.
._322__2" class="block_" lang="en">Trang 322# 2
Chương 644: Yêu Hậu hôn điển
Ngày tiểu Yêu Hậu đại hôn, trời còn chưa sáng, Yêu Hoàng thành đã vô cùng náo nhiệt, vô số Yêu Hoàng quanh thân mang giáp vàng, giáp đỏ uy phong lẫm liệt thủ ở mỗi một góc trong thành. Trên không, bay múa đủ loại huyền thú cường đại trong ngày thường khó gặp, thậm chí chỉ ở trong truyền thuyết, trên lưng mỗi con huyền thú, đều đứng vững một huyền giả khí tức vô cùng cường đại, dị động gì của Yêu Hoàng thành, đều đừng mong tránh được linh giác của bọn họ.
Gần như toàn thành biến thành trải thảm đỏ, một đám thiếu nữ váy dài màu sắc rực rỡ tay rắc hoa tươi, dọc theo thảm đỏ tươi đẹp mà đứng, tay áo phấp phới, đẹp không sao tả xiết, trở thành phong cảnh cực kỳ chói mắt một đường.
Tuy rằng cách nghi thức đại hôn còn vài canh giờ nữa, nhưng các quý tộc bá chủ các nơi tiến đến chầu mừng đã sớm đi tới trước Yêu Hoàng đại điện kiễng chân chờ đợi. Trăm năm trước nghi thức đại hôn của tiểu Yêu Hoàng với tiểu Yêu Hậu còn ở ngay trước mắt, trăm năm đã qua, phong vân biến hóa, hiện giờ tiểu Yêu Hậu lấy thực lực vô cùng mạnh mẽ, độc tài quyền to ở Huyễn Yêu, không người dám nghịch, mười hai gia tộc thủ hộ, các vương phủ cũng toàn bộ quy tâm, vốn tưởng rằng huyết mạch Yêu Hoàng nhất định cắt đứt, lại ở dưới thần lực và ban ơn của Kim ô thánh thần, từ đây có thể kéo dài… Cho dù là kẻ nào đều có thể cảm giác được, lần đại hôn này, chính là mở màn một lịch sử hoàn toàn mới của Huyễn Yêu giới.
Vân Triệt đã trải qua hai lần nghi thức lập gia đình, chỉ có điều lần này có khác biệt rất lớn với hai lần trước. Tập tục của Huyễn Yêu giới với Thiên Huyền đại lục vốn có khác biệt không nhỏ, hơn nữa đây là đại hôn hoàng tộc, Vân Triệt còn ở rể… Chỉ có điều, Vân Triệt thật sự không hề khẩn trương gì, những ngày này toàn thành đều bận rộn thành hỗn loạn, chỉ có hắn vô cùng nhàn nhã.
Đêm trước đại hôn, Vân Triệt liền rời khỏi Vân gia, đi vào Yêu Hoàng cung, còn có tám thị nữ xinh đẹp hầu hạ bên người. Trời mới vừa hơi sáng, hắn liền bị những thị nữ này nhẹ giọng đánh thức.
- Yêu quân điện hạ, xin cho chúng nô tỳ tắm rửa thay quần áo cho ngài.
Lập gia đình với tiểu Yêu Hậu, thân phận của Vân Triệt, cũng từ “Vân thiếu gia chủ” biến thành “Yêu Quân”. Chỉ có điều cho đến bây giờ Vân Triệt đều không biết, “Yêu Quân” này rốt cuộc là chỉ “Quân chủ của Huyễn Yêu giới”, hay là… “Phu quân của tiểu Yêu Hậu”?
Tám người thị nữ này đều là do tiểu Yêu Hậu tự mình lựa chọn, từng người xinh đẹp, ngay cả khí chất, cũng không phải nữ nhi thế gia bình thường có thể so sánh bằng, ngay cả huyền lực, đều mạnh đến Bá Huyền cảnh. Trên người các nàng chỉ mặc một tầng lụa mỏng manh trắng như mây, lúc di chuyển mùi thơm cơ thể tràn đầy, ngọc thể ẩn hiện, còn mê người hơn lõa lồ vạn phần.
Vân Triệt được các nàng đỡ dậy từ trên long tháp, khoác thêm áo đơn, đeo giày nhẹ, lại được các nàng nâng tới trước hồ tắm, đi mỗi một bước, bộ ngực mềm mại của thiếu nữ sẽ đều mềm mại đè xuống cánh tay hắn, khiến cả người hắn có phần nhẹ bổng.
Hồ tắm rất lớn, sương mù ngập trời, cho dù là bốn phía hay đáy hồ, đều từ huyền ngọc thiên trì xa xỉ nhất trải thành, màu sắc trắng ngọc đẹp đẽ tuyệt luân.
Vân Triệt cởi hết áo khoác, nhẹ nhàng được dẫn vào trong hồ tắm, tám thị nữ xinh đẹp cởi lụa mỏng trên người, thân thể mềm mại xinh đẹp như tuyết trần trụi, bốn người ở trong hồ khẽ vẩy cánh hoa màu sắc khác nhau, bốn người giống như rắn mềm quấn quanh về phía thân thể của Vân Triệt, dùng tay tuyết và ngọc thể tắm sạch cho hắn… Tuy rằng các nàng đều là lần đầu tiên nhìn thấy thân thể nam nhân, nhưng trong mắt như thủy tinh không hề có khiếp đảm và bài xích, chỉ có thần thánh tinh thuần và hiếu kỳ rất mông lung.
Đợi Vân Triệt tắm rửa xong, sắc trời đã sáng trưng, chúng nữ hầu hạ Vân Triệt mặc một bộ kim y quý giá đẹp đẽ, buộc đai ngọc vàng kim, đầu đội hoa quan vàng ròng… Một thân trang phục cực kỳ đẹp đẽ quý giá cũng tự nhiên khiến Vân Triệt sáng rọi lên, khí chất lỗi lạc, khiến chúng nữ nhìn vào trong mắt gợn lên từng vòng ánh sáng lạ. Trước Yêu Hoàng đại điện, chúng khách cũng đã bắt đầu nhập điện, người chủ trì đọc tên người này còn dọa người hơn người khác, mà hạ lễ bọn họ trình lên, càng là món này kinh người hơn món kia. Không quá bao lâu, chỗ hạ lễ đã chồng chất thành núi nhỏ, mà lấy ra một món nào đó trong số đó, đều là chí bảo người thường suốt đời đều khó gặp.
Chỉ có điều, một đống hạ lễ trình lên cho Vân gia, lại có vẻ chỉ có một thứ… Bởi vì Vân gia thả ra tin tức: Thiếu gia chủ Vân Triệt thích thu thập các loại kiếm lạ, nếu như mang hạ lễ, tốt nhất là huyền kiếm thượng đẳng! Càng cao cấp càng tốt… Hơn nữa lấy trọng kiếm càng tốt.
Vì thế, trong bảy ngày này, gần như tất cả thế lực cao nhất ở Huyễn Yêu giới đều không tiếc đủ loại giá cao cầu kiếm, thế lực tông môn lấy kiếm làm vũ khí càng không tiếc lấy ra thần kiếm gia truyền vạn dặm dâng lên…
Càng ngày càng nhiều danh kiếm kinh thế tập trung cùng nhau, tự nhiên tràn ra ngoài kiếm khí kiếm thế khiến cường giả tuyệt thế tới gần đều cả người lẫm liệt.
Tiểu Yêu Hậu xuất hiện trước Vân Triệt, lúc nàng hiện thân, Yêu Hoàng đại điện vốn vo cùng náo nhiệt trong phút chốc hoàn toàn nín thở… Một lần này, khiến cho bọn họ nín thở không phải vì uy áp mạnh mẽ của nàng, mà là diễm sắc tuyệt mỹ vốn không nên tồn tại trên thế gian này.
Nàng dùng áo xám che lấp đi tao nhã, dùng lạnh lùng khóa tình cảm… Không phải mấy sớm mấy ngày, mà vẻn vẹn trăm năm! Cho dù là trọng thần bối phận rất cao, đều đã mơ hồ Thải Y công chúa xinh đẹp khuynh Huyễn Yêu năm đó. Mà tiểu Yêu Hậu hôm nay, nàng cởi áo xám đã cùng với nàng trăm năm, một thân váy dài màu vàng kim tuyệt diễm tới cực điểm, làn váy kéo đất, thắt lưng bó lại, siết ra eo liễu thon thon. Kiều nhan trắng như tuyết trang điểm nhẹ, đôi môi phớt chút son đỏ, trong đôi thủy mâu như ánh sao mặc dù lạnh nhạt như trước, nhưng không hề có vẻ nước đọng và uy lăng vốn tưởng rằng vĩnh viễn không có khả năng hòa tan… Sẽ không ai hoài nghi, nếu đôi mắt đẹp này có thể trong veo híp lại, nhất định có thể mê đảo đông đảo vạn sinh, khuynh đảo thiên thế phù hoa.
Trong đại điện không tiếng động kéo dài thật lâu, bởi vì linh hồn của bọn họ, đang thừa nhận rung động cường liệt nhất một đời này của bọn họ. Bọn họ cảm giác được bản thân giống như đã không ở nhân gian, mà đặt mình vào trong tiên cảnh trong truyền thuyết… Bởi vì nữ tử xinh đẹp như vậy, vốn không nên xuất hiện ở trên thế gian, mà chỉ có thể là nữ thần trên trời quét ngang thế gian, không nhiễm phàm trần.
Nàng có dung nhan không cách nào dùng ngôn ngữ thế gian để miêu tả, ại có được thân phận và huyết mạch tôn quý không người có thể bằng, lại còn có thực lực và uy nghiêm khiến chúng sinh Huyễn Yêu giới đều cúi đầu thần phục… Giống như tạo hóa tập trung tất cả ân sủng cực hạn nhất trên thế gian này vào trên thân thể nàng. Giữa hoảng hốt, tât cả mọi người bắt đầu cảm giác được hôn lễ hôm nay trở nên mờ đi, bởi vì trong lòng bọn họ đều sinh ra một ý niệm vô cùng rõ ràng: Nữ tử như vậy, tiểu Yêu Hậu như vậy, thế gian này có người nào có thể xứng đôi… Ngay cả thiếu chủ Vân gia mấy tháng tới nay đã được truyền lưu gần như thần thoại, cũng dường như không thể.
Vì làm một tiểu Yêu Hậu ở trên phàm trần, mà tao nhã hiển lộ rõ ràng… Thật sự chỉ có thể được gọi là thiên nữ.
Giờ Tỵ đến, đại hôn bắt đầu. Tuy rằng đại hôn hôm nay là Vân Triệt gia nhập Yêu Hoàng tộc, nhưng ở trên nghi thức, vẫn lấy Vân Triệt làm chủ, nam cưới nữ gả, đây là ý nguyện và sắp xếp của tiểu Yêu Hậu, đã nói rõ ràng cho thế nhân, càng nói cho Vân Triệt địa vị của hắn ở trong lòng tiểu Yêu Hậu.
Màn đại hôn này, cho dù môn quy, nghi thức, về trình độ náo nhiệt, còn xa hơn trăm năm trước tiểu Yêu Hoàng và tiểu Yêu Hậu lập gia đình, cả một ngày này, toàn bộ Yêu Hoàng thành đều hóa thành hải dương sôi trào, cho đến màn đêm phủ xuống, mới cuối cùng thở bình thường lại một chút.
Yêu Hoàng cung điện, ánh nến lay động, màn lụa mỏng màu đỏ, phượng quan hà bí.
Trăng tàn ra khỏi mây, ánh sáng lờ mà lờ mờ. Một ít ánh trăng chiếu qua khe hở trên cửa sổ trúc, chiếu lên trên thân người ngọc trên giường, tiểu Yêu Hậu đã yên tĩnh ngồi trên giường cưới mềm mại hồi lâu… Cũng là đêm đại hôn, so với trăm năm trước, tâm tình của nàng giờ phút này đã hoàn toàn khác biệt. Khi đó, lòng nàng như nước đọng, không sóng không gió, lập gia đình với tiểu Yêu Hoàng, đối với nàng mà nói là số mệnh của thân là Yêu Hoàng nữ, hoặc nói là nhiệm vụ. Nhưng tối nay, cảm xúc của nàng lại cuộn trào lên thật lâu, không cách nào dừng lại.
Trăm năm trước, ở đêm tân hôn nàng không đợi được tiểu Yêu Hoàng đến, mà chờ được là tin tức hắn đi Thiên Huyền đại lục… Sau đó, là tin dữ hắn táng thân ở Thiên Huyền, cũng khiến cho vận mệnh của nàng từ đây biến hóa long trời lở đất.
Đêm này, không có bi kịch tương tự, lại là bắt đầu một cuộc đời mới của nàng. Bởi vì đại hôn trăm năm trước, là vì gia tộc. Mà ngày nay, nửa vì gia tộc, nửa vì mình.
Cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, Vân Triệt chậm rãi đi đến, hắn không nói gì, đi thẳng đến bên người tiểu Yêu Hậu, sau đó hai tay khẽ nâng lên, không tiếng động lấy mũ phượng treo rèm châu hoàng kim của tiểu Yêu Hậu xuống, lộ ra hoa nhan tuyệt mỹ trắng như ngọc của nàng.
Tiểu Yêu Hậu ngày hôm nay, xinh đẹp giống như ảo mộng, khiến ánh mắt Vân Triệt nhìn đến dại ra, lời hắn sắp nói ra khỏi miệng bị hắn nuốt xuống toàn bộ… Trong tiềm thức lại sợ nếu như thốt ra một tiếng, sẽ phá vỡ cảnh trong mơ hư ảo này.
Trong ngày thường hai người thường xuyên đối chọi gay gắt, lúc này lại đều im lặng không nói gì.
Vân Triệt ngồi vào cạnh nàng, một tay khẽ ôm eo nàng, một tay chậm rãi xoa gương mặt nàng. Thân hình tiểu Yêu Hậu run rẩy, nhưng không kháng cự, mà lặng lẽ nhắm đôi mắt lại. Sau đó, nàng cảm giác được một luồng hơi thở nam tử nóng rực kề bên, sau đó nặng nề hôn lên trên bờ môi nàng.
Mắt đẹp của tiểu Yêu Hậu trừng lớn, trong lúc hốt hoảng bỗng chốc đẩy Vân Triệt ra, mặc dù chỉ là đụng chạm trong khoảnh khắc, nhưng trên cánh môi rõ ràng lại ấn thẳng vào tâm hồn, khiến cho tim nàng đập rộn lên, toàn thân nổi lên mềm yếu xa lạ. Khi nàng ý thức được động tác của bản thân quá khích, cúi đầu tránh khỏi ánh mắt của Vân Triệt, nhỏ giọng nói:
- Ta… Vẫn không quen…
Lông mi tiểu Yêu Hậu run rẩy, trên má thơm thoáng che một tầng mây hồng nhàn nhạt… Hô hấp của Vân Triệt hoàn toàn ngừng lại trong phút chốc, sau đó lại trở nên nặng nề. Bởi vì đây là lần đầu tiên, hắn nhìn thấy được vẻ kiều mị của thiếu nữ ở trên người tiểu Yêu hậu… Tuy rằng chỉ có một chút rất nhẹ rất nhạt, cũng vẫn khiến lòng đề phòng của Vân Triệt trong nháy mắt thất thủ.
Vân Triệt cảm giác được máu của mình đang sôi trào, lại bất chấp gì khác, thậm chí không đi bận tâm đến hậu quả khả năng lại bị nàng theo bản năng đánh ra, bỗng nhào về trước, một tay đẩy nàng ngã trên giường cưới, đè sức nặng toàn thân lên trên người tiểu Yêu Hậu quyền khuynh thiên hạ, đẹp tuyệt thế gian này, dùng sức mút hôn lên gương mặt nàng, trên cánh môi và cổ thơm, hai tay càng điên cuồng vuốt ve trên thân thể mềm nhẵn bé bỏng của nàng.
- A… Chờ… Chờ một chút…
Tiểu Yêu Hậu rên rỉ một tiếng rất nhỏ, lại tiêu hồn câu phách người ta, nghe được mà khí huyết Vân Triệt dâng lên, ngay cả tiểu Yêu Hậu, đều không thể tin được bản thân thế mà lại sẽ phát ra âm thanh như vậy. Vân Triệt cũng không bị mạnh mẽ đánh ra, nhưng một tay nhỏ hơi bối rối đặt ở trên môi hắn, thoáng đẩy hắn ra. Tiểu Yêu Hậu lúc này lông mi run rẩy, trong mắt mông lung như nước, mang vài phần hoảng hốt, lại không có một chút lạnh lùng như trong ngày thường, mắt đẹp của nàng trốn tránh, thở hổn hển nói
- Ngươi… Ngươi có y thuật lợi hại như vậy, có… Có phương pháp gì, có thể cho ta… Sớm có hài tử một chút không?
Trong lòng Vân Triệt thoáng kinh sợ, sau đó đôi mắt lại khôi phục nóng rực, dùng ánh mắt mê luyến sáng quắc nhìn tiểu Yêu Hậu trước mắt ở trong đêm đại hôn này cho hắn rung động, hấp dẫn và kinh hỉ quá lớn:
- Chuyện trọng đại như vậy, đương nhiên phải tuân theo luân lý thiên đạo, sao có thể có phương pháp đặc biệt gì chứ… Ừm, phương pháp duy nhất, chính là giữa phu thê chúng ta mỗi ngày phải nỗ lực thêm nhiều hơn… Giống như ban đầu ở Kim Ô Lôi Viêm cốc.
- … Không được… Lại nói chuyện Kim Ô Lôi Viêm cốc…
- Được… Không nói… Chỉ làm!!
Xiêm áo vàng trước ngực tiểu Yêu Hậu đã bị Vân Triệt máu nóng lên não trực tiếp thô bạo xé rách, da thịt non mềm trần trụi như mật đọng, mềm như tuyết nhung… Thân thể của tiểu Yêu Hậu đang run rẩy, nhưng vẫn không có động tác kháng cự, mà nhắm mắt lại, nhíu chân mày nhỏ nhắn, khẽ thở hổn hển, giống như bài xích theo bản năng trên thân thể nàng, vào trong một đêm này khi đối mặt với Vân Triệt, triệt để biến mất, thay vào đó, là đỏ ửng lan tràn toàn thân, giống như hoa hồng nứt ra như lúc ban đầu.
Màn lụa buông xuống, phần môi tiểu Yêu Hậu vẫn luôn nỗ lực khép kín, bắt đầu tràn ả tiếng rên rỉ như ai như oán, tâm hồn, cũng theo nam tử trên người, bay về thế giới không biết.
“Thời gian sáu năm, lập gia đình ba lần… Quả thật không bằng cầm thú!” Mạt Lỵ oán hận phong bế thính giác, kiên quyết không nghe âm thanh khó nghe kia nữa, sau đó híp mắt, thấp giọng lầm bầm lầu bầu: “Tiểu Yêu Hậu này đột nhiên muốn lập gia đình với đại sắc ma này, quả nhiên là muốn trước khi chết sinh tiểu hài tử đến kéo dài huyết mạch Yêu Hoàng… Đáng tiếc, trạng thái thân thể của nàng ta, không có khả năng như nguyện.”