.
._320__1" class="block_" lang="en">Trang 320# 1
Chương 639: Chuyện Lớn Kinh Thiên (Thượng)
Tuy Tiêu Vân được phong vương, còn có vương phủ của bản thân, nhưng bình thường vẫn ở Vân gia. Hôn sự của hắn, cũng tự nhiên là đại sự của Vân gia. Sau khi định ra hôn kỳ, Vân gia nhất thời bắt đầu trong trong ngoài ngoài bận rộn lên, một lượng lớn thiếp mời giống như tuyết hoa bay về bốn phương tám hướng của Huyễn Yêu giới.
So với gia tộc bận rộn, Vân Triệt lúc này ngược lại đặc biệt hưu nhàn, giống như lúc trước, bị lượng lớn tộc nhân trẻ tuổi vây quanh một chỗ, oanh oanh yến yến vờn quanh không thôi… Không sai, đều là vài thiếu nữ thanh xuân.
- Thiếu gia chủ, nghe nói Tử vân công của thiếu gia chủ đã ở tầng thứ bảy, có thật không… Thiếu gia chủ rõ ràng mới tu luyện Tử vân công không đến hai tháng nha.
- Đương nhiên không phải.
Vân Triệt cười híp mắt nói:
- Đêm qua lại có đột phá, hiện giờ đã là cảnh giới tầng thứ tám.
Vừa nói, Vân Triệt xòe bàn tay ra, nhẹ nhàng nâng lên, nhất thời trên không truyền đến một tiếng sét đánh, chỉ trong nháy mắt, một mảng lớn lôi vân đã ngưng tụ ở trên không, cách ngàn trượng, đều có thể cảm giác được một luồng lôi điện lực dày đặc đến khủng bố.
- Wow a a a!
Các thiếu nữ nhất tề kinh hô, nữ hài nói chuyện lúc trước trừng lớn hai tròng mắt la lên:
- Wow! Đúng là “Tịch diệt lôi vân” cảnh giới tầng thứ tám của Tử vân công, thiếu gia chủ quả thật lợi hại.
- Thiếu gia chủ, ngày đó tiểu Uyển nói lúc thiếu gia chủ hướng dẫn nàng ấy tu luyện Tử vân công, đã từng phóng ra lôi điện màu đỏ, có thật không?
Một nữ hài áo tím đảo nhanh mắt nói.
Vân Triệt mỉm cười, bàn tay vừa lật, tức thì, một tiếng lôi điện lợi hại rít lên, trong lòng bàn tay của Vân Triệt, xuất hiện một luồng lôi điện màu tím đậm, mà sau đó, luồng lôi điện màu tím này lại lấy tốc độ cực nhanh, biến thành lôi điện màu đỏ. Lôi điện biến thành màu đỏ chẳng những khí thế đột nhiên tăng mạnh, ngay cả tiếng rít đều trở nên càng thêm táo bạo, chỉ mắt nhìn nó thôi, đã cảm nhận được một cảm giác tim đập nhanh mãnh liệt.
- Wow!!
Quả nhiên, lôi quang màu đỏ lại một lần nữa khiến cho một lượng lớn các thiếu nữ kêu to yêu kiều. Một nữ hài vóc dáng bé nhỏ sợ hãi nói:
- Thiếu gia chủ, huyền lực lôi điện muốn đổi thành màu đỏ, không phải cần dùng tinh huyết mới có thể dẫn động sao… Thiếu gia chủ như vậy, không cần tới sao?
- Không, ta ngược lại một chút tinh huyết đều chưa vận dụng.
Vân Triệt lắc đầu nói:
- Lôi điện màu đỏ có huyền lực lôi điện ở cấp độ rất cao so với lôi điện màu tím, sinh ra nó cùng với cảnh giới Tử vân công, và lực tương tác của huyền mạch đối với lực lượng lôi điện không liên quan, mà cần lý giải ở cấp độ rất cao đối với pháp tắc lôi điện. Nếu như hiểu được cấp độ pháp tắc huyền lực lôi điện này, có thể lấy huyền lực phóng xuất ra lôi điện màu đỏ càng cường đại, chẳng qua phải tiêu hao lớn hơn mà thôi, không có tác dụng phụ gì. Mà nếu như không lý giải được cấp độ pháp tắc, lại cứng rắn vận dụng lôi điện màu đỏ mạnh hơn mà nói, cũng chỉ có thể lấy giá cao hy sinh tinh huyết đến cưỡng ép thúc giục… Chứ không phải nhất định phải hao tổn tinh huyết, mới có thể phóng thích ra lôi điện màu đỏ.
- Hóa ra có thể như vậy… Nhưng mà, Vân gia chúng ta hình như chưa từng có ai có thể không tổn hại tinh huyết trực tiếp phóng thích ra lôi điện màu đỏ, chẳng lẽ nói, thiếu gia chủ là người đầu tiên trong lịch sử Vân gia chúng ta đạt tới cảnh giới này sao?
- Nhất định là như vậy! Thiếu gia chủ không hổ là thiên tài lợi hại nhất toàn Huyễn Yêu giới công nhận! Thiếu gia chủ có thể tùy ý phóng thích ra lôi điện màu đỏ, như vậy, lĩnh vực cấm kỵ “Minh ngục lôi hoàng trận” của Vân gia chúng ta, có phải thiếu gia chủ cũng có thể ở dưới trạng thái không tổn thương đến tinh huyết có khả năng phóng thích ra không?
- Cái này, ta cũng không xác định được, bởi vì ta còn chưa từng thử.
Vân Triệt nói chính là “Chưa từng thử”, mà không phải là chưa từng tìm hiểu.
- Thiếu gia chủ, các trưởng lão đều nói khi thiếu gia chủ chính diện giao thủ với Hoài quận vương khiến cho hắn trọng thương, thực lực nói không chừng đã có thể so sánh được với gia chủ, hiện giờ lại có Tử vân công, nói không chừng còn lợi hại hơn gia chủ, có phải như vậy không?
Một nàng thiếu nữ đầy mặt sùng bái.
- Ha ha ha, ngày đó đánh bị thương Hoài Vương chính là mưu lợi, hơn nữa cũng không phải trọng thương, chính là đánh hắn bay ra mà thôi, đánh trọng thương Hoài Vương chính là tiểu Yêu Hậu. Thực lực bây giờ của ta so sánh với phụ thân, còn kém rất xa.
Vân Triệt nói chi tiết.
- Hi, thiếu gia chủ lại đang khiêm nhường.
- Thiếu gia chủ thiên tư cao như vậy, dáng dấp lại đẹp mắt, vừa có y thuật siêu lợi hại, còn cứu toàn bộ Vân gia, lại còn lập công lao lớn như vậy cho Huyễn Yêu giới, nhưng một chút tự cao tự đại đều không có… Vẫn còn khiêm tốn như vậy… Trên thế giới, không ngờ thật sự tồn tại người hoàn mỹ giống như thiếu gia chủ.
Một nữ hài mắt sáng lóng lánh nhẹ giọng nói.
Vân Triệt: “…”
Xa xa, một đám nam thanh niên Vân gia nhìn như đều đang chuyên tâm luyện công, nhưng đều thỉnh thoảng liếc nhìn về chỗ Vân Triệt, hơn nữa từng người hai mắt đỏ lên, nhưng lại chỉ có thể đứng từ xa nhìn như vậy… Không nói đến hắn là thiếu gia chủ, đủ loại vầng hào quang ở trên người hắn, tùy tiện một cái cái đều có thể chói lọi đến khiến bọn họ ngay cả sinh lòng ghen tỵ đều sinh không được.
Tức nhất chính là thiếu gia chủ này thật sự thân thiết quá mức, cho dù đối mặt với tộc nhân cấp bậc thấp nhất đều hoàn toàn không hề có tư thế cả vú lấp miệng em, dẫn tới nữ đệ tử Vân gia… Nhất là nữ tử có tự tin về tướng mạo của mình, cả ngày đều giống như một đám hồ điệp vây lượn quanh hắn, ngay cả chủ đề âm thầm thảo luận, cũng hơn phân nửa không rời khỏi “Thiếu gia chủ”.
- Thiếu gia chủ, ngày hôm qua thiếu gia chủ đáp ứng với ta sẽ một mình chỉ điểm ta tu luyện Tử vân công… Thiếu gia chủ có phải đã quên rồi không?
Một thiếu nữ đáng yêu mặc váy dài mỏng màu tím tỏ vẻ ao ước nói.
- Đương nhiên không quên, ta còn nhớ rõ thời gian định ra ngay tại nửa canh giờ sau, đến lúc đó ngươi nhớ đến trong đình viện của ta.
Vân Triệt mỉm cười nói.
- Ta… Ta đương nhiên sẽ không quên.
Thiếu nữ áo tím kích động đến khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng.
Các thiếu nữ chung quanh ào ào lộ ra ánh mắt hâm mộ, một nữ hài vóc dáng cao cao đột nhiên tỏ vẻ giảo hoạt nhỏ giọng nói:
- Man nhi, ngươi phải cẩn thận nha. Ngày đó tiểu Uyển vụng trộm nói cho ta biết, khi thiếu gia chủ chỉ điểm cho nàng ấy luyện công, lại nhiều lần không… Cẩn… Thận… Đụng vào mông và ngực của nàng ấy nha! Ngực của ngươi còn lớn hơn tiểu Uyển, cẩn thận…
- A!! Không được nói!!
Nữ hài tên “Tiểu Uyển” kia đỏ bừng mặt lên, dùng sức che miệng của nữ hài vóc dáng cao cao lại.
- Khụ khụ.
Vân Triệt mặt không đỏ tim không đập mạnh, quang minh chính đại nghiêm nghị nói:
- Chỉ điểm một với một, luôn sẽ có tiếp xúc trên thân thể thôi. Ta lấy danh dự của sư phụ ta đảm bảo… Tuyệt đối là vô tình!
Mạt Lỵ: “Đi tìm chết!”
- Đúng đúng đúng! Thiếu gia chủ nhất định là vô tình… Khi chỉ điểm một với một cho Man nhi, ngược lại ngàn vạn lần phải vô tình nhiều thêm vài lần nha… Hi hi hi!
- Các ngươi người xấu này! Không được… Không được nói thiếu gia chủ như vậy.
Nữ hài áo tím được gọi là “Man nhi” dùng sức dẫm dẫm chân, rặng mây đỏ trên mặt đã lan tràn đến cổ, nhưng vẻ mặt và ánh mắt lại không vì vậy mà kinh hoàng, ngược lại giống như nhiều thêm vài phần… Chờ mong?
Các thiếu nữ lại cười ầm lên, nhưng đột nhiên, tiếng cười của các nàng đột ngột dừng lại, trên mặt thiếu nữ ở phía trước Vân Triệt thoáng chốc toàn bộ lộ ra vẻ kinh hoàng, chân mày hắn vừa động, vừa định quay đầu, một nữ hài đã kêu lên:
- Tiểu… Tiểu Yêu Hậu.
Vân Triệt quay người lại, liền thấy được bóng dáng màu xám lả lướt quen thuộc kia, vẫn như cũ giống như quỷ mị yên tĩnh không tiếng động, không hề có hơi thở, khiến cho người ta có một cảm giác tim đập mạnh theo bản năng… Mà nhìn dung nhan, lại cố tình tuyệt mỹ như tiên trên trời giáng xuống.
Không khí vốn đặc biệt nóng bỏng mà ái muội, vì tiểu Yêu Hậu đột nhiên đến mà nháy mắt đông lạnh.
- Các ngươi lui hết ra đi, bổn hậu có việc muốn thương lượng riêng với Vân thiếu gia chủ.
Tiểu Yêu Hậu lạnh lùng nói, trong đôi mắt đen nhánh không hề lưu chuyển bất cứ sắc thái tình cảm nào.
- Dạ…
Mệnh lệnh của tiểu Yêu Hậu, không ai dám không tuân theo. Toàn bộ các thiếu nữ Vân gia hạ bái xong, dè dặt cẩn trọng rời đi, bao gồm các đệ tử Vân gia cách đó không xa cũng toàn bộ đều ngoan ngoãn lui ra.
Trong nháy mắt, sân luyện công khổng lồ của Vân gia chỉ còn lại có hai người Vân Triệt và tiểu Yêu Hậu.
- Hừ, oanh oanh yến yến, quần phương vờn quanh này, Vân thiếu gia chủ thật sự trôi qua rất khoái hoạt!
Giọng tiểu Yêu Hậu lạnh như băng mang theo châm chọc.
- Cho nên có câu nói “Đời người khi nào đắc ý thì nên tận tình vui sướng”. Ta không biết đời này của mình còn có thể sống bao lâu, càng không biết đời sau của mình là đức hạnh gì, cho nên thừa dịp bản thân mình còn sống đời này, đương nhiên nên sung sướng như thế nào thì nên như thế ấy… Ta mới sẽ không giống như nàng, đều đã biết rõ bản thân mình chỉ còn lại ba năm sinh mệnh, ngược lại thù lớn đã báo, lại chẳng những không thoải mái…
- Đủ rồi!
Tiểu Yêu Hậu quát cắt ngang lời hắn nói:
- Bổn hậu như thế nào muốn làm như thế nào, không cần ngươi tới ngông cuồng thêm phỏng đoán và can thiệp… Bổn hậu hỏi ngươi, vì sao một tháng này lại không có động tĩnh? Chẳng lẽ… Chỉ bởi vì một tháng trước bổn hậu kêu ngươi “Cút”?
- Đương nhiên không phải.
Vân Triệt nhìn vào ánh mắt của tiểu Yêu Hậu, khẽ cười nói:
- Ta chỉ muốn biết, rốt cuộc sau bao lâu nàng sẽ không nhịn được chủ động đến gặp ta.
- Ngươi…
Hơi thở của tiểu Yêu Hậu xuất hiện hỗn loạn trong khoảnh khắc, không biết bởi vì tức giận bừng bừng, hay là một chỗ nào đó trong tâm hồn bị treo lên, nàng xoay người sang chỗ khác, không nhìn thẳng vào ánh mắt của Vân Triệt:
- Nực cười tự cho là đúng! Bổn hậu chẳng qua tới thăm Vân gia chủ, trong lúc vô tình nhìn thấy ngươi ở chỗ này mà thôi… Xem ra hôm nay bổn hậu không nên tới Vân gia, hừ!
Tiểu Yêu Hậu tức giận hừ một tiếng, tay áo xám rộng rãi phất phất, xoay người liền định rời đi.
- Haizzz.
Vân Triệt ngầm thở dài, thấp giọng nói:
- Có lẽ ta thật sự tự mình đa tình, tự cho là đúng đi. Nàng đã không muốn gặp ta như thế, cũng được… Dù sao qua một tháng nữa, cho dù nàng muốn gặp ta, cũng cơ bản không thể nào.
Bước chân dời đi của tiểu Yêu Hậu nhất thời khựng lại, nàng xoay người lại, hai hàng chân mày nhíu lại:
- Có ý tứ gì?
- Vì một tháng sau, thân thể của phụ thân ta có thể hoàn toàn hồi phục. Ta cũng là lúc nên quay về Thiên Huyền đại lục.
Vân Triệt mỉm cười nói:
- Tuy rằng ta là người của Vân gia, căn cơ của ta ở đây, nhưng ta dù sao cũng lớn lên ở Thiên Huyền đại lục, nơi đó mới chân chính thuộc về ta. Hơn nữa hiện giờ u ác tính lớn nhất của Huyễn Yêu giới đã loại bỏ, cũng không có ai có thể khi dễ gia tộc ta… Nhưng bên chỗ Thiên Huyền đại lục kia, lại có nhiều người cần ta thủ hộ hơn, càng nhiều chuyện cần ta đi xử lý. Hơn nữa đi tới đi lui một lần cực kỳ khó… Cho nên sau khi trở về Thiên Huyền đại lục, ta cũng không biết khi nào mới có thể quay lại… Hơn nữa cho dù quay lại, cũng chắc lưu lại không lâu lắm, liền phải trở về.
- Đến lúc đó, cho dù nàng muốn gặp ta, đều có lẽ thật sự không thể nào.
Vân Triệt hơi ngửa đầu, buồn bã nói.
“…” Tiểu Yêu Hậu yên tĩnh không tiếng động, trong mắt giống như hơi giật giật. Qua một hồi lâu, nàng thấp giọng lạnh lùng nói:
- Phải đi?
- Ừm, phải đi. Ta rời khỏi Thiên Huyền đại lục đã gần ba năm, hơn nữa, lúc trước bọn họ tất nhiên đã cho rằng ta đã chết, ba năm này không biết sẽ vì ta mà thương tâm đến mức độ nào. Ba năm, lại không biết sẽ phát sinh ra bao nhiêu chuyện ta không cách nào đoán trước được, nếu không phải bởi vì thương thế của phụ thân ta, ta đã sớm trở về từ hai tháng trước rồi.
Giọng điệu của hắn lại chuyển, cười híp mắt nói:
- Nàng… Sẽ không nỡ để ta đi đâu nhỉ?
“…” Ngực tiểu Yêu Hậu hơi phập phồng, sau đó xoay người sang chỗ khác, lạnh lùng nói:
- Ngươi nghĩ đi đâu, đó là quyền tự do của ngươi, có liên quan gì đến bổn hậu đau! Câu nói vừa rồi kia của bổn hậu… Chẳng qua vì thân là tiểu Yêu Hậu, có giữ lại đối với thần tử mà thôi! Nếu như sau này Huyễn Yêu giới thiếu đi ngươi người luôn kể công còn bất kính với bổn hậu, bổn hậu ngược lại vui mừng thanh tĩnh… Cho dù ngươi ở đây trong vòng ba năm, trở về trước khi bổn hậu chết, cũng tốt nhất đừng tới gặp bổn hậu!
Giọng tiểu Yêu Hậu lạnh lùng với vô tình đến vô tận, khiến Vân Triệt nao nao, nhìn nàng lại định rời đi, hắn yên lặng lắc đầu một cái, sau đó bỗng nhiên lớn tiếng nói:
- Tiểu Yêu Hậu, nàng thật sự chuẩn bị ở trước mặt ta, vĩnh viễn đều nói lời nói trái lương tâm này!
- Ngươi trước đừng phủ nhận!
Không đợi tiểu Yêu Hậu mở miệng, Vân Triệt cấp tốc tới gần vài bước, giọng nói biến thành vô cùng bình tĩnh:
- Nếu nàng còn nhớ đến là ta ở Kim Ô Lôi Viêm cốc đã cứu mạng nàng, cũng là ta giúp nàng báo đại thù, vậy nên đáp ứng một thỉnh cầu nho nhỏ của ta… Chính là tiếp theo, cho dù ta nói gì, cho dù là đúng, là sai, cho dù nàng tán thành hay không, cho dù nàng kích động hay phẫn nộ, ngươi nhất định phải nghe hết, không được mở miệng, không được cắt ngang, càng không thể nửa đường rời đi.
Bước chân của tiểu Yêu Hậu dừng lại, nàng quay mặt lại, nhìn Vân Triệt:
- Được, nể tình ngươi lập tức rời khỏi Huyễn Yêu giới, có lẽ không còn gặp lại, bổn hậu liền ở trong này, nghe hết tất cả lời ngươi muốn nói… Nói đi!
Bóng dáng Vân Triệt chợt lóe về phía trước, đứng ở vị trí cách tiểu Yêu Hậu chỉ có ba bước chân, hắn chậm rãi hít vào một hơi, nhìn thẳng vào đôi mắt bình thản như nước đọng của nàng, từng chữ điếc tai;
- Tiểu Yêu Hậu… Huyễn Thải Y! Có phải nàng cảm thấy ở trong mắt mọi người mình nhất định vô cùng lạnh lùng, tuyệt tình, máu lạnh, gần như không có tình cảm, thậm chí chính bản thân nàng cũng cảm thấy vậy? Nhưng đáng tiếc, ở trong mắt ta, nàng không phải…
- Ta đã thấy rất nhiều người máu lạnh vô tình, còn nhiều hơn người đời này nàng đã từng gặp! Mà một người máu lạnh vô tình chân chính, ở trong mắt tình thân không đáng một đồng, tuyệt đối không có khả năng vì người thân báo thù, mà không tiếc hy sinh tính mạng của mình, đi đổi lấy năng lực báo thù, cũng không thể có khả năng khi ta gặp phải công kích trí mạng, theo bản năng che chắn ở trước thân thân thể của ta, không có khả năng chỉ diệt một Hoài Vương phủ, còn chỉ cho kinh sợ đối với những người phản loạn khác, càng không có khả năng tình nguyện lấy hy sinh cuộc đời của chính mình làm giá cao, cũng phải liều mạng gánh lấy trọng trách nặng nề nhất của Huyễn Yêu giới!
- Tất cả máu lạnh vô tình nàng biểu lộ ra ngoài, chẳng qua chỉ là một tầng để cho người khác nhìn, cũng khoác cho mình áo khoác mà thôi! Dưới áo khoác của nàng, ta tự tin ta nhìn rõ ràng… Khụ, ta nói chính là tính tình, không phải nói thân thể của nàng, đừng hiểu lầm…