.
._320__2" class="block_" lang="en">Trang 320# 2
Chương 640: Chuyện lớn kinh thiên (trung)
- Ngươi…
- Không cho xen ngang!
Thần sắc Vân Triệt nghiêm nghị, cấp tốc tiếp tục nói:
- Nàng có phải có phần quá vĩ đại rồi không! Nàng ở dưới thế lực dần dần suy nhược, phần lớn gia tộc thủ hộ và vương phủ đều vì lòng riêng phản bội, chống lại Hoài Vương phủ vẻn vẹn trăm năm… Tuy rằng nhìn như tất cả gió êm sóng lặng, nhưng ta rất rõ ràng có Minh Vương ở sau màn, nàng có thể bảo vệ tôn nghiêm cuối cùng của Yêu Hoàng tộc vẻn vẹn trăm năm đã có thể nói là chuyện tài ba nhất trong lịch sử Huyễn Yêu giới! Mỗi ngày trong đó, đều nhất định có gian nan, áp lực nặng nề và mạo hiểm mà người thường không thể tưởng tượng nổi…
- Từ Kim Ô Lôi Viêm cốc tìm được đường sống trong chỗ chết, mặc dù làm một chuyện dễ dàng là báo thù, nhưng cũng một mình tự gánh lấy nợ máu mệt mỏi của cửu tộc Hoài Vương phủ! Mặc dù Hoài Vương phủ tội không thể tha, nhưng dính dáng tới cửu tộc, lại có nhiều hơn phân nửa là người không biết và vô tội, nhưng những người này lại không thể không giết! Đối với một đế vương sát phạt quyết đoán chân chính, sẽ giết yên tâm thoải mái. Nhưng đối với nàng vốn không làm được tuyệt tình máu lạnh, nhất định sẽ bởi vì bản thân mình hạ mệnh lệnh giết thảm phụ nữ và hài tử vô tội mà khiến cho mình ở trong u ám đè nén đáng kể, điều này cũng là nguyên nhân vì sao sau đó mỗi ngày ta đều đi tìm nàng, thậm chí dùng đủ phương pháp trêu chọc nàng, xúc phạm nàng… Ta không có cách nào chia sẻ thay nàng, chỉ có thể dùng phương pháp này khiến cho nàng phân tâm, kỳ vọng nàng có thể sớm một chút rời khỏi trong đó, tha thứ cho bản thân.
Tiểu Yêu Hậu: “…”
- Đừng cảm thấy những lời này của ta chỉ là phỏng đoán. Ta vô cùng rõ ràng cảm giác không thể không liên lụy đến đa số người vô tội, khiến cho bọn họ vì bản thân mà chôn cùng là cái gì! Bởi vì ta từng làm chuyện giống vậy, người vô tội bị liên lụy dưới độc thủ của ta còn nhiều hơn nàng rất nhiều! Tuy rằng sau này, ta làm nhiều chuyện giống như vậy, đã triệt để chết lặng, nhưng lần đầu tiên… Cảm giác u ám, đè nén, thống khổ này, cả đời ta đây đều không thể quên! Mà nàng, tại vị trăm năm tuy rằng đã từng tự tay giết rất nhiều người, nhưng ta cẩn thận tìm đọc rồi, trong số những người này, không có một người nào là vô tội, lần này giết diệt cửu tộc Hoài Vương, là lần đầu tiên trong cuộc đời nàng… Sau đó nàng sẽ thừa nhận cái gì, có lẽ toàn bộ Huyễn Yêu giới cũng không có ai biết, nhưng ta vô cùng rõ ràng!
- Không phải bọn họ không thể nghĩ được, mà chắc không biết suy nghĩ. Bởi vì bọn họ chú ý quan tâm chính là kết quả và tiền đồ của mình, mà ta, quan tâm chính là nàng!
- Trước khi vào Kim Ô Lôi Viêm cốc, ta vì nàng làm tất cả mọi chuyện, bao gồm chính diện chống lại Hoài Vương, bao gồm không tiếc mạo hiểm nguy hiểm đến tính mạng đi cứu ngươi, chính là vì gia gia đã chết đi của ta, phụ mẫu ta, gia tộc ta! Khi đó đối với ta mà nói thân phận của nàng chỉ có một… Chính là tiểu Yêu Hậu! Ta tự nhận tâm cao ngất, xương cốt còn kiên cường hơn bàn thạch, nhưng vì di chí của gia gia và an nguy của gia tộc, ta khi đó xem như làm trọn trung nghĩa cấp độ cao nhất đối với nàng!
- Nhưng sau khi từ trong Kim Ô Lôi Viêm cốc đi ra, ta làm tất cả cho nàng, đều hoàn toàn không liên quan đến ba chữ “Tiểu Yêu Hậu”, mà vì lưu tâm đến nàng! Để ý tất cả có liên quan đến nàng… Ta thậm chí bắt đầu thống hận thân phận “Tiểu Yêu Hậu” của nàng! Bởi vì nó khiến cho nàng quá khổ quá mệt, còn khiến cho ta ngay cả quan tâm nàng, thậm chí tới gần nàng, trợ giúp nàng đều biến thành vô cùng gian nan!
“…” Môi Tiểu Yêu Hậu mấp máy, lại không phát ra âm thanh.
- “Tiểu Yêu Hậu” là thân phận của nàng, cũng là sau khi tiểu Yêu Hoàng chết, nàng bị bắt thừa nhận số mệnh, khiến cho nàng không thể không gánh trên lưng tôn nghiêm và vinh quang cuối cùng của bộ tộc Yêu Hoàng các nàng trên lưng, tuy rằng ta thống hận áp lực nặng nề này rơi trên thân nàng, nhưng mà, cho dù là ai, bao gồm cả ta, đều không có tư cách can thiệp bất cứ chuyện gì, quyết định gì, hy sinh gì nàng làm vì Yêu Hoàng tộc… Cho dù chỉ còn ba năm, nàng vẫn như cũ không vì mình mà sống, mà vẫn như cũ vì Yêu Hoàng tộc.
- Nhưng mà, giữa nàng và ta, nàng đối với ta… Chuyện có liên quan đến ta, ta cuối cùng có quyền lợi không cam lòng đi!
Vân Triệt cau chặt mày lại nói:
- Nàng rõ ràng đã có ý với ta, vì sao lại cố tình lộ ra vẻ mặt chẳng thèm ngó tới ta, có khi thậm chí là dáng vẻ chán ghét! Nàng đừng nỗ lực phủ nhận, có lẽ chính nàng cảm thấy mình che giấu cực kỳ hoàn mỹ… Đổi lại là người khác, có lẽ từ lâu đã tránh xa nàng. Nhưng ở trong mắt ta, nàng làm tất cả vốn đều là giấu đầu hở đuôi!
- Ngày đó nàng ở trước mặt ta hủy diệt đan dược… Vốn cũng không phải là viên ta giao cho nàng! Thành phần của viên thuốc này, ta rõ ràng hơn nàng một ngàn lần, khứu giác của ta đối với thuốc, càng mẫn cảm hơn nàng gấp một vạn lần, nàng lấy ra mặc dù là viên ta đưa cho nàng, nhưng nàng đốt hủy, vốn chỉ là một viên Thanh tâm đan bình thường! Tất cả phẫn nộ, quát lớn, của nàng, cái gọi là làm bẩn huyết mạch đối với nàng, còn có hủy diệt nó ở trước mặt ta, chẳng qua là đau lòng ta, sợ ta lại vì nàng làm ra chuyện tổn thương khí huyết bản thân.
- Khoảng thời gian kia ta mỗi ngày đi gặp nàng, tuy rằng nàng đều lạnh lạnh nhạt nhạt, nhưng cũng không ngay cả gặp cũng không gặp liền trực tiếp đuổi đi, mà một tháng trước, nàng lại làm như vậy… Bởi vì ngày đó ở Vân gia nàng thấy được ta và Tô Chỉ Hề, nhất định còn nghe được bàn luận trong nhà về ta và Tô Chỉ Hề, cho nên trong lòng nàng đè nén phiền chán! Nếu nàng không thèm để ý đến ta, tại sao có thể như vậy!
- Nàng có khi khôn khéo đáng sợ, nhưng ở trên tình yêu nam nữ, nàng lại ngu ngốc đến ngay cả tiểu nữ sinh mười mấy tuổi cũng không bằng!
Ngực Vân Triệt phập phồng một trận, giọng nói nặng thêm vài phần:
- Đừng tưởng rằng ta không biết trong lòng nàng luôn luôn mong đợi cái gì! Có phải nàng cảm thấy thân phận của nàng, tuổi tác của nàng, nếu như tình cảm với ta bị người đời biết được, sẽ tạo thành ảnh hưởng vĩ đại đối với danh vọng của ta không? Để cho ta thừa nhận chất vấn vô tận không? Vậy nàng cũng quá coi thường Vân Triệt ta! Mới tới Yêu Hoàng thành, ta liền dám triệt để trở mặt với thế lực khổng lồ của Hoài Vương, nàng cảm thấy ta sẽ đi để ý chất vấn và ánh mắt của người tục tằng này?
- Có phải nàng cho rằng, bản thân chỉ còn sống ba năm, cho nên không có tư cách có được tình cảm không… Sợ rằng bàn thân sẽ trở thành liên lụy cho ta không!?
Vân Triệt bỗng nhiên tiến lên phía trước, tiểu Yêu Hậu đang thất thần, bỗng chốc bị hắn túm lấy bả vai, trong mắt thoáng hiện lên thất thố trong khoảnh khắc, Vân Triệt tiếp tục khẽ nói:
- Có phải nàng cảm thấy, cứ cự tuyệt ta ngoài ngàn dặm như vậy, ta liền sẽ chặt đứt tất cả nhớ nhung đối với nàng, đợi nàng ba năm sau, ta có thể sẽ không vì cái chết của nàng mà khổ sở, sau đó cũng sẽ không đau lòng không? Nàng quá ngây thơ rồi…
- Tiểu Yêu Hậu, ta cho nàng biết, từ ngày chúng ta cùng nhau rời khỏi Kim Ô Lôi Viêm cốc trở đi, ta liền nhận định đời này nàng chỉ có thể là nữ nhân của ta! Không liên quan đến nàng có thân phận gì, chỉ bởi vì nàng là nàng! Còn có, ta để ý nàng, không hề liên quan đến nàng có để ý đến ta hay không và làm bộ không thèm để ý đến ta chút nào hay không! Nếu tình cảm của ta đối với nàng dễ dàng thay đổi như vậy, ta đây cũng không có tư cách làm nam nhân của tiểu Yêu Hậu nàng! Nếu nàng có thể thẳng thắn thành khẩn với tình cảm của ta, để cho ta có thể đi vào thế giới của nàng… Ba năm sau, nếu ta thật sự vô năng… Không thể bảo trụ được tính mạng của nàng, ít nhất, mỗi lần khi ta nhớ tới nàng, là tốt đẹp ngắn ngủi lại vĩnh hằng. Mà nếu như nàng cứ luôn luôn bức bách mình đối xử lạnh lùng với ta như vậy tiếp, thậm chí ba năm này không gặp gỡ… Đến lúc đó, để lại cho ta, chỉ có tiếc nuối và đè nén cả đời! Nàng cho rằng đè nén bản thân là tốt cho ta, thật ra thống khổ chính nàng, cũng thống khổ ta, nàng hiểu chứ!
Trong mắt tiểu Yêu Hậu chuyển loạn, thân hình nàng lắc nhẹ, đã tránh thoát khỏi hai tay của Vân Triệt, hơi lảo đảo lui ra sau vài bước.
- Tiểu Yêu Hậu…
Vân Triệt nhìn thẳng vào mắt nàng, từ trong đôi mắt hơi hỗn loạn của nàng, hắn biết, lời của mình đã tiến vào trong nội tâm của nàng:
- Ta còn biết, nàng nỗ lực bài xích ta, còn có một nguyên nhân là vì muốn giữ gìn Yêu Hoàng tộc, nhất là danh dự của tiểu Yêu Hoàng, bởi vì nàng dù sao cũng là hoàng hậu của tiểu Yêu Hoàng… Chỉ cần nàng đồng ý, ta sẽ không để cho bất cứ kẻ nào biết được chuyện giữa chúng ta, chỉ cần khi chúng ta ở chung một chỗ, nàng cho chúng ta có thể có được lẫn nhau, để cho ta có thể trở thành chỗ dựa tâm linh của nàng là được rồi. Vì bộ tộc Yêu Hoàng, nàng đã trả giá rất nhiều, thậm chí đã bỏ ra tính mạng của mình, nàng đã vô số lần không làm thất vọng gia tộc của nàng, tất cả người thân tiền bối của nàng… Nàng lại không thể ở trong điểm cuối sinh mệnh của mình, thoáng có một phần như vậy, là sống vì mình sao!
- Ta… Chẳng lẽ thật sự thật sự không có tư cách trở thành lý do để cho nàng thoáng ích kỷ một chút sao?
Tiểu Yêu Hậu: “…”
Vân Triệt nói một hơi rất nhiều rất nhiều, phóng thích ra toàn bộ đè nén trong lồng ngực trong khoảng thời gian này đối với tiểu Yêu Hậu. Hắn dù sao không giống như tiểu Yêu Hậu, ở trên tình yêu nam nữ là một tờ giấy vô cùng đơn thuần, tiểu Yêu Hậu có tình cảm với hắn hay không, hắn có thể đủ rõ ràng cảm nhận được, chút lạnh nhạt kia của nàng, che giấu này, trong mắt thậm chí… Vụng về đến đáng yêu.
Nhưng mà… Nàng suy cho cùng là tiểu Yêu Hậu. Trên vai nàng, không phải là một gia tộc, không phải là một quốc gia, mà là một mảnh đại lục! Nàng đồng thời gánh vác, còn là tôn nghiêm của hoàng tộc vạn năm.
Cho nên, câu nói “Thống hận thân phận tiểu Yêu Hậu của nàng”, phát ra từ trong phế phủ của Vân Triệt.
Đối mặt với lời nói phát tiết phen này của Vân Triệt, trong suốt cả quá trình tiểu Yêu Hậu đúng là không xen ngang và ngắt lời, cuối cùng, cũng không hề có bất kỳ đáp lại, mà xoay người, phi thân rời đi… Cứ như vậy không tiếng động, im lặng rời đi rồi.
“Nàng ngay cả chết còn không sợ, ở trước mặt ta lần lượt chuồn đi… Nàng còn dám nói trong lòng không có ta!”
Nhìn dáng người đi xa của tiểu Yêu Hậu, Vân Triệt “Phịch” dẫm chân, cho đến đạp bể hơn phân nửa mặt nền, trong miệng hét lớn:
- Tiểu Yêu Hậu! Nếu không phải bởi vì ta đánh không lại nàng, cho dù bị toàn bộ Huyễn Yêu giới đuổi giết, ta cũng không thể không bắt nàng đến Thiên Huyền đại lục… Khiến cho nàng cuối cùng không làm được tiểu Yêu Hậu!!
Vân Triệt gầm lên một tiếng hơi hổn hển… Ở bất cứ lúc nào, thực lực luôn quan trọng, bao gồm giữa nam và nữ. Lúc trước, bởi vì không phải là đối thủ của Sở Nguyệt Thiền, hắn không cách nào cứng rắn lưu nàng lại. Hiện giờ, lại ra một tiểu Yêu Hậu tính cách kiêu ngạo còn cao hơn Sở Nguyệt Thiền một cảnh giới… Cố tình thực lực của nàng càng là cấp bậc khủng bố đến tuyệt đối, cho dù hắn muốn cường nữa cũng không có cách nào.
Vân Triệt vừa gầm xong, trong tầm mắt liền xuất hiện bóng dáng của Mộ Vũ Nhu, nàng vội vàng bay về phía bên này, lo lắng kêu:
- Triệt nhi, đã xảy ra chuyện gì? Con mới vừa nói… Bị toàn bộ Huyễn Yêu giới đuổi giết… Bắt tiểu Yêu Hậu đi? Rốt… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con đừng hù dọa nương.
- Ơ…
Khóe miệng Vân Triệt co rút, vội vàng tới nghênh đón nói:
- Nương, nương nghe lầm rồi. Con mới vừa nói chính là nguyện cả đời trung thành với tiểu Yêu Hậu, vì tiểu Yêu Hậu chẳng sợ bị toàn bộ Huyễn Yêu giới đuổi giết cũng không oán không hối… Ừm, nguyên văn chính là nói như vậy, mới vừa gió lớn, cho nên nương khẳng định nghe lầm. Nếu con thật sự nói như trong miệng nương vừa rồi, tiểu Yêu Hậu còn không trực tiếp một chưởng đập chết con, nào còn có thể lông tóc vô thương đứng ở chỗ này, có phải không… Ha ha…
- … Vậy thì tốt.
Mặc dù trong lòng như cũ vẫn có nghi ngờ, nhưng mấy câu nói cuối cùng của Vân Triệt, làm cho nàng như bỏ đi lo lắng, khẽ thở phào nhẹ nhõm:
- Triệt nhi, cha con nói cha con cảm thấy trong khoảng thời gian này tâm tình của tiểu Yêu Hậu hình như không được tốt lắm, hơn nữa mưa gió ở Yêu Hoàng thành chưa định, con ngàn vạn lần đừng bởi vì có công lớn trong người, ngay ở trước mặt tiểu Yêu Hậu không lớn không nhỏ, từ sau khi tiểu Yêu Hậu thức tỉnh huyết mạch, thực lực tăng nhiều, nhưng tính tình cũng biến thành uy nghiêm lạnh lùng hơn trước kia, còn có phần biến đổi thất thường, con ngàn vạn lần đừng nên chọc nàng ấy.
Mộ Vũ Nhu liên tục nói hai lần “Ngàn vạn”, Vân Triệt cũng gật đầu liên tục, dáng vẻ con ngoan nghe lời đầy đủ.
Ba ngày tiếp theo, sóng êm gió lặng. Ba ngày này Vân Triệt không đi ra khỏi nhà, ngủ ở nhà, tu luyện một chút, luyện chế thuốc, thỉnh thoảng điều trị thương thế cho người ta, đùa giỡn thiếu nữ tình yêu chớm nở ở trong tộc… Cứ như vậy thản nhiên mà qua.
Ngày thứ tư trời vừa sáng, hắn liền bị Vân Khinh Hồng quát dậy từ trong ngủ say:
- Triệt nhi, giữa trưa hôm nay, tiểu Yêu Hậu thiết yến hội ở Yêu Hoàng đại điện, muốn gia tộc thủ hộ chúng ta và các vương phủ phải trình diện toàn bộ… Hơn nữa tiểu Yêu hậu đặc biệt chỉ rõ con cần phải trình diện.
- Hả?
Cơn buồn ngủ của Vân Triệt nhất thời tản đi hơn phân nửa, suy nghĩ một chút nói:
- Ngọ yến… Đặc biệt chỉ rõ con? Vậy tiểu Yêu Hậu có nói là có chuyện gì không?
- Không rõ ràng.
Vân Khinh Hồng lắc đầu:
- Tiểu Yêu Hậu chỉ nói, là có một chuyện lớn liên quan đến tương lai của Huyễn Yêu giới muốn tuyên bố.