.
._308__2" class="block_" lang="en">Trang 308# 2
Chương 616: Tiểu Yêu Hậu trở về
Đối mặt với công kích của Mộ Vũ Nhu, Hoài Vương lại không hề động mà lúc này trong đôi mắt của hắn lại hiện lên vẻ âm lãnh khiến cho người khác khiếp đảm. Phía trên hắn đột nhiên có hai đạo bóng ảnh đen nhánh bắn xuống, phong bạo huyền khí kích động mang theo âm thanh xé rách chói tai, một trái một phải đánh về phía Mộ Vũ Nhu.
Khí thế của hai tôn hắc y nhân này vô cùng mạnh mẽ, không ngờ đây lại là hai tôn Đế Quân trung kỳ! Hơn nữa ở trên phương diện huyền lực áp bách, thậm chí hai người này còn ẩn ẩn vượt qua Vân Khinh Hồng!
Huyền lực của Mộ Vũ Nhu là Quân Huyền cảnh cấp hai, mà hai hắc y nhân này, bất kỳ một người nào đều có thể tuỳ tiện đánh bại nàng chứ không nói tới chuyện hai người liên thủ! Dưới đạo đạo âm thanh băng liệt truyền ra, băng tác do nàng đánh ra lập tức bị phân thành vô số đoạn.
Thân hình Mộ Vũ Nhu bị hai hắc y nhân gắt gao ngăn trở, sau đó nàng lập tức kêu lên một tiếng đau đớn, nặng nề bay ra ngoài. Đồng thời hai hắc y nhân liền nhanh chóng truy đuổi theo phía sau, lục đạo huyền khí xích hồng sắc mang theo khí tức âm lãnh giống như đến từ địa ngục bắn thẳng vào chỗ yếu hại trên người Mộ Vũ Nhu.
Hai hắc y nhân này xuất thủ không chút lưu tình, nếu như bị lục đạo huyền khí xích hồng sắc này oanh trúng, cho dù là Mộ Vũ Nhu có được Đế Quân chi thể thì không chết cũng phải trọng thương.
- Vũ Nhu!
Nhìn thấy một màn này, Văn Khinh Hồng đang ác chiến cùng Bạch Quy Mệnh, Bạch Quy Hồn liền giật thót trong lòng, cưỡng ép bứt ra, lập tức hắn liền bị Bạch Quy Hồn hung hăng oanh trúng lưng. Vân Khinh Hồng chợt phun ra một ngụm máu tươi, sau đó liền cưỡng ép mượn lực, bay về phía Mộ Vũ Nhu, một mực che ở phía trước nàng.
- Phốc!!
Trong khoảnh khắc, lục đạo xích hồng sắc huyền khí liền đánh lên lưng Vân Khinh Hồng, tạo thành lục đạo huyết động kinh tâm động phách, huyết sái trường không.
- Ha ha ha ha!
Hoài Vương tùy ý cười to, thanh âm âm lãnh của hắn truyền ra:
- Vân Khinh Hồng, không ngờ ngươi cũng sẽ có ngày hôm nay! Nếu như ngươi thông minh hơn một chút, trợ giúp bản hoàng đồng mưu thiên hạ, bản hoàng cam đoan với ngươi rằng địa vị của ngươi cùng Vân gia sẽ cao hơn rất nhiều so với trước kia! Nhưng ngươi hết lần này tới lần khác lại muốn lựa chọn tiến tới đối địch với bản hoàng, quả thựv chính là tự chịu diệt vong!
- Nếu như ngươi đã muốn chết như vậy thì bản hoàng liền thành toàn...
Lúc này, thanh âm của Hoài Vương đột nhiên ngừng lại, ngay cả nụ cười cũng triệt để đọng lại ở trên mặt hắn. Bởi vì hắn nhìn thấy, tử sắc huyền quang trên người Vân Khinh Hồng đang nhanh chóng biến thành... Huyết hồng sắc!!
Huyền công Tử Vân Công của Vân gia là một loại lôi hệ huyền công cực mạnh, lôi hệ huyền khí của huyền giả Vân gia đều mang tử sắc, tử chi sắc càng thâm thúy liền biểu hiện thực lực của huyền giả càng trở nên cường đại. Nhưng bất luận là như thế nào thì màu sắc cả lôi hệ huyền lực cũng không phải là huyết hồng sắc.
Ngay một sát na khi huyền quang dị thường kia xuất hiện trên người Vân Khinh Hồng liền khiến Hoài Vương cảm thấy vô cùng kinh dị, sau đó hắn lại cảm thấy hoảng sợ trong lòng! Hắn hoảng sợ giống như bỗng nhiên gặp được ma quỷ dưới địa ngục vậy... Bởi vì, ngay trong một sát na vừa rồi, hắn liền phản xạ có điều kiện nghĩ tới một loại lĩnh vực cấm kỵ vô cùng đáng sợ của Vân gia mà ngay cả khi phụ thân Minh Vương của hắn nghe thấy cũng biến sắc!
Hai tôn hắc y nhân vốn muốn tiếp tục tiến lên công kích cùng Bạch Quy Mệnh, Bạch Quy Hồn đang đuổi theo phía sau đều lập tức dừng bước. Trong khoảnh khắc, đồng tử của bốn người đều kịch liệt co rút lại, ngay cả bước chân của bọn họ cũng không tự chủ được lui lại.
Vân gia đã truyền thừa vạn năm, là gia tộc đứng đầu trong mười hai gia tộc thủ hộ Yêu Hoàng, là tồn tại có được địa vị siêu nhiên gần với Yêu Hoàng trong Huyễn Yêu Giới! Cường giả trong Huyễn Yêu Giới sao có thể không biết tới truyền thuyết có liên quan tới Tử Vân Công của Vân gia cơ chứ!
- Vân Khinh Hồng, ngươi...
Vân Khinh Hồng chậm rãi xoay người lại, vết thương sau lưng hắn đang trào ra máu tươi, nhưng sắc mặt hắn lại là vô cùng bình tĩnh, đạo đạo huyền khí huyết hồng sắc trên người của hắn càng ngày càng trở nên thâm thúy, hắn lập tức điên cuồng kích động hét lên:
- Hoài Vương! Ngươi có biết mấy tháng này ta bế quan không ra là vì cái gì không? Chính là vì giờ khắc này!
Bước chân của Hoài Vương chợt lui về phía sau, mặt âm trầm nói:
- Chẳng lẽ suốt mấy tháng này... ngươi đều chìm trong quá trình lĩnh hội... cấm kỵ lĩnh vực trong truyền thuyết kia sao?
- Tê... Tê... Tê lạp...
Huyền quang trên thân Vân Khinh Hồng bắt đầu phát ra tiếng tê minh, từng đạo từng đạo lôi điện huyết hồng sắc tùy ý cuồng vũ xung quanh thân thể hắn. Vân Khinh Hồng lập tức ném tử kiềm trong tay ra, hắn chậm rãi xòe bàn tay ra nói:
- Mặc dù phải làm trái di mệnh của phụ thân nhưng ta cũng phải khiến ngươi chết không có chỗ chôn!
Theo đạo đạo lôi điện huyết hồng sắc trên người Vân Khinh Hồng sôi trào lên, toàn bộ Yêu Hoàng đại điện... Không, mà là khí tức trong toàn Yêu Hoàng Thành đều nhanh chóng biến hóa. Tất cả mọi người đều có thể rõ ràng cảm nhận được dường như ở bên trên đại điện có một đám mây đen kịt vắt ngang ở trên đó, bất cứ lúc nào cũng có thể hạ xuống. Mà thời điểm này, toàn bộ ánh mắt cùng lực chú ý của mọi người đều tập trung lên trên người Vân Khinh Hồng. Giờ khắc này khi người của Vân gia liếc nhìn thấy đạo đạo huyết hồng sắc lôi điện trên người Vân Không Hồng, sắc mặt của bọn họ liền đại biến, trong miệng gào thét lên từng đạo âm thanh bi ai cùng tuyệt vọng:
- Gia chủ... Gia chủ!
Huyền khí toàn thân Mộ Phi Yên chợt bộc phát ra, chấn văng toàn bộ cường giả đang vây công hắn. Lúc này, khi hắn nhìn thấy Vân Khinh Hồng thì trên mặt hắn liền lộ vẻ kinh hãi:
- Đây là...
- Minh Ngục Lôi Hoàng Trận!
Mộ Vũ Bạch hoảng sợ nói.
- Vậy mà hắn... Có thể phát động đạo cấm kỵ lĩnh vực này của Vân gia!
Thanh âm Mộ Vũ Thanh cũng tràn ngập sự chấn kinh truyền ra.
- Minh Ngục Lôi Hoàng Trận... cấm kỵ lĩnh vực của Vân gia cần dùng tinh huyết toàn thân dẫn động, hơn nữa lúc phát động lại tổn thương mình trước sau đó mới đả thương người... Một khi vận dụng ra cấm kỵ lĩnh vực này liền có được lực lượng hủy thiên diệt địa! Nhưng bản thân... Cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Con ngươi Mộ Vũ Không chợt co lại:
- Tiểu muội đã từng nói, thời điểm Yêu Vương còn sống từng nghiêm mệnh muội phu cả đời không thể lĩnh hội Minh Ngục Lôi Hoàng Trận. Muội phu là một người chí hiếu, hắn tuyệt đối sẽ không vi phạm ý chí của Yêu Vương... Trong bốn tháng qua hắn cưỡng ép lĩnh hội cấm kỵ lĩnh vực này chính là muốn đồng quy vu tận cùng Hoài Vương!
- Nhanh lui lại!
Hai tay Mộ Phi Yên chợt vung lên, dùng một cỗ huyền khí tạo thành cự lãng mạnh mẽ đẩy người của Mộ gia ra phía xa. Hắn cũng không có tiến lên ngăn cản Vân Khinh Hồng, hắn biết lúc này căn bản không có người nào có thể ngăn cản Vân Khinh Hồng.
- Vân Khinh Hồng... Ngươi cho rằng chỉ bằng vào cấm kỵ lĩnh vực của Vân gia liền có thể giết chết bản hoàng được sao! Phía sau bản hoàng có vô số cường giả, ta càng là thiên sinh Đế mệnh, nhận được thiên địa che chở! Chỉ bằng ngươi thì sao có thể giết chết bản hoàng được!
Tuy rằng lời nói của Hoài Vương nghe giống như cuồng vọng cùng khinh miệt, nhưng bước chân của hắn lại một mực lui lại, bởi vì truyền thuyết liên quan tới cấm kỵ lĩnh vực của Vân gia quá mức đáng sợ, đáng sợ đến tới mức mặc dù hắn có mười tôn Đế Quân cường đại thiếp thân bảo hộ nhưng trong lòng vẫn tràn ngập lo sợ.
- Tân Hoàng mau lui lại!
Phía sau hắn, hơn mười đạo huyền lực đạt tới Quân Huyền cảnh đồng thời phóng ra, đúc lên một đạo bích chướng cường đại tới cực điểm.
Lúc này, lôi quang trên người Vân Khinh Hồng đã trở nên thâm thúy giống như luyện ngục chi huyết, toàn bộ thân hình của hắn đều bị lôi quang bao phủ, ngay cả tứ chi cùng khuôn mặt của hắn cũng không còn thấy rõ. Mà lúc này, Mộ Vũ Nhu vẫn lẳng lặng đi theo bên người hắn, ánh mắt mông lung như bị sương mù che phủ. Trong số tất cả mọi người thì nàng là người gần Vân Khinh Hồng nhất và cũng là người duy nhất không tỏ vẻ sợ hãi mà ngược lại trên mặt nàng là một mảnh bình yên. Không những vậy, trên khóe môi nàng còn mơ hồ mang theo ý cười buồn bã, lại như thỏa mãn.
Lúc này, mười sáu tôn Đế Quân đều hiện thân ở xung quanh Hoài Vương, toàn bộ đều ngăn ở trước người Hoài Vương, toàn lực trốn chạy mà lui. Thời khắc này không có một người nào tiến tới xuất thủ công kích Vân Khinh Hồng. Nhưng tốc độ bọn hắn rời đi lại là vô cùng chậm rãi, bởi vì khí tức của bọn họ đã bị Vân Khinh Hồng tỏa định gắt gao, thân thể bọn họ như bị một tấm lưới lớn vô hình quấn quanh, mỗi khi bọn họ di động một điểm đều phải dùng tới lực lượng toàn thân.
Cho dù là lực lượng của mười bảy vị Đế Quân đều không thể thoát khỏi cỗ lực lượng áp chế này!
Từ đó có thể thấy được cỗ sức mạnh cấm kỵ do Vân Khinh Hồng phát ra cường hoành đến loại trình độ nào.
Tuy nhiên cái giá để dẫn động cỗ lực lượng này cũng vô cùng to lớn... Bởi vì đó là toàn bộ sinh mệnh của một tôn Đế Quân trung kỳ! Tử sắc lôi quang biến thành huyết hồng sắc lôi quang là bởi vì Vân Khinh Hồng đã quán thâu tinh huyết của mình vào bên trong đạo lôi quang kia!
Một cỗ khí tức giống như tận thế hàng lâm xuống, bao phủ một nửa Yêu Hoàng Thành. Cho dù là những cường giả đạt tới Đế Quân cao cấp đứng ở đỉnh phong của Huyễn Yêu Giới cũng đều cảm giác được tâm hồn mình đang chìm trong run rẩy. Lúc này, huyết sắc lôi quang trên người Vân Khinh Hồng lại bành trướng một lần nữa, dần dần tới gần biên giới nổ tung. Mà một khi lôi quang nổ tung lên thì chu vi trăm dặm xung quanh đều sẽ hóa thành huyết sắc oanh lôi luyện ngục.
Ngay tại thời điểm Yêu Hoàng điện triệt để đại loạn thì một đạo thanh âm trong trẻo, lạnh lùng vang lên trên không trung. Tuy rằng đạo thanh âm này không hề vang dội nhưng lại mang theo một cỗ xuyên thấu chi lực không người hiểu thấu, không chút ngăn trở đâm xuyên qua tiếng gầm thét rung trời, vô cùng rõ ràng truyền vào trong tai mỗi người.
- Vân gia chủ, ngươi không cần phải làm như thế!
Sau khi đạo thanh âm này vang lên liền kéo theo một đoàn kim sắc hỏa diễm từ trên trời giáng xuống, rơi vào trên người Vân Khinh Hồng. Trong nháy mắt, cỗ khí thế vô cùng kinh khủng kia liền bị che kín, sau đó đạo đạo huyết sắc lôi quang đang sôi trào kia liền bị kim sắc hỏa diễm nhanh chóng áp chế và thôn phệ. Chỉ sau ba hơi thở, toàn bộ huyết sắc lôi quang liền hoàn toàn biến mất.
Đợi tới thời điểm hỏa diễm biến mất, sau khi hao tổn một lượng lớn tinh huyết, sắc mặt Vân Khinh Hông liền trở nên trắng bệch như tờ giấy, toàn thân tê liệt ngã xuống trên mặt đất, nhưng hắn lại lập tức liều lĩnh nâng người lên, nhìn về phía bầu trời, trong miệng hắn phát ra thanh âm kích động mang theo sự chấn kinh tới cực điểm:
- Tiểu... Tiểu Yêu Hậu? Là thanh âm của Tiểu Yêu Hậu!
Lúc này, toàn bộ đại điện đã chìm vào một mảnh im ắng tĩnh mịch. Trên mặt của mỗi người đều phủ đầy vẻ chấn kinh. Đạo thanh âm mà tất cả mọi người vừa mới nghe thấy rõ ràng chính là thanh âm của Tiểu Yêu Hậu!
Theo tiếng la của Vân Khinh Hồng, ánh mắt của mọi người đều hướng lên trên bầu trời. Tất cả bọn họ đều không ngờ chẳng biết từ lúc nào đỉnh của đại điện đã xuất hiện một lỗ thủng lớn. Phải biết, mỗi một viên ngói, viên gạch trong Yêu Hoàng Điện đều do Huyền Ngọc vô cùng bền bỉ tạo thành, cho dù bị người như hủy đi một khối nhỏ thì cũng sẽ dẫn phát ra đạo đạo tiếng vang. Tuy rằng lỗ thủng kia rộng tới mười mấy trượng nhưng lại không có người nào phát giác ra nó xuất hiện từ khi nào mà giống như là... vô thanh vô tức đột nhiên xuất hiện vậy.
Khi ánh mắt của tất cả người trong đại diện xuyên qua lỗ thủng kia liền nhìn thấy phía trên thiên không có hai đạo thân ảnh đang trôi nổi lơ lửng ở nơi đó. Ở phía bên phải là một đạo thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn mặc một thân áo xám, đôi mắt như kim cương đen lại không có chút gợn sóng nào, kiều nhan của nàng như một tuyệt tác được điêu khắc vô cùng hoàn mỹ nhưng lại lạnh lùng không có một tia tình cảm. Ở giữa mi tâm của nàng là một đạo ấn ký xích kim sắc hỏa diễm tỏa ra quang mang chói mắt. Thời điểm ánh mắt của mọi người tiếp xúc tới đạo ấn ký này thì tâm hồn của bọn họ liền bị một cỗ linh áp không thể khâng cự đặt lên.
- Tiểu... Tiểu... Tiểu Yêu Hậu!
- Là Tiểu Yêu Hậu!
- A a... Tiểu... Tiểu Yêu Hậu!
- Cái này cái này cái này... Đây là có chuyện gì?
- Lão tử... Nhìn... Mau nhìn!
Mộ Vũ Bạch kích động tới mức nói năng có chút lộn xộn:
- Là Tiểu Yêu Hậu... Nàng không có chết!
- Ấn ký ở giữa mi tâm của Tiểu Yêu Hậu là …
Lúc này, thanh âm của Mộ Phi Yên cũng trở nên kích động vạn phần:
- Đó là Kim Ô Viêm Ấn! Là ấn ký khi Kim Ô chi huyết được thức tỉnh sinh ra!
Không ngờ Tiểu Yêu Hậu vốn đã chết đi mấy tháng, ngay cả nghi thức đưa tang đều đã hoàn thành lại đột nhiên xuất hiện trong ngày Tân Hoàng đăng cơ. Thật không ngờ nàng lại sống sờ sờ xuất hiện ở ngay trước mắt bọn họ. Đột nhiên, một tiếng gầm chợt nổ tung gần như khiến đại điện hoàn toàn nổ tung, tâm tình tất cả những người có mặt tại nơi này hoặc là chìm vào chấn kinh, hoặc kinh hãi, hoặc thất thố, hoặc kinh hỉ, hoặc không thể tin được. Chỉ cần là người của Huyễn Yêu Giới thì ai cũng biết được đạo ân ký chói mắt xuất hiện ở giữa mi tâm Tiểu Yêu Hậu có ý vị như thế nào.
- Điều đó không có khả năng... Không có khả năng!
Hai mắt Hoài Vương chợt trừng lớn, hai tròng mắt hắn như muốn nổ tung. Bốn tháng trước, hắn đã chính mắt nhìn thấy Tiểu Yêu Hậu cùng Vân Triệt bị ép vào tuyệt cảnh, sau đó lại rơi vào trong Tử Vong Chi Hải. Chỉ cần tiến vào Tử Vong Chi Hải thời gian vài tức ngắn ngủi liền phải chết không thể nghi ngờ. Mà phụ thân hắn, Minh Vương vì muốn bảo đảm Tiểu Yêu Hậu đã chết nên hắn còn cố ý dừng lại ở biên giới của Tử Vong Chi Hải suốt một canh giờ.
Ở trong Tử Vong Chi Hải suốt một canh giờ... thì xem như một ngàn Tiểu Yêu Hậu cũng phải chết không thể nghi ngờ! Ngay cả một tia tro tàn cũng sẽ không lưu lại.
Bởi vậy hắn không thể tin rằng Tiểu Yêu Hậu lại có thể còn sống mà xuất hiện được!
Hơn nữa người đứng bên cạnh Tiểu Yêu Hậu... Rõ ràng chính là Vân Triệt!!
Hắn không ngờ hai người đều không chết!
- Đạo ấn ký ở giữa mi tâm Tiểu Yêu Hậu kia chính là... là chuyện gì xảy ra? Không phải trước kia rõ ràng phụ vương đã nói qua, nữ nhân căn bản không có khả năng thức tỉnh Kim Ô huyết mạch hay sao? Chẳng phải hậu quả duy nhất của việc cưỡng ép thức tỉnh chính là phải chết hay sao?
- Đến cùng là chuyện gì xảy ra?
Trong lòng Hoài Vương tràn ngập nghi hoặc.