳ quái hơn chính là, mặc dù Luân Hồi Kính là chí bảo củaYêu Hoàng tộc, nhưng không người nào biết đến tột cùng thì nó có tác dụng gì, cũng không người nào biết làm sao sử dụng, vạn năm tới nay đều là vật vô dụng. Tại sao Thiên Huyền Đại Lục lại không tiếc đánh đổi tất cả muốn cướp đoạt! Tựa hồ... có người hướng về Thiên Huyền Đại Lục báo cho cho họ biết sự tồn tại của Luân Hồi Kính, đồng thời hết sức khuyếch đại tác dụng của Luân Hồi Kính, do đó gợi ra tham lam cùng dã tâm của những người kia!

- Mà một người như vậy, chỉ có thể là người của Huyễn Yêu Giới!

- Thứ hai, nơi này rõ ràng là địa bàn của Huyễn Yêu Giới, Thiên Huyền Đại Lục là kẻ xâm lấn nhưng lại có thể lật đổ Yêu Hoàng Thành, hơn nữa tới lui tự nhiên, cho dù Yêu Hoàng Thành làm ra đầy đủ chuẩn bị, họ vẫn có thể toàn thân trở ra như cũ, tựa hồ rõ mọi kế hoạch cùng với ứng đối cả Yêu Hoàng Thành như lòng bàn tay! Khả năng lớn nhất, chính là bên trong Yêu Hoàng Thành có nội ứng!

- Hơn nữa kẻ nội ứng này không chỉ ở trong Yêu Hoàng Thành, mà hắn còn có thân phận cực cao!

- Thứ ba, trăm năm trước, ông nội ta mang theo mười vị thái trưởng lão Vân gia đi cứu viện tiên Yêu Hoàng... Mười một vị cao cấp Đế Quân là một cỗ sức mạnh tuyệt thế. Mười một cao cấp Đế Quân liên thủ, cho dù không cứu được tiên Yêu Hoàng, cũng có thể toàn thân trở ra mới đúng... Chí ít ta không tin cõi đời này có thế lực có thể lưu lại mười một vị cao cấp Đế Quân!

- Nhưng... Gia gia nói cho ta biết, bọn họ mới tới Thiên Huyền Đại Lục đã trực tiếp rơi vào 'Thiên Uy Trấn Hồn Trận'! Thiên Uy Trấn Hồn Trận có thể phong tỏa cùng ngăn cản huyền lực của mười một vị cao cấp Đế Quân, cho dù kéo dài một tức, cũng tiêu hao rất nhiều! Tuyệt đối không thể tồn tại ở nơi đó từ trước, mà rõ ràng họ đã biết được thời gian cùng địa điểm gia gia đến mà ôm cây đợi thỏ... Nói cách khác, trước khi gia gia đi về Thiên Huyền Đại Lục đã có người dùng một loại phương pháp nào đó báo cho đám người kia biết thời gian cùng hướng đi của bọn họ!

- Mà người có thể biết được hướng đi của gia gia và có năng lực truyền âm khoảng cách cách xa như thế, cũng phải có địa vị không thấp hơn Vân gia!!

- Thứ tư, chính là chuyện Tiểu Yêu Hoàng chết, nó có quá nhiều điểm đáng ngờ cùng kỳ lạ! hôm nay trên đại điển, tuy ta nói hắn hết sức thất vọng gia tộc thủ hộ mới tự mình đi cứu tiên Yêu Hoàng... Nhưng kì thực, ta không tin Tiểu Yêu Hoàng sẽ làm ra hành động say rượu, mất khống chế xông vào Thiên Huyền Đại Lục! coi như hắn thật sự muốn đi, cũng nên cùng Tiểu Yêu Hậu lưu lại dòng dõi, bằng không chính là tự đoạn Yêu Hoàng huyết thống! Thân là Yêu Hoàng, làm sao có khả năng làm ra chuyện ngu không thể nói này!

- Tiểu Yêu Hoàng chết... rất có khả năng là bị người ám hại!

Vân Triệt ngẩng đầu lên, từ từ nói:

- Mà những nghi vấn này, đều chỉ về... phía Hoài vương!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment