.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_638" class="block_" lang="en">Trang 319# 2
Chương 638: Chua
Nghe đánh giá của Vân Triệt, Mộ Vũ Nhu cười ái muội:
- Nói như vậy, con thích Chỉ Hề này?
- Đúng vậy.
Vân Triệt mỉm cười nói:
- Cho nên con nhận nàng ấy làm nghĩa muội.
- Nghĩa… Muội?
Mộ Vũ Nhu nhất thời ngớ ra.
- Đương nhiên.
Vân Triệt ha ha nở nụ cười:
- Chẳng lẽ lấy nàng ấy tới làm con dâu của nương sao?
Mộ Vũ Nhu nhất thời không nói được gì, sau đó không hiểu nói:
- Chỉ Hề hài tử này các phương diện đều rất tốt, Yêu Hoàng thành có rất nhiều công tử thương mến con bé, con không hề động lòng với con bé sao?
- Động lòng mà nói, đương nhiên là có.
Vân Triệt thản nhiên nói:
- Chỉ có điều, “Động lòng” này cũng không phải là tình yêu nam nữ, mà là một kiểu thưởng thức đơn thuần của nam nhân đối với nữ tử xinh đẹp, và càng đơn thuần hơn ham muốn chiếm hữu… Cũng có thể xưng là thú tính theo bản năng nhất, cũng ác liệt nhất của nam nhân. Con không thể vì nguyên nhân như vậy, liền gây họa cho người ta đi.
Mộ Vũ Nhu cũng nở nụ cười:
- Hai người các con lần đầu tiên gặp mặt, đương nhiên không có khả năng lập tức có tình cảm giữa nam nữ, nhưng con có “Động lòng” này, ít nhất nói rõ con không bài xích con bé, ngược lại còn hơi thích. Có mở đầu đã đủ hài lòng như vậy, tình cảm cũng sẽ nhanh chóng bồi dưỡng lên.
- Nương, nương có vẻ rất thích Chỉ Hề nhỉ, nương định để cho con lấy nàng ấy về nhà?
Vân Triệt tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.
- Đó là đương nhiên.
Mộ Vũ Nhu cười nói:
- Chỉ Hề hài tử này, ai thấy đều sẽ thích. Cho dù Tô gia không chủ động đưa tới gặp con, nương cũng sớm chuẩn bị nhắc tới chuyện này với Tô gia. Toàn bộ Huyễn Yêu giới nữ tử có thể xứng đôi với nhi tử ta cũng không nhiều lắm, Chỉ Hề tất nhiên coi là một đứa. Người trong gia tộc cũng đều cho rằng hai đứa là một đôi trời đất tạo nên. Nếu như do do dự dự, bị công tử nhà khác giành trước, thì thật đáng tiếc.
- Ừm…
Vân Triệt tỏ vẻ buồn khổ day trán, nói:
- Nương, con nói thật với nương đi, con và nàng ấy cũng không thích hợp… Hơn nữa còn là phi thường không thích hợp?
- Chỗ nào không thích hợp?
Ánh mắt của Mộ Vũ Nhu, rõ ràng là các con chỗ nào cũng đều thích hợp.
Vân Triệt khẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó chậm rãi nói:
- Con đã từng phụ cực kỳ sâu một nữ hài tử, nàng vì con bỏ ra toàn bộ, mà con lại… Sau đó, con liền thề, kiếp này không thể phụ người. Nhưng mà… Trong lúc bản thân con vô tình không cách nào khống chế với bất đắc dĩ, lần lượt phụ người. Thậm chí…
Giọng Vân Triệt tạm dừng, trong đầu hắn thoáng qua bóng hình xinh đẹp của Sở Nguyệt Thiền. Hán không đề cập đến chuyện của Sở Nguyệt Thiền với phụ mẫu, bằng không, nếu bọn họ biết mình có rất có khả năng có một tôn nhi lưu lạc ở bên ngoài, nhất định ngày ngày nóng ruột nóng gan.
Còn có Thương Nguyệt… Lập gia đình hơn ba năm, chân chính làm bạn sớm chiều lại vô cùng ngắn ngủi. Lưu lại cho nàng, luôn hết lần này đến lần khác vướng bận với đau lòng.
- Nương, trong khoảng thời gian này nương chắc đều nhìn thấy, cảm thấy, trên thân con có rất nhiều chỗ không giống với người bình thường. Mà những thứ đó, đều quyết định cuộc đời con nhất định không có khả năng bình yên, cho dù bản thân con muốn trải qua cuộc đời bình thản nhất, đủ loại gợn sóng cũng sẽ không ngừng cuốn về phía con.
Vân Triệt bình tĩnh nói:
- Mà Chỉ Hề, nàng ấy mặc dù sinh ở gia tộc thủ hộ, nhưng tính cách nội liễm, ôn nhu như nước, trước khi lập gia đình liền yên lặng đợi ở trong khuê phòng, sau khi lập gia đình sẽ yên tĩnh ở trong nhà, đối với tuyệt đại đa số nam nhân mà nói, là đối tượng thê tử hoàn mỹ nhất… Nhưng tuyệt đối không thích hợp với con. Nếu để cho nàng ấy gả cho con, con rất có khả năng sẽ cô phụ cả đời nàng ấy.
Nhìn biểu cảm vẫn có phần mờ mịt không hiểu như cũ của Mộ Vũ Nhu, Vân Triệt đành phải bất đắc dĩ nói:
- Nương, lại nói, nương cũng không phải không có con dâu, vì sao liền muốn con tái giá với Chỉ Hề muội muội… Được rồi được rồi, con cam đoan với nương, con dâu của nương tuyệt đối không hề kém hơn Chỉ Hề muội muội.
- Về tướng mạo, chẳng lẽ cũng không thua Chỉ Hề?
Mộ Vũ Nhu giống như cười hỏi. Nhìn qua, nàng dường như rất để ý tới dung mạo của con dâu.
- Đó là đương nhiên.
Vân Triệt không chút do dự nói, thấy ánh mắt của Mộ Vũ Nhu dường như có phần không quá tin tưởng, hắn ngẩng cao đầu, vô cùng chân thật nói:
- Nương, con thật có trách nhiệm nói cho nương biết, con dâu của nương không nói cái khác, đơn thuần về tướng mạo mà nói, thắng được Chỉ Hề muội muội rất nhiều rất nhiều… Rất nhiều!
- Hả?
Đôi mắt Mộ Vũ Nhu híp lại:
- Vậy nương ngược lại có phần không tin. Chỉ Hề không phải là mỹ nhân bình thường, toàn bộ Yêu Hoàng thành, có thể đánh đồng với con bé đều không có mấy người, chẳng lẽ con tìm con dâu cho nương, về tướng mạo còn có thể giống người trời hạ phàm như tiểu Yêu Hậu sao?
- Ừm, không so được với tiểu Yêu Hậu, đại khái mỗi người mỗi vẻ đi.
Vân Triệt không ngập ngừng gật đầu nói. Dung mạo của tiểu Yêu Hậu đúng là đã đẹp đến mức tận cùng, nhưng cho dù là Sở Nguyệt Thiền, hay là Hạ Khuynh Nguyệt đều không thấp hơn nàng:
- Đại lão bà của con, tốt xấu gì cũng là đệ nhất của Thương Phong quốc…
Lời vừa ra khỏi miệng, giọng Vân Triệt nhất thời mắc kẹt ở đó, thầm kêu không ổn, quả nhiên, tròng mắt Mộ Vũ Nhu đảo qua đảo lại:
- Đại lão bà? Chẳng lẽ còn có nhị lão bà, tam lão bà, tiểu lão bà?
- À, cái này…
Khóe mắt Vân Triệt run rẩy một cái, sau đó cúi mặt xuống, đàng hoàng tử tế nói:
- Được rồi, con nói thật, thật ra, nương có hai nàng dâu… Nàng dâu thứ nhất là người con đã từng nhắc tới với mọi người, là Hạ Khuynh Nguyệt đã định cô dâu nhỏ với Tiêu Vân. Đã thành hôn sáu năm trước, tướng mạo của nàng đúng là có thể so sánh được với tiểu Yêu Hậu, ở Thương Phong quốc được công nhận là đệ nhất mỹ nữ. Một người khác, tên là Thương Nguyệt, đã lập gia đình vào ba năm rưỡi trước, nàng là công chúa duy nhất của Thương Phong quốc.
Hai hàng chân mày của Mộ Vũ Nhu nhếch lên:
- Một người là đệ nhất mỹ nhân của Thương Phong quốc, một người là công chúa duy nhất của Thương Phong quốc… Ánh mắt của nhi tử ta, quả nhiên sẽ không kém. Chỉ có điều cũng chỉ có nữ tử như vậy, mới có thể xứng đôi với nhi tử ta.
Trong lời nói của Mộ Vũ Nhu mang theo ý cười, hơn nữa là vẻ kiêu ngạo, nhưng sau đó lại mặt mày cụp xuống, hơi sầu não nói:
- Triệt nhi đã có hai lão bà, hai lần đại hôn, vi nương lại một lần không có mặt, đến bây giờ ngay cả dáng dấp con dâu như thế nào đều chưa từng thấy…
Vân Triệt vội vàng nói:
- Nương, nương yên tâm, tiếp qua hai tháng, chờ thương thế của cha khỏi hẳn, con liền dùng huyền chu đã từng đề cập đến với mọi người quay về Thiên Huyền đại lục, đến lúc đó, nhất định mang các nàng trở về gặp mọi người… À, chỉ có điều, công chúa lão bà nhất định bằng lòng cùng con trở về, về phần Khuynh Nguyệt lão bà mà nói, tính tình của nàng ấy khác nữ tử bình thường rất lớn, nàng ấy có nguyện ý đi về cùng với con hay không… Con cũng nói không chính xác được.
- Vậy nương ngược lại cần phải cẩn thận suy nghĩ xem nên chuẩn bị lễ gặp mặt gì.
Mộ Vũ Nhu mỉm cười, nhìn vào ánh mắt của nàng, lần đầu tiên gặp con dâu, dường như còn hơi khẩn trương:
- Con đã không định cưới Chỉ Hề, nương sẽ nói rõ với bên Tô gia kia.
- Lại nói tiếp, lỡ như tiểu Yêu Hậu muốn chỉ hôn Chỉ Hề cho con mà nói, con làm như thế nào?
- Chỉ hôn cho con? Vì sao tiểu Yêu Hậu phải chỉ hôn Chỉ Hề cho con?
Vân Triệt nghi ngờ hỏi.
- Hả?
Nhìn dáng vẻ Vân Triệt, Mộ Vũ Nhu cũng giống vậy nổi lên nghi ngờ:
- Tiểu Yêu Hậu chẳng phải nên biết hai con… Chẳng lẽ xế chiều con không gặp nàng ấy?
- Lúc xế chiều… Lúc xế chiều tiểu Yêu Hậu đã đến đây?
Vân Triệt ngẩn ra.
- Ừm.
Mộ Vũ Nhu gật đầu:
- Tiểu Yêu Hậu tới xem thương thế của cha con khôi phục tới mức độ nào, sau đó còn cố ý hỏi về con, nương nói cho nàng ấy biết con chắc đang ở hậu viện. Sau đó nàng ấy liền đi thẳng tới hậu viện… Chẳng lẽ nàng ấy không tới tìm con, mà trực tiếp rời đi?
- … Lúc nàng ấy tới đây là giờ nào?
- Đại khái là giờ Thân canh ba.
Mộ Vũ Nhu nói.
“…” Vân Triệt ngẫm nghĩ, khi đó, nếu nhớ không lầm, hắn chắc đang cùng Tô Chỉ Hề vai kề vai cùng ngồi bên cạnh ao sen ở hậu viện cho cá ăn.
