Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 636 - Chương 637: Giao Hàng Tận Nơi

. ._319__1" class="block_" lang="en">Trang 319# 1

 

 

 

Chương 637: Giao Hàng Tận Nơi



- Thiếu gia chủ, đây là thuần dương tham (tham = sâm) chín ngàn năm Sở tướng quân đưa đến, để cảm tạ thiếu gia chủ phục hồi thị lực cho hắn.

- A, đưa tới dược các đi.

- Thiếu gia chủ, đây là ba trăm cân tử dương ngọc Tử Ngải vương phủ đưa đến, để cảm tạ thiếu gia chủ chữa khỏi huyền mạch bị thương tổn cho tam thiếu vương gia.

- A, đưa tới dược các đi.

- Thiếu gia chủ, đây là “Cửu cương tị tà châu” Tuyên vương phủ đưa tới, viên châu này toàn Huyễn Yêu giới chỉ có ba viên…

- A, đưa tới dược các đi.

- Hả… Thứ này cũng đưa vào dược các?

- Quản nó là cái gì, trước ném vào dược các lại nói.

- … Dạ dạ.

- Thiếu gia chủ, thiếu chủ Tô gia Tô Chỉ Chiến cầu kiến.

- A, đưa tới dược các đi… Hả? Tô Chỉ Chiến? Ngươi dẫn hắn tới đây.

Vân Triệt hắt xì một cái, cuối cùng thoáng điều chỉnh dáng ngồi một chút. Kiếp trước, dấu chân của hắn và sư phụ đạp khắp Thương Vân đại lục, cứu chữa người vô số kể, dưới tiêm nhiễm của sư phụ, mỗi khi hắn cứu được một người, trong lòng sẽ sinh ra cảm giác thỏa mãn vĩ đại. Sau này sư phụ gặp nạn, tính tình hắn thay đổi lớn, ở Thương Vân đại lục chẳng những chưa từng cứu một người, người đã giết, lại không biết vượt qua người đã cứu giúp bao nhiêu lần…

Theo tâm tình biến hóa, hiện giờ hắn lại lấy y thuật cứu người, đã không còn cảm giác thỏa mãn của năm kia nữa.

Rất nhanh, Tô Chỉ Chiến đi đến, chỉ có điều hắn không phải đi một mình tới đây, bên cạnh hắn, còn có một thiếu nữ một thân váy dài đẹp đẽ quý giá, thiếu nữ ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, ngọc nhan môi son, rất động lòng người. Đầu nàng cúi xuống, dáng người xinh đẹp, hai tay khẩn trương túm chặt lấy gấu váy bên hông, từ khi tiến vào đến khi đứng trước mặt Vân Triệt, chỉ lặng lẽ liếc nhìn Vân Triệt một cái, lại không dám ngẩng đầu nữa.

- Vân huynh đệ.

Nhìn thấy Vân Triệt, Tô Chỉ Chiến nhanh chóng tiến lên trước vài bước, đầy mặt cảm kích nói:

- Vân huynh đệ đối với Tô gia ta đại ân như núi, nhưng vì một vài việc vặt ràng buộc, lại cho đến hôm nay mới tới cửa nói lời cảm tạ, thật sự không nên, mong rằng Vân huynh đệ bao dung.

- Tô đại ca nói chi vậy.

Vân Triệt đứng dậy đón chào, cười nói:

- Tiện tay mà thôi, Tô đại ca đừng để ở trong lòng. Tình huống mấy ngày nay của Tô lão tiền bối như thế nào?

Tô Chỉ Chiến cười nói:

- Trong khoảng thời gian này gia gia ngược lại với không khí trầm lặng trước kia, mỗi ngày tinh thần sáng láng, cả người giống như thoát thai hoán cốt. Linh dược của Vân huynh đệ còn thần kỳ hơn dự đoán của chúng ta, chỉ trong bảy ngày ngắn ngủi này, huyền quan bị thương tổn của gia gia đã khỏi bảy tám phần, thêm vài ngày nữa, nhất định có thể khỏi hẳn. Mấy ngày này, gia gia đang lo nên chuẩn bị tạ lễ gì đó đấy.

- Tạ lễ thì không cần, có thể khiến cho Tô lão tiền bối khỏe lại, đó là vinh hạnh của ta… Tô đại ca, còn chưa giới thiệu… Vị bên cạnh ngươi đây là?

Vân Triệt dùng ánh mắt ý bảo thiếu nữ bên người Tô Chỉ Chiến. Hắn hơi có ấn tượng về nữ hài này, chắc là người của Tô gia, ở trong trí nhớ, giống như ngày ấy ở trong góc nào đó từng nhận ra được khí tức của nàng… Làm người có tiếng tăm ở Yêu Hoàng thành, ngày đó người của Tô gia ở các góc nhìn lén mình rất nhiều, nàng hình như là một trong số đó?

Thấy Vân Triệt chủ động đề cập đến mình, đầu người thiếu nữ kia càng cúi thấp xuống thêm. Tô Chỉ Chiến vội vàng nói:

- Đây là xá muội Tô Chỉ Hề, năm nay mới mười bảy tuổi. Chỉ Hề, còn không bái kiến Vân thiếu gia chủ.

Thiếu nữ tiến lên phía trước, nhẹ nhàng hạ thấp người:

- Tiểu muội Tô Chỉ Hề, bái kiến Vân đại ca.

Mới nói thêm một câu, đầu nàng lại cúi thấp xuống nữa, một chút rặng mây đỏ từ trên ngọc nhan của nàng lặng yên lan tràn đến bên tai.

- Hóa ra là Chỉ Hề muội muội… Không nghĩ tới Tô đại ca khí thế cương mãnh như hổ, lại có một muội muội uyển chuyển như nước như thế, ha ha ha ha… Mau mời ngồi.

Vân Triệt cười nói, trong lòng lẩm bẩm: Hử? Tô Chỉ Chiến lại còn có một muội muội, xem ra, còn giống như là bào muội (bào = ruột thịt)… Chỉ có điều hắn mang muội muội mình đến đây làm gì?

- Không được.

Tô Chỉ Chiến khoát tay chặn lại, sau đó thần thái thoáng trở nên ngượng ngùng:

- Vân huynh đệ, lần này ta đến đây, thật ra bởi vì chuyện của muội muội, cái này…

Giọng Tô Chỉ Chiến khựng lại một chút, sau đó, bên tai Vân Triệt liền vang lên ngưng huyền truyền âm của hắn:

- Cái kia… Ngày đó khi Vân huynh đệ trị liệu cho gia gia của ta, tiểu muội thật ra ở bên trắc phòng… Sau khi Vân huynh đệ đi rồi, tiểu muội liền cả ngày vẻ mặt hoảng hốt, cơm nước không vô… Gia gia nói tiểu muội mắc tâm bệnh, chỉ có Vân huynh đệ mới có thể chữa trị, cho nên muốn ta cho dù như thế nào cũng phải mang tiểu muội đến giao cho Vân huynh đệ, còn muốn ta sau khi đưa đến… Phải lập tức rời đi…

Vân Triệt: “…”

- Khụ.

Tô Chỉ Chiến ho nhẹ một tiếng, chắp tay nói:

- Thể xác và tinh thần của tiểu muội mắc bệnh nhẹ, mà Vân huynh đệ y thuật thông thiên, nói vậy tất nhiên không thành vấn đề… A, vừa rồi gia phụ truyền âm cho ta, nói trong nhà phát sinh đại sự, muốn ta đưa tiểu muội đến sau đó lập tức đi về. Kia… Tất cả liền xin nhờ Vân huynh đệ! Đợi tiểu muội khỏi hẳn, ta nhất định mời Vân huynh đệ đi uống một chén… Trước cáo từ… Cáo từ.

Tô Chỉ Chiến còn chưa nói hết lời, đã xoay người sang chỗ khác, nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng… Khiến Vân Triệt ngay cả cơ hội mở miệng đều không có.

“!@#$%…” Trong lòng Vân Triệt, mấy ngàn con quạ đen bay tứ tung ngang qua.

Má nó! Đây má nó là chuyện gì! Tô gia các ngươi tốt xấu gì là gia tộc thủ hộ! Tiểu cô nương này tốt xấu gì cũng là nữ nhi gia chủ Tô gia! Lại chủ động miễn phí giao hàng tận nơi? Hay là ý tứ của Tô Hoằng Bác?

Tiết tháo của Tô gia các ngươi đâu!

Mà sự thật, Tô lão gia tử tuyệt đối không phải là người không có “Tiết tháo”, ngược lại cực kỳ khôn khéo. Ngày ấy, Vân Triệt kích động lão cực kỳ vĩ đại, vài ngày tiếp theo, lão bắt đầu toàn diện tìm hiểu tất cả mọi chuyện về Vân Triệt, cho ra kết luận: Đây là người mà tất cả các lĩnh vực đều không người có thể bằng, toàn diện siêu việt hơn Vân Khinh Hồng năm đó, hiện giờ mới hai mươi tuổi có dư, liền đã danh chấn Huyễn Yêu, thành tựu tương lai, sợ rằng đã vốn không người có thể dự tính. Nếu nói tương lai hắn cúi xuống nhìn toàn bộ Huyễn Yêu giới, đoán chừng đều sẽ không có ai hoài nghi.

Hơn nữa tuy rằng hắn trở về Vân gia không được bao lâu, là một gia tộc, không tiếc đối diện với Hoài Vương có được thực lực tuyệt đối, vì cứu tiểu Yêu Hậu, không tiếc mạo hiểm nguy hiểm đến tính mạng xâm nhập vào Kim Ô Lôi Viêm cốc, đủ để nhìn ra hắn chẳng những không phải là người hiểm ác, ngược lại chí tình chí nghĩa.

Hơn nữa một tin tức khác: Hắn chắc còn chưa có hôn phối.

Quả thật chính là đối tượng lựa chọn làm cháu rể cực kỳ hoàn mỹ trên đời này!

Theo y thuật kinh người của hắn lộ ra, danh vọng càng lúc càng thịnh, quả thật như mặt trời ban trưa. Nhà môn đăng hộ đối, dưới trướng có nữ nhi, chỉ cần là người đầu óc bình thường, nghĩ đến đầu tiên đối tượng lựa chọn làm con rể nhất định sẽ là Vân Triệt! Hiện giờ, âm hưởng hỗn loạn ở Yêu Hoàng thành chưa yên, còn giống như chưa có ai cầu hôn về phía Vân gia, cũng hoặc là không dám… Vì thế Tô lão gia tử quyết định thật nhanh, trực tiếp “Giao hàng tận nơi”, Tô Chỉ Hề là công chúa Tô gia, môn đăng hộ đối với Vân Triệt, tuổi càng thích hợp, tính cách lại càng khiến nam nhân thương yêu, tướng mạo càng là quốc sắc thiên hương… Hắn cũng không tin Vân Triệt không “Ký nhận”.

Nếu cố kỵ cái gọi là thể diện, hành động chậm chạp, đoán chừng đến lúc đó đưa lên cửa làm tiểu thiếp cũng phải xếp hàng.

Vì thế liền xuất hiện tình huống khiến Vân Triệt trực tiếp lờ mờ.

Tô Chỉ Hề yên tĩnh ngây ngốc đứng ở đó, rặng mây đỏ trên má thơm thật lâu không lặn xuống, đầu cúi xuống, lại không dám liếc mắt nhìn Vân Triệt… Nàng đang khẩn trương và ngượng ngùng, nhưng thoạt nhìn, giống như không phải thật bài xích an bài nhìn như cực kỳ hoang đường này của Tô Hoằng Bác.

Hai người đối diện không nói gì, không khí rất xấu hổ. Tình huống này, đương nhiên không thể để cho tiểu cô nương người ta mở miệng trước, Vân Triệt tiến lên trước vài bước, tới gần trước người nàng… GẦn như đều có thể cảm giác được âm thanh trái tim đập “Thình thịch” vì khẩn trương của nàng.

- Ngươi… Thân thể chỗ nào không thoải mái?

- Ta…

Tô Chỉ Hề khẩn trương đến hai tay siết chặt lấy gấu váy.

Nhìn thiếu nữ không biết trả lời như thế nào, Vân Triệt mỉm cười chìa tay:

- Ngươi chìa tay ra cho ta, để cho ta kiểm tra mạch tượng của ngươi một chút. Tình huống thân thể của một người như thế nào, thông qua mạch tượng, là có thể biết được ít nhất bảy tám phần.

Nhìn Vân Triệt chìa tay ra, Tô Chỉ Hề mấp máy môi mềm, sau đó chậm rãi chìa tay nhỏ bé trắng nõn ra… Mới chìa được tới một nửa, đã bị bàn tay của Vân Triệt kéo về trước, nắm chặt lại.

- A…

Tô Chỉ Hề khẽ kêu một tiếng, theo bản năng co rụt tay nhỏ bé lại, nhưng bị Vân Triệt nắm chặt lấy, rặng mây đỏ trên mặt nàng cấp tốc lan tràn đến cổ tuyết, dầu càng gần như cúi đến trước ngực. Tay ngọc của nàng vẫn là lần đầu tiên bị nam tử nắm lấy, nhiệt độ cơ thể nóng cháy của nam tử và xúc cảm của bàn tay đến từ Vân Triệt, khiến cho trái tim của nàng kinh hoàng đến gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Bàn tay của Vân Triệt tiếp tục chìa tới, từ bàn tay của nàng, vẫn nắm đến cổ tay trắng nõn của nàng, nhưng không đi kiểm tra mạch tượng của nàng, mà nhìn dáng vẻ thẹn thùng ướt át của nàng, cười híp mắt nói:

- Chỉ Hề muội muội, thật ra, ta có một bí mật, tất cả mọi người không biết?

Tô Chỉ Hề ngẩng đầu, đôi mắt mông lung nhìn hắn.

- Bí mật này chính là…

Vân Triệt dán mặt tới gần, tươi cười trở nên nguy hiểm:

- Ta… Thật ra là một đại –– sắc –– ma.

“…” Đôi mắt đẹp của Tô Chỉ Hề run run, môi mềm mở ra, giật mình nhìn Vân Triệt gần trong gang tấc, sau đó bỗng nhiên “Phụt” một tiếng, bật cười.

Thiếu nữ miệng cười tươi đẹp vô hại, làm cho người ta cảnh đẹp ý vui. Nếu không phải Vân Triệt có lực miễn dịch quá mạnh mẽ, đoán chừng có thể liền thất thần, hắn không nói gì hồi lâu, nhẹ nhàng nói:

- Ta đã nói ta là đại sắc ma, ngươi liền không biết sợ hãi? Lại còn cười…

Tô Chỉ Hề đưa tay che cánh môi, mặt như son, nhẹ nhàng nói:

- Người xấu chân chính, mới sẽ không nói mình là người xấu… Đại sắc ma cũng như vậy.

Vân Triệt há miệng, bất đắc dĩ nói:

- Dạo này, người xấu nói thật đều không có người tin đến thế sao!

- Hi…

Tô Chỉ Hề cười khẽ, lời nói vô cùng “Thẳng thắn thành khẩn” của Vân Triệt chẳng những không đưa đến hiệu quả như dự tính, ngược lại giống như khiến cho cảm giác khẩn trương của nàng biến mất rất nhiều:

- Nếu như ngươi là người xấu mà nói, vậy trong Yêu Hoàng thành, liền không có người tốt.

- Hả, tại sao ngươi lại cho là như thế? Chẳng lẽ ta có dáng dấp giống người tốt như vậy?

Vân Triệt chỉ vào khuôn mặt mình nói. Tay hắn còn nắm lấy cổ tay trơn mềm trắng nõn của Tô Chỉ Hề, giống như quên buông ra.

- Đây là gia gia nói.

Thiếu nữ khẽ cười nói.

“…” Vân Triệt tỏ vẻ nghiêm trang gật đầu:

- Gia gia ngươi nói rất đúng. Đã nói như vậy, ta người tốt này liền mời Chỉ Hề muội muội… Cùng nhau nói chuyện cuộc đời có được không?

Tô Chỉ Hề cúi đầu, giọng nhẹ nhàng nói:

- Gia gia và phụ thân ta muốn ta tất cả đều nghe Vân đại ca làm chủ.

“…” Vân Triệt ngẩng đầu nhìn trời… Đây mới thật sự là cha và gia gia ruột sao?

… … … … … … …

Tô Chỉ Hề và Vân Triệt ở riêng một chỗ tròn một buổi chiều, cho đến khi màn đêm buông xuống, Tô Chỉ Hề mới rời đi… Hơn nữa, là do Vân Triệt tự mình đưa về Tô gia. Cả một buổi chiều, trên dưới Vân gia đều rất có ăn ý không ai đi quấy rầy bọn họ, tất cả người tới bái phỏng Vân Triệt đều bị bọn họ từ chối.

Khi Vân Triệt đưa Tô Chỉ Hề về Tô gia, trên dưới Vân gia đã bắt đầu thảo luận Vân gia sẽ lập tức có thiếu phu nhân… Thậm chí ngay cả lựa chọn cũng trong một ngày này thành việc thảo luận bắt đầu kịch liệt. Tô gia và Vân gia đều là gia tộc thủ hộ, thế lực của Tô gia lại vô cùng cường thịnh, thân phận, gia thế, tính tình, dung mạo, thiên phú của công chúa Tô gia đều không thể soi mói, từ mọi phương diện mà nói, đều là đối tượng thích hợp nhất làm thiếu phu nhân.

Vân Triệt vẫn đưa Tô Chỉ Hề đến tận trước cửa Tô gia, mới vòng trở lại. Vừa vào cửa nhà, đã bị Mộ Vũ Nhu chờ từ lâu kéo sang bên cạnh, cười khanh khách nói:

- Triệt nhi, con cảm thấy cô nương Tô gia như thế nào?

- Nương nói là Chỉ Hề muội muội này?

Vân Triệt không chút suy nghĩ, nói thẳng:

- Khí chất thanh nhã không mất quý khí, tính tình uyển chuyển nhu hòa nhưng không yếu đuối, dáng vẻ cũng xinh đẹp, dáng người cũng… Khụ, tóm lại, là một nữ hài tử rất khiến người thích.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment