.
._313__2" class="block_" lang="en">Trang 313# 2
Chương 626: Hồi phục Thái Cổ Huyền Chu
- Hồng Mông Sinh Tử Ấn... Huyền Thiên chí bảo?
Thần sắc Vân Triệt lập tức ngốc trệ.
- Hồng Mông Sinh Tử Ấn là chí bảo bên trong bảy đại Huyền Thiên chí bảo, bài vị gần với Tru Thiên Thủy Tổ Kiếm cùng Tà Anh Vạn Kiếp Luân, tương truyền nó được sinh ra tại trung tâm Hồng Mông vũ trụ, khí cơ tương liên cùng Hồng Mông vũ trụ, chỉ cần Hồng Mông vũ trụ bất tử, nó liền vĩnh hằng bất diệt!
Mạt Lỵ không nhanh không chậm nói.
- Ngươi nói 'vĩnh hằng chi lực’, là cái gì?
Nghịch Thiên Tà Thần Trailer
- Nếu mang theo nó, thọ nguyên liền vĩnh viễn không giảm bớt. Nói một cách khác... Kẻ có được nó, sẽ có được tuổi thọ vô cùng vô tận!
-.. A?
Vân Triệt hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, trong lúc nhất thời có một loại cảm giác lắng nghe thần thoại hư vô:
- Thọ nguyên vô cùng vô tận... Mãi mãi không chết? Cái này sao có thể!
- Ngươi nghĩ nhiều rồi!
Mạt Lỵ hừ nhẹ nói:
- Vô tận thọ nguyên, không có nghĩa là bất tử bất diệt! Có Hồng Mông Sinh Tử Ấn mang theo, mặc dù không có khả năng thọ nguyên hao hết mà chết, nhưng vẫn có thể bị ngoại lực giết chết! Nếu như một người có được lực lượng vô địch, bất kể là những sinh linh khác, hay là lực lượng tự nhiên cũng không thể dồn hắn vào chỗ chết, có được Hồng Mông Sinh Tử Ấn, như vậy hắn sẽ trở thành bất tử bất diệt chi thân chân chính!
- Nếu có được Hồng Mông Sinh Tử Ấn, đeo ở trên người Tiểu Yêu Hậu, như vậy chỉ cần không bị ngoại lực giết chết, nàng muốn sống bao lâu liền sống bấy lâu! Chẳng những không chết, hơn nữa vĩnh viễn không bị già yếu!
- Hồng Mông Sinh Tử Ấn cũng là một kiện 'vĩnh sinh' khí duy nhất trong toàn bộ không gian Hồng Mông! Năm đó, tất cả Chân Thần đều điên cuồng, dù sao tuổi thọ chân thần tuy dài, nhưng không phải là vô tận, càng là thần cường đại, càng điên cuồng muốn có được nó.
- Vĩnh hằng thọ nguyên, là dụ hoặc mà bất cứ sinh linh nào cũng không thể chống cự! Cho nên nó có tư cách đứng hàng thứ ba Huyền Thiên chí bảo!
Vân Triệt yên lặng lắng nghe, thật lâu có không nói gì. Huyền Thiên chí bảo, từng cái đều có năng lực nghịch thiên. Thiên Độc Châu là nghịch thiên chi độc, có năng lực rèn luyện, tịnh hóa, Luân Hồi Kính có năng lực xuyên qua luân hồi... Mà Huyền Thiên chí bảo trong miệng Mạt Lỵ nói, lại có phương diện"vĩnh hằng"... Cũng chính là"vĩnh sinh" chi lực!
Vĩnh hằng thọ nguyên, sinh mệnh vĩnh cửu...
Chỉ là, vật này nghe vào quá mức hư ảo, hư ảo đến mức Vân Triệt gần như không có biện pháp suy nghĩ cùng miêu tả sự tồn tại của nó.
- Vậy cái Hồng Mông Sinh Tử Ấn này... Ngươi biết nó ở nơi nào không?
Thanh âm Vân Triệt rất thấp.
- Ngươi thử nói xem!
Mạt Lỵ chỉ nói ngắn ngủi ba chữ, để biểu đạt sự khinh bỉ đối với Vân Triệt:
- Ta không ngại nói cho ngươi biết. Bên trong bảy đại Huyền Thiên chí bảo, Trụ Thiên Châu xếp hạng thứ tư, Thiên Độc Châu xếp hạng thứ năm, Càn Khôn Thứ xếp hạng thứ sáu, Luân Hồi Kính xếp hạng thứ bảy, ở trong lịch sử chưa từng hiện thân mấy lần, nhưng nó đã dẫn phát qua vô số lần cướp đoạt, trong đó, Trụ Thiên Châu ở thật lâu trước đó đã bị người ta thu lại, cũng trở thành một chí bảo cường đại của Tinh Giới... Nhưng, Tru Thiên Thủy Tổ Kiếm, Tà Anh Vạn Kiếp Luân, Hồng Mông Sinh Tử Ấn ở sau khi chư thần hủy diệt, liền hoàn toàn mai danh ẩn tích, lại chưa từng xuất hiện qua! Mặc dù có vô số người đang không tiếc hết thảy tìm kiếm bọn chúng, nhưng thủy chung một tia tung tích cũng không nắm được.
- Hơn nữa, lấy lực lượng vĩnh hằng của Hồng Mông Sinh Tử Ấn, coi như nó bị tìm tới thì người tìm được nó cũng vĩnh viễn không thể tiết lộ, nếu không, sẽ có vô cùng vô tận cường giả tuyệt thế đến cướp đoạt. Hơn nữa nó không cần sử dụng, chỉ cần mang theo là được, cực kỳ dễ dàng ẩn tàng sự tồn tại của nó. Cho nên, nó có khả năng bị tìm được.
- Làm sao? Ngươi muốn đi thử tìm xem một chút sao?
Mạt Lỵ âm trầm nói.
"..."
Đầu lông mày của Vân Triệt có chút run rẩy, hắn nắm thật chặt hai tay, cắn răng nói:
- Ta cũng không tin, trừ cái đó ra, liền không có phương pháp nào khác!
- Ta có sư phụ dạy cho ta y thuật, có Hoang Thần Chi Lực, có Long Thần chi huyết, còn có Thiên Độc Châu... Ta cũng không tin không cứu được Tiểu Yêu Hậu!!
Vân Triệt vừa nói, tay trái vừa nâng lên, trong lòng bàn tay lập tức hiện ra hình ảnh Thiên Độc Châu, hắn tự tay xoa Thiên Độc Châu một vòng, bỗng nhiên thần sắc ngẩn ngơ, tiếp theo sắc mặt đại biến, cả người trực tiếp nhảy dựng lên:
- Cửu Dương Ngọc của ta đâu... Cửu Dương Ngọc đi đâu rồi! tại sao không thấy Cửu Dương Ngọc!!
Đồ vật đặt ở bên trong Thiên Độc Châu, vô luận như thế nào cũng không thể mất. Nhưng Cửu Dương Ngọc mà Kim Ô hồn linh ban tặng cho hắn, vậy mà biến mất không thấy!
- Ngớ ngẩn, đến bây giờ ngươi mới phát hiện sao? chẳng lẽ ngươi đã quên lúc trước, Tử Mạch Thiên Tinh cùng Tử Tinh Mã Não của ngươi làm sao biến mất rồi ư!
Mạt Lỵ tức giận.
Vân Triệt trừng trừng mắt, tùy theo sắc mặt một trận phát xanh, đau cả đầu một vòng, gầm thét lên:
- Hồng nhi... Ngươi đi ra cho ta!!
Hồng quang lóe lên trước người Vân Triệt, Hồng nhi xuất hiện ở trước người hắn. Nhưng bộ dạng của nàng giống như vừa mới ở trong giấc ngủ bị đánh thức, đôi tay nhỏ vuốt vuốt mắt vẫn còn mông lung, thanh âm có chút mơ mơ màng màng:
- Chủ nhân, vì cái gì bỗng nhiên gọi gười ta đi ra, làm mất giấc ngủ của người ta.
Con mắt của Hồng nhi bốn phần buồn ngủ, ba phần mê mang, ba phần vô tội, lại phối hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của nàng, ngạnh ngạnh sinh sinh nén nộ khí vừa mới dâng lên của Vân Triệt trở về. Hắn nhếch miệng, dùng thanh âm run rẩy nói:
- Ngươi ngươi ngươi... Ngươi ăn Cửu Dương Ngọc của ta rồi à?
- Hả? Cửu Dương Ngọc? Đó là vật gì? Ăn ngon không?
Tròng mắt Hồng nhi biến thành màu đỏ.
- Chính là khối thạch đầu hoàng kim sắc... Lớn như vậy này!
Vân Triệt nhếch miệng cắn răng miêu tả.
- Ngô... Nha!!
Ánh mắt Hồng nhi sáng lên, bỗng nhiên hưng phấn, vẻ buồn ngủ trước đó cũng lập tức tiêu tán:
- Hóa ra là cái kia! lúc chủ nhân đưa nó tới, người ta liền ăn hết nó! Vật kia ăn thật ngon,... So với 'Long Khuyết' còn dễ ăn hơn! Còn không có cám ơn chủ nhân đã cho người ta ăn đồ ăn ngon như vậy đấy, tạ ơn chủ nhân a, hì hì.
-! # $%...
Lúc mới đưa tới... Chính là nói hai tháng trước, Kim Ô vừa mới đưa Cửu Dương Ngọc cho hắn, nàng liền ăn rồi!!
Chờ chút! Có quỷ mới đặc biệt tặng cho ngươi ăn a a a!! Cám ơn cái em gái ngươi ấy!
- Ngươi... Thực sự ăn hết toàn bộ? bên trong quá trình ăn... Không có chỗ nào khó chịu... Hoặc là lạ ở chỗ nào sao?
Thanh âm Vân Triệt càng thêm run rẩy. Theo như Mạt Lỵ nói thì Cửu Dương Ngọc là thần vật có thể hủy diệt toàn bộ Huyễn Yêu Giới khi phóng thích tất cả lực lượng! lúc trước hắn cầm trong tay, hai tay cùng trái tim đều có chút run rẩy. Mà Hồng nhi... Vậy mà ăn... Ăn!
- Hả? Không thoải mái? Vì sao lại không thoải mái vậy?
Hồng nhi nghiêng đầu, vẻ mặt nghi hoặc, sau đó bỗng nhiên bĩu môi:
- Đúng rồi! sau khi ăn cái kia … à cái gọi là Cửu Dương Ngọc kia, thân thể bỗng nhiên trở nên rất thoải mái, hơn nữa đặc biệt buồn ngủ. Kỳ quái hơn chính là, rất lâu về sau cũng không cảm thấy đói. Chủ nhân, chủ nhân, đồ vật gọi là Cửu Dương Ngọc kia có còn hay không, người ta còn muốn ăn!
-! # $% …
Mạt Lỵ chỉ có cường độ huyền lực là biến thái. Nhưng Hồng nhi... toàn thân cao thấp chỗ nào cũng là biến thái! ngay cả sự tồn tại của nàng cũng là một sự tình không bình thường!
Còn muốn ăn... Ăn cái em gái ngươi ấy!
Ngươi coi Cửu Dương Ngọc là kẹo đường sao!
- Hừ, kiếm và Huyền Ngọc đều là đồ ăn của Hồng nhi, cái trước có thể chuyển hóa thành linh lực của nàng, cái sau có thể chuyển hóa thành huyền lực của Thái Cổ Huyền Chu. Chính ngươi mang Cửu Dương Ngọc ném vào Thiên Độc Châu, cùng với việc đưa đến miệng nàng không có chút gì khác nhau, ngươi còn trách ai được.
Vân Triệt không nói gì... Hắn nào nghĩ tới, ngay cả cái này Hồng nhi cũng có thể ăn!
- Bất quá, tác dụng lớn nhất của Cửu Dương Ngọc đối với ngươi mà nói, chính là thôi động Thái Cổ Huyền Chu. Nó cũng nên cho Hồng nhi ăn hết, bởi vì đây là đường tắt duy nhất rót huyền lực vào Thái Cổ Huyền Chu.
Mạt Lỵ chậm rãi hiện thân, nàng và Hồng nhi đứng chung một chỗ, một người có mái tóc huyết hồng yêu dị, một người có mái tóc màu đỏ thắm nhẹ nhàng:
- Mang Thái Cổ Huyền Chu gọi ra đi, có huyền lực Cửu Dương Ngọc, nó sẽ có biến hóa cực lớn.
Vân Triệt xòe bàn tay ra, theo ý niệm của hắn triệu hoán, Thái Cổ Huyền Chu bị ném ở bên trong Thiên Độc Châu xuất hiện ở trong lòng bàn tay của hắn. Chỉ có điều, vẻ ngoài của nó đã không còn u ám đỏ sậm như lúc trước, mà giống với màu tóc của Hồng nhi, đồng thời thân thuyền còn lay động một cỗ khí tức thần bí mà hùng hậu.
- Đây là …
Vân Triệt ngơ ngẩn trong giây lát, tiếp theo, hắn cảm nhận được một cỗ liên hệ linh hồn vô cùng rõ ràng từ bên trên Thái Cổ Huyền Chu, hắn thử ngưng tụ tâm thần, dùng ý niệm đi thao túng...
Thái Cổ Huyền Chu lập tức lơ lửng mà lên, thuấn di đến vị trí mà ý niệm của hắn chỉ định, sau đó nhanh chóng biến lớn, một mực tăng lớn đến trình độ hắn dự đoán, rồi lại vụt nhỏ lại, trở về trong lòng bàn tay của hắn.
Vân Triệt lại khẽ lay động ý niệm, cả người nhất thời biến mất, ngay cả Hồng nhi cùng Mạt Lỵ đứng trước người hắn, cũng biến mất cùng hắn. Chỉ còn Thái Cổ Huyền Chu an tĩnh phiêu phù ở vị trí ban đầu.
Theo Vân Triệt hạ đạt ý niệm tiến vào Thái Cổ Huyền Chu, thế giới trước mắt hắn nhanh chóng hoán đổi, thoáng cái đã ở trong một cái điện đá khổng lồ. Chung quanh là vách đá dài vô tận không thấy cuối, trên không càng là vách tường cao không thấy đỉnh, dưới chân là một cái bệ đá hình tròn thật cao... cuối bệ đá, còn có một cái thông đạo có thể cho một người tiến vào.
Cái này rõ ràng là cổ bảo che trời lúc trước hắn tại Thái Cổ Huyền Chu lúc tiến vào cái kia, dưới chân chính là địa phương hắn cứu Hồng nhi ra.
Vân Triệt sửng sốt trong một giây, sau đó thoáng chuyển dời ý niệm, cảnh tượng ngoại giới... Cũng chính là vị trí lúc trước Thái Cổ Huyền Chu nằm hiện ra trong đầu của hắn, hắn lại động ý niệm, những cảnh tượng này lập tức hóa thành hình ảnh thực chất, trải rộng ra ở trước mắt của hắn.
- Không hổ là thần vật đến từ thời đại viễn cổ, quả nhiên không tầm thường.
Mạt Lỵ xuất hiện ở bên người hắn, ngắm nhìn bốn phía, ngay cả khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cũng hiện lên sự kinh hãi nhè nhẹ.
- Chuyện này cũng quá... Kỳ dị đi!
Vân Triệt hít vào một hơi nói.
Hắn đã từng thử nghiệm mối liên hệ đến từ linh hồn kia và lần nào cũng thành công. Hắn có thể tự do khống chế Thái Cổ Huyền Chu di động, có thể tùy ý biến ảo nó to nhỏ, có thể tùy thời truyền ý niệm ra vào, hơn nữa ở bên trong Thái Cổ Huyền Chu, còn tùy thời thấy được thế giới bên ngoài.
Vân Triệt cũng không phải là chưa từng thấy qua Huyền Chu... Nhưng Huyền Chu thần kỳ đến loại trình độ này, hắn ngay cả nghe qua cũng chưa từng nghe.
Hơn nữa, ở bên trong liên hệ linh hồn, còn rõ ràng tồn tại"không gian xuyên toa", nói cách khác, chỉ cần lúc này Vân Triệt hạ đạt mệnh lệnh “xuyên thẳng hướng đông ba ngàn dặm” là Thái Cổ Huyền Chu sẽ mang theo hắn xé mở không gian, xuất hiện ở bên ngoài ba ngàn dặm!
Mà thời gian chỉ là trong nháy mắt!
Ở bên trong liên hệ linh hồn, còn có một điểm đặc biệt là... Hắn không phải người duy nhất co thể khống chế Thái Cổ Huyền Chu! Nói cách khác, Thái Cổ Huyền Chu nghịch thiên đến mức không thể tưởng tượng nổi, có thể sánh ngang cùng Huyền Thiên chí bảo này, coi hắn là chủ nhân thứ hai.
Mà chủ quyền khống chế, lại ở trên tay Hồng nhi!!
Nói cách khác, thời điểm Vân Triệt cùng Hồng nhi đồng thời hạ đạt mệnh lệnh đối với Thái Cổ Huyền Chu... Hồng nhi muốn Thái Cổ Huyền Chu đi hướng đông, Vân Triệt muốn Thái Cổ Huyền Chu đi hướng tây, thì Thái Cổ Huyền Chu sẽ không thèm nghe mệnh lệnh của Vân Triệt, ngoan ngoãn đi hướng đông.
Lại nói thí dụ như, Hồng nhi tự nhiên tức giận, muốn Vân Triệt từ bên trong Thái Cổ Huyền Chu xéo đi, Vân Triệt liền phải ngoan ngoãn xéo đi. Mà Vân Triệt muốn ném Hồng nhi từ bên trong Thái Cổ Huyền Chu ra... là chuyện tuyệt đối không có khả năng.
Kết luận chính là... mặc dù Thái Cổ Huyền Chu đang hồi phục dưới huyền lực cường đại của Cửu Dương Ngọc, nhưng nếu như Vân Triệt muốn sử dụng nó, trước hết phải lấy lòng"Đại gia" có mái tóc đỏ này.
Mà nếu như hắn muốn sử dụng"Kiếp Thiên Tru Ma Kiếm", cũng phải hầu hạ thật tốt Hồng Nhi.
Tóm lại... Hai cái nữ hài mà hắn"Mang theo trong người", có một cái là sư phụ của hắn, cực khổ làm người chỉ dẫn cho hắn, còn Hồng nhi... Chính là một người cái gì cũng không cần làm, mà còn phải hảo hảo phục vụ!!