- Triệt nhi, con làm sao vậy?
Nhìn thấy Vân Triệt bỗng nhiên hơi sợ run, Mộ Vũ Nhu lên tiếng hỏi.
- A… Bình thường mỗi ngày con đều sẽ đi bái phỏng tiểu Yêu Hậu một lần, chợt nhớ tới hôm nay hình như còn chưa đi. Nương, con đi chỗ tiểu Yêu Hậu, chắc sẽ nhanh chóng trở về.
Vân Triệt đứng lên nói.
- Đi sớm về sớm.
Nhận thấy Vân Triệt hiển nhiên hơi khác thường, chỉ có điều Mộ Vũ Nhu cũng không hỏi nhiều gì.
Sắc trời đã tối xuống, Vân Triệt một đường bay tới tẩm cung của tiểu Yêu Hậu. Trước cửa tẩm cung, hai nữ hầu yên tĩnh thủ ở đó. Vân Triệt từ không trung hạ xuống, lễ phép nói:
- Vân gia Vân Triệt cầu kiến tiểu Yêu Hậu, xin hai vị tỷ tỷ hỗ trợ thông truyền một tiếng.
- Vân thiếu gia chủ xin chờ một chút.
Đối với việc Vân Triệt đến, hai nữ hầu đều khẽ cười, người bên phải nhẹ bước chân đi vào tẩm cung… Qua một lát, liền đi lại, chính là sắc mặt mang theo chút khác thường.
- Ta có thể đi vào sao?
Vân Triệt cười nói.
- Vân thiếu gia chủ… Xin dừng bước.
Nữ hầu kia đưa tay ngăn cản hắn, thần sắc của nàng hơi lúng túng nói:
- Hôm nay tâm tình của tiểu Yêu Hậu không được tốt, ngài nghe được Vân thiếu gia chủ đã đến… Để cho ta chuyển đạt cho Vân thiếu gia chủ… Một chữ.
- Một chữ?
Vân Triệt híp mắt, thân thể hơi nghiêng tới trước nói:
- Có phải là… Cút không?
Nữ hầu kia tỏ vẻ hoảng hốt, cúi đầu, chỉ đành nhỏ giọng nói:
- Dạ.
- Ha ha ha ha!
Ngoài dự đoán của hai nữ hầu, Vân Triệt chẳng những không tức giận, ngược lại phá ra cười, hơn nữa hắn cười to không hề cứng ngắc, hoàn toàn không giống như gắng gượng giả vờ, ngược lại giống như hơi thoải mái… Đắc ý?
- Một khi đã nói như vậy, phiền toái tỷ tỷ giúp ta truyền mấy câu cho tiểu Yêu Hậu.
Vân Triệt mỉm cười nói:
- Chuyện thứ nhất, chính là nếu như người của Tô gia thỉnh cầu tiểu Yêu Hậu chỉ hôn Tô Chỉ Hề cho ta, tuyệt đối không thể đáp ứng, bởi vì nàng ấy đã là nghĩa muội của ta, chuyện thứ hai… Chính là ta đã ngoan ngoãn cút. Nếu tiểu Yêu Hậu đã mệt mỏi như thế, về sau ta sẽ cố hết sức bớt xuất hiện ở trước mặt nàng… Hai vị tỷ tỷ, vất vả hai người gác đêm, Vân Triệt cáo từ.
Vân Triệt phi thân lên, rất nhanh biến mất trong màn đêm.
- Nàng ta kêu ngươi cút, ngươi lại thích ý mà cười? Là đầu óc động kinh sao?
Mạt Lỵ thấp giọng nói.
- Nếu nàng ấy không kêu ta cút, ngược lại tâm bình khí hòa để cho ta đi gặp nàng ấy mà nói, ta ngược lại sẽ mất mát đi.
Vân Triệt cười nói, hiển nhiên, hiện giờ tâm tình của hắn rất tốt:
- Quả nhiên, nữ nhân cường đại hơn nữa, cũng sẽ có nhược điểm trên tính cách. Dịu dàng với nàng, hoàn toàn vô dụng, cứng rắn với nàng, càng không thể nào… Không ăn mềm không ăn cứng, lại dường như sẽ ăn chua.
Mạt Lỵ: “??”
Thời gian mỗi ngày trôi qua, theo loạn Hoài Vương bình ổn, khí tức tiêu điều ở Yêu Hoàng thành cuối cùng dần dần trừ khử, duy nhất không yếu bớt, chính là đế uy vô hình của tiểu Yêu Hậu. Hiện giờ cho dù là gia tộc thủ hộ, hay là các vương phủ, đều vâng lệnh nghe theo tiểu Yêu Hậu, kính sợ đến cực điểm, không một ai dám có một chút làm trái.
Nhưng mà đã một tháng đi qua, lại vẫn không hề có tin tức của Minh Vương, hắn giống như tìm một chỗ cực kỳ kín đáo ẩn nấp đi.
Mặc dù Vân Triệt ngày đêm đều muốn trở về Thiên Huyền đại lục, nhưng thương tổn của Vân Khinh Hồng khiến hắn không thể rời đi. Mỗi ngày hắn đúng hạn chữa thương cho Vân Khinh Hồng, những lúc khác hơn phân nửa dùng để tu luyện Tử vân công, có khi đi dược các luyện đan dược, có khi đi khí các tìm vài thanh kiếm đút cho Hồng nhi ăn, có khi giúp người ta trị thương, có lúc luận bàn với đệ tử trẻ tuổi trong tộc một chút… A, dùng “Chỉ điểm” chuẩn xác hơn… Mỗi ngày bình ổn làm chuyện cơ bản giống nhau, chỉ có điều, từ đêm đó đi chỗ tiểu Yêu Hậu bị ăn canh bế môn, hắn giống như lời nói của mình, cuối cùng không đi tìm tiểu Yêu Hậu.
Dưới điều trị của Vân Triệt, thân thể Vân Khinh Hồng khôi phục cực nhanh, hơn nữa trên người gần như chưa từng có cảm giác suy yếu nên có, ngược lại mỗi ngày đều tinh lực tràn đầy. Hắn chưa từng quên chuyện tiểu Yêu Hậu tự mình chỉ hôn cho Tiêu Vân và Thiên Hạ Đệ Thất. Chọn một ngày tốt, Vân Khinh Hồng mang theo sính lễ, tự mình tới cửa cầu hôn… Tuy rằng Thiên Hạ Hùng Đồ đã sớm thừa nhận chuyện Tiêu Vân và Thiên Hạ Đệ Thất, nhưng làm trưởng bối nhà gái, đối mặt với Vân gia, hắn vẫn biểu hiện đủ dè dặt, thần sắc thủy chung hoàn toàn bình thản, chẳng những không hề lộ sắc mặt vui mừng, ngẫu nhiên còn sẽ lộ ra một chút chua xót và không nỡ rõ ràng…
Chỉ có điều, khi Vân Khinh Hồng lấy ra một trong số sính lễ… Mười viên Bá Hoàng đan, ghế ngồi bằng bạch ngọc ở dưới mông Thiên Hạ Hùng Đồ lập tức nổ tung, toàn bộ bộ tộc Thiên Hạ cũng trực tiếp nổ tung…
Tiếp nhận mười viên Bá Hoàng đan, lông tóc toàn thân Thiên Hạ Hùng Đồ đều rối loạn, hắn thậm chí ở trong lòng vụng trộm tính toán: Cho dù có người lấy mười viên Bá Hoàng đan đến mua nữ nhi của hắn, hắn đoán chừng đều sẽ dùng thời gian không ngắn như vậy đến suy xét một phen…
Hôn kỳ của Tiêu Vân và Thiên Hạ Đệ Thất nhanh chóng định xuống, ngay vào một tháng sau… Cũng là ngày Vân Triệt xác định xong sẽ rời đi